Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 4: Cùng Vương Dĩnh Trong Quán Nước

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

4 Chương 4: Cùng Vương Dĩnh trong quán nước

Nhận được tiền, Diệp Mặc nhìn Vương Dĩnh trước mặt, hắn có suy nghĩ một lát. Cảm thấy bản thân dù sao cũng nên thể hiện chút thành ý, liền nói với Vương Dĩnh.

- Cảm ơn thành ý của em, anh mời em uống nước.

Vương Dĩnh cũng không phải cái loại con gái hay thẹn thùng, câu nệ tiểu tiết gì. Dù biết tiền kia cũng không phải từ Diệp Mặc mà ra nhưng dù sao cũng là thành ý của hắn. Lại nói, nàng đứng đây nãy giờ đã sớm khát khô cổ rồi.

- Nếu vậy thì để em chọn tiệm.

- Tùy em.

Diệp Mặc cũng không có ý kiến, hắn đi theo Vương Dĩnh đến một quán nước gần đó. Nơi này hiện đang có ít khách, mà thêm vào đó chỗ ngồi cũng thoáng mát.

Vương Dĩnh chọn một chỗ ngồi tại một góc khuất gần cửa sổ, vừa mát mẻ lại thoáng đãng.

Nàng không chỉ gọi một ly nước sinh tố, còn gọi thêm vài món bánh ăn kém. Tiêu pha cũng gọi là có chút tốn kém, riêng Diệp Mặc thì chỉ gọi một ly nước đá lạnh. Hắn thấy uống thứ này vừa rẻ lại vừa tốt, nên cũng không muốn tốn tiền kêu mấy thứ khác làm gì.


Nhìn Vương Dĩnh ăn bánh, Diệp Mặc lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, hắn giờ thật muốn mau chóng tu luyện chỉ là điều kiện của Trái Đất này vô cùng thiếu thốn, linh khí cũng thưa thớt đến đáng thương.

Hắn thở dài, lại đột ngột cảm thấy dương vật vẫn còn bành trướng, tuy không đau như lúc đầu nhưng lại khiến hắn bức rức khó chịu.

Cơn nứng khiến đầu óc hắn thiếu tỉnh táo, hơi thở cũng mất ổn định. Vương Dĩnh ở đối diện cũng dần nhận ra, nàng vô tư mà hỏi:

- Diệp Mặc, anh sao thế.

- Không sao, anh ổn.

Diệp Mặc toàn thân nóng như lửa, hắn có chút hối hận không ở lại chơi Ngạn Diễm thêm một lúc nữa. Hiện giờ vì cái công pháp tà đạo kia làm hắn trở nên như vậy.

Vương Dĩnh liền cảm thấy có gì không đúng, nàng thấy Diệp Mặc mặt đỏ như gấc cứ như phát sốt. Dù sao Vương Dĩnh với Diệp Lăng quan hệ cũng trên mức thân thiết, lại đối với Diệp Mặc có chút thương cảm, nên cũng dành ra chút sự quan tâm.

Vương Dĩnh đứng dậy đi đến cạnh Diệp Mặc, khoảng cách cả hai ngồi khá gần, mà Vương Dĩnh tính cách rộng rãi nên không để tâm, nói chi Diệp Mặc còn bị liệt. Bàn tay nàng đặt trên trán Diệp Mặc, liền cảm giác như lửa tốt, khuôn mặt biến chuyển.


- Diệp Mặc, anh bị bệnh rồi.

- Không sao.

Diệp Mặc vẫn tỏ ra ngoan cố coi thường khiến Vương Dĩnh cảm thấy hơi tức giận, cũng định bỏ mặc hắn.

Cơ thể thiếu nữ ở gần, lại ngửi thấy mùi thơm khác phái khiến Diệp Mặc mộng mị bị hấp dẫn. Hắn không nghĩ công pháp kia lại tai hại đến vậy, nếu biết trước thì hắn đã không thèm tu luyện theo. Cũng vì do nó quá đơn giản để tu luyện nên mới làm hắn lỡ bước.

Diệp Mặc cũng không thể kiếm nén nổi, hắn kéo tay Vương Dĩnh lại, trong sự hoảng hốt của thiếu nữ. Miệng hắn hôn lên môi nàng, hai cái lưỡi dẫn tìm thấy nhau, cũng do Vương Dĩnh vừa mới ăn đồ ngọt cho nên miệng nàng rất ngọt.

Vương Dĩnh cũng đây là lần đầu trải nghiệm việc này, nàng tuy tính tình thân thiện nhưng cũng chưa từng dễ dài cho ai đụng vào, thế mà lần này bị Diệp Mặc chiếm tiện nghi.

Vương Dĩnh vùng vằng chống cự, nhưng không cách nào chống lại sức lực trai tráng của Diệp Mặc.


Cũng dần, nàng bị cuốn theo nhịp hôn của hắn. Miệng nàng không chống cự nữa, mùi hương của hắn lại làm nàng bắt đầu quen thuộc, càng ngày càng như liều xuân dược khiến Vương Dĩnh mất tỉnh táo.

Diệp Mặc thuận thế đặt tay trên ngực Vương Dĩnh, bộ ngực nàng không thể nói là lớn nhưng cũng có thể xem là vừa tay. Hắn luồn tay vào trong áo nàng, mặc sự phản kháng ngày càng yếu ớt để bàn tay chạm lấy bộ ngực mềm mại.

Bộ áo ngoài của Vương Dĩnh nhăn nhúm, dễ bề để Diệp Mặc vén cao áo lên, nhìn cái áo lót màu hồng dễ thương. Diệp Mặc nhẹ nhàng kéo nó xuống, để bộ ngực kia được dịp hiện ra trước mắt.

Vương Dĩnh còn chưa kịp hoàn hồn trước mọi chuyện thì đã thấy Diệp Mặc cúi đầu ngậm lấy núm vú nàng. Vương Dĩnh mím chặt môi, hai tay đặt trên vai Diệp Mặc phản kháng yếu ớt.

- Diệp Mặc, anh không được làm vậy.

- Vương Dĩnh, nhìn em lúc này rất đẹp.

Vương Dĩnh được khen ngợi không biết tại sao lại cảm thấy xấu hổ, cảm giác bị khinh nhục cũng dần vơi đi từng chút.

Diệp Mặc nhìn Vương Dĩnh tuy không quá xinh đẹp sắc sảo nhưng lại xinh xắn, dễ thương, cảm giác như một người bạn tâm giao.

Diệp Mặc cũng cởi quần dưới của mình, để lộ con c-c cương cứng, hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé nhưng có chút chai sạn vì chơi thể thao của Vương Dĩnh, đặt trên thân c-c hắn.

- Vương Dĩnh, giúp anh

Vương Dĩnh lần đầu cầm dương vật nam nhân, có chút lúng túng xấu hổ. Nàng không thể hiểu rõ ràng mọi người nói Diệp Mặc bị liệt dương nhưng tại sao lại có thể cứng rắn như thế này.

Cái vật đó thật nóng, thật ấm, lại đôi khi co giật, dù không có kinh nghiệm nhưng Vương Dĩnh cũng dễ dàng hành động theo ý hắn, vuốt ve con c-c của hắn lên xuống thật nhịp nhàng, dần dần nàng lại nảy sinh hứng thú.


Diệp Mặc thật có chút chịu không nổi, hắn lập tức đẩy Vương Dĩnh nằm ra bàn, ngay lập lức liền cởi dài của nàng ra, chỉ chừa lại một cái quần lót màu hồng cùng màu áo ngực.

Vương Dĩnh liền cảm không đúng, nàng liền mau chóng lấy tỉnh táo ra sức mà nói:

- Diệp Mặc, anh không thể làm việc này ở đây được.

Quả thật cả hai đang ở trong quán nước, vậy mà hắn lại bạo gan như vậy, Diệp Mặc nhìn quanh cũng may không ai nhận ra, hắn lại kéo Vương Dĩnh xuống, đặt nàng nằm ngửa trên ghế, còn bản thân cũng nằm đè trên người nàng.

Mặt nàng hướng xuống cái quần lót màu hồng kia, còn con c-c hắn thì đang chỉa thẳng vào mặt Vương Dĩnh.

Mùi hương của Diệp Mặc càng ở gần, càng làm Vương Dĩnh mất tỉnh táo, quên luôn cả chống cự.

- Vương Dĩnh, giúp anh làm dịu nó.

- Em không…

Vương Dĩnh lúng túng, còn Diệp Mặc thì rất thản nhiên vạch ra quần lót của nàng. Cái l-n trinh nguyên hiện ra trước mắt, hàng lông rậm rạp ẩn hiện sau lớp quần lót.

Diệp Mặc liền mau lẹ húp lấy cái l-n còn tươi mới này, cái lưỡi đi sâu vào trong khiến cho Vương Dĩnh rướn người vì tê dại, lần đầu nàng có cảm giác sung sướng hơn khi bản thân tự thủ dâm.

Diệp Mặc càng liếm thì Vương Dĩnh càng sướng, nàng cầm lấy con c-c Diệp Mặc càng bóp chặt, thấy như vậy hắn liền đưa đầu c-c vào ngay miệng nàng đóng mạnh.

Cổ họng Vương Dĩnh đau đớn, còn chưa kịp thích nghi, nhưng bản thân cũng dần học được kinh nghiệm từ mấy bộ phim sex, nàng bắt chước đưa đầu lưỡi quấn quanh dương cụ. Đồng thời hai tay cũng nâng niu túi trứng, tuy có chút vụng về lại làm Diệp Mặc sướng rên.

Dâm thủy từ l-n Vương Dĩnh bắt đầu chảy ra, kèm theo vị mồ hôi hơi chua, Diệp Mặc cũng không quá e ngại, liếm hút hết dịch thủy.

Cả hai đều không nhận ra từ xa có vài nhân viên nhìn ra hành động của hai người, nhưng ai cũng biết ở đây vẫn có vài cặp đôi như vậy nên liền ra lệnh cho nhân viên không đến gần, cũng vì không muốn chuốc lấy nhiều phiền phức.

Cả hai đều chán chê ngậm lấy bộ phận sinh dục của đối phương, đến khi Diệp Mặc không thể chịu nổi liền bắt đầu xách thương ra trận, hắn để Vương Dĩnh nằm sấp trên ghế, còn bản thân nằm đè lên nàng, dương vật cũng ma sát từ bên ngoài.

Vương Dĩnh cảm thấy điều này vô cùng sai trái, vẫn ráng lên lời.

- Diệp Mặc, đừng…

Nhưng Diệp Mặc đâu thèm nghe cô nói, hắn không kiêng kị đút con c-c vào bên trong Vương Dĩnh, cái l-n chưa từng được khám phá khít chặt làm con cu hắn tê dại.

Đĩnh đầu quy chạm một lớp màng mỏng, đến bậy giờ Diệp Mặc cũng không đủ tỉnh táo để ý nhiều thứ, hắn ra sức phá tan lớp màng trinh của Vương Dĩnh.

- A… đau quá… Diệp Mặc, anh tránh ra.

Vương Dĩnh kêu lên đau đớn, lần này nàng muốn thoát khỏi hắn rồi. Diệp Mặc lại không quan tâm nàng tức giận, con c-c cứ thế đi sâu vào bên trong, chạm tới đáy tử cung.

Phạch… Phạch…

m thanh giao hợp cứ tiếp tục vang lên, Diệp Mặc liên tục đóng cọc bên trong l-n Vương Dĩnh. Cả hai mồ hôi nhễ nhại, mà Vương Dĩnh cũng dần không phản kháng nữa mà chuyển sang hưởng thụ.

- A… Tại… sao… lại… sướng…. Diệp… Mặc… em… cảm… thấy… sướng…

Diệp Mặc lại không có tâm trạng quan tâm nhiều, vì hắn lúc này đang cố giải phóng sự bí ách trong người, hắn đ-t Vương Dĩnh mạnh bạo không chút thương tiếc.

Đến khi Vương Dĩnh xuất ra lần thứ 3, Diệp Mặc mới cảm thấy toàn thân thỏa mãn, con c-c hắn càng ngày càng lớn, tinh dịch như núi lửa phun trào lấp đầy âm hộ của Vương Dĩnh.

Đến lúc này Diệp Mặc cũng mới hoàn hồn lại, hắn mới kịp nhận ra bản thân mới đó đã mất đi lý trí. Tùy tiện hành xử như vậy, hắn cũng lờ mờ đoán được cái công pháp “Cực Diểm Đồng Dương” đang bắt đầu chi phối hắn.

Nhìn Vương Dĩnh nằm ngửa trên ghế, toàn thân trần trường, ngực bị hắn nhào nặn chán chê, cái l-n sưng húp mẩn đỏ chảy ra dâm dịch cùng máu đỏ.

Diệp Mặc mau chóng giúp Vương Dĩnh mặc lại quần áo, dọn sạch bãi chiến trường ở đây. Đợi đến khi Vương Dĩnh tỉnh lại, cả hai không nói lời nào.

Vương Dĩnh lại xin phép về trước, nàng bắt một cái taxi rồi bỏ đi. Diệp Mặc cũng chỉ biết đau khổ nhìn theo, hắn cũng biết đây là cả hai đang tránh né việc xấu hổ vừa rồi, thôi thì về sau nếu có cơ hội hắn sẽ bù đắp lại cho nàng vậy.

Lúc rời đi Diệp Mặc cũng có thể cảm nhận mấy ánh nhìn ám thị của đám nhân viên, hắn cũng hiểu là thế nào, nhưng cũng không quá để ý.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.