Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 288: Con Tới Trễ Rồi

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

288 Chương 288: Con tới trễ rồi

- Phải ngăn cản anh ấy, nhất định phải ngăn cản...

Lạc Ảnh trong đầu cứ vang mãi những lời này, cô dĩ nhiên biết rằng mình hoàn toàn không thể la hét, hoàn toàn không ngăn cản được, chỉ có thể lo sợ không yên nhìn chằm chằm một ngọn núi đao rất cao kia, nếu ánh mắt có thể làm tan chảy, cô sớm đã làm tan chảy ngọn núi đao kia.

Tuy chẳng hiểu thế nào là núi đao biển lửa, thế nhưng Diệp Mặc lại không sợ chút nào. Hắn là một tu chân giả, nếu như sợ núi đao biển lửa thì hắn đã chẳng phải tu luyện làm gì.

Diệp Mặc đi theo đám Tĩnh Tức tới luyện võ trường, từ rất xa đã nhìn thấy núi đao cao bảy tám chục mét, hơn nữa lại còn có hai mặt. Diệp Mặc lặng yên nhíu mày lại, với độ cao ngần này cũng chả có chút nào gọi là thử thách với hắn cả, thậm chí hắn chỉ cần thi triển Ngự Phong thuật là đã có thể đứng ngay trên đỉnh núi này rồi.

Bỗng nhiên Diệp Mặc ngừng lại, hắn cảm giác được bên trong mình có chút đau đớn, hắn nhìn chung quanh một chút. Hình như luôn cảm thấy có cái gì giống như vướng víu ở bên cạnh, hắn theo bản năng đem thần thức quét ra ngoài, nhưng không phát hiện ra gì.

-Sao vậy? Sợ sao? Nếu anh sợ, ngay bây giờ đi đi.

Lần này nói chuyện không phải Tĩnh Tức, là một người nữ đạo sĩ trung niên bên cạnh Tĩnh Tức, mặt rất đen, bộ dạng cũng rất khó coi. Diệp Mặc hoài nghi nữ nhân này có phải là người xấu nhất Tĩnh Nhất Môn không.

Hắn chẳng muốn đi để ý tới người phụ nữ này, bước đến trước.


Đã có khoảng hai ba mươi đạo cô đứng xung quanh núi đao, phỏng chừng đạo cô của Tĩnh Nhất Môn đều đến đây. Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn núi đao này, cao gần trăm mét, giống như một cái cột điện to lớn, hiện ra hình dáng của một hình tam giác ngược, đứng ở giữa luyện võ trường.

Có thể thấy đạo cô Tĩnh Tức đã sớm cho người chuẩn bị xong, chỉ đợi khi hắn đến.

Trên núi đao đều là lưỡi dao siêu mỏng sáng như bạc trắng , lưỡi đao hướng lên phía trên, ba cái một hàng, cách một mét có một hàng. Có thể tưởng tượng, người thường không cần nói đứng trên không được, chỉ cần tuỳ tiện ném một vật xuống lưỡi đao, cũng sẽ bị chém thành hai mảnh.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, núi đao này nếu để cho hắn leo lên, rất đơn giản, hắn thậm chí chỉ cần ở một trên cây đao tùy ý nhấn một cái, là có thể lên đến đỉnh. Nhưng nghĩ lại, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

Chỉ có điều Diệp Mặc nghĩ, biện pháp của hắn cũng không phải rất dễ dàng, trừ hắn ra, thử xem còn có ai có thể nhún cái lên gần trăm mét?

Tĩnh Nhàn lại nhíu nhíu mày nói:

- Sư muội, núi đao này cao bao nhiêu vậy? Không phải là khoảng hai mươi mét sao?

Diệp Mặc vừa nghe vậy, liền biết Tĩnh Tức biến thái này chơi hắn, núi đao khoảng 20 mét, nhìn qua liền biến thành bảy tám chục mét thậm chí độ cao gần trăm mét.


Tĩnh Tức cũng không nhanh không chậm nói:

- Sư tỷ, độ cao núi đao là chúng ta căn cứ vào trình độ đệ tử ưu tú nhất trong phái, Tố Tố là một kỳ tài hiếm có của Tĩnh Nhất Môn, cho nên tôi dựa theo môn quy tạo ra chỗ núi đao đây.

Nói xong Tĩnh Tức xoay người nói với Diệp Mặc:

- Hiện tại có thể tha cho anh, nếu không bỏ cuộc, anh nhất định phải đi chân trần từng bậc đao một lên đến cuối cùng, sau đó lại xuống dưới từng bậc đao một. Mỗi bậc đao là ba thanh kiếm, anh ít nhất phải chạm lên một thanh trên đó, nếu bỏ qua bậc nào, coi như là không tính.

Tĩnh Tức chủ yếu dọa cho Diệp Mặc sợ, đừng nói hắn, dù là cao thủ Địa cấp cũng không dám làm, cô chỉ mong hắn sớm bỏ cuộc, rời đi núi, mặc dù hắn sẽ không còn thích cô, nhưng ít ra sẽ không còn dang díu tới Lạc Ảnh.

- Nể tình anh là một nam tử si tình, bây giờ có thể thể rời đi. Nhưng lần sau không được đến Tĩnh Nhất Môn nửa bước.

Tĩnh Tức nhìn chằm chằm hắn, lên giọng, càng muốn đuổi hắn đi, Diệp Mặc càng cứng đầu, lúc này hắn trực tiếp ngó lơ cô, mắt chỉ nhìn phía trước.


Tĩnh Nhàn nhìn thấy sắc mặt Diệp Mặc xem ra có chút không được tốt, đang muốn nói chuyện, Diệp Mặc lại đi tới nói:

- Tĩnh Nhàn tiền bối, giúp học trò quay lại quá trình.

Nói xong Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra điều chỉnh đến quá trình camera giao cho Tĩnh Nhàn.

Tuy rằng hắn không sợ núi đao, nhưng trong lòng cũng là thở ra một hơi, nói tóm lại vẫn là không có thực lực không ổn, nếu hiện tại hắn đã luyện khí tầng bốn, tầng năm, hắn sẽ trực tiếp bắt lấy Tĩnh Tức, khiến cô ta giao người rồi.

Còn ở đó dùng ba cái đồ bỏ đi núi đao gì đó.

Diệp Mặc cởi giày, không chút do dự một chân đạp ở mặt trên cái lưỡi đao thứ nhất, máu lập tức liền dọc theo lưỡi dao chỗ mới tiếp cận chảy xuống.

Đạo cô nhát gan xung quanh, lập tức ‘A’ một tiếng the thé phát ra, thậm chí mơ hồ che mắt không dám nhìn nữa.

Tĩnh Tức run lên, mặt âm trầm, cô không ngờ hắn làm thật, trái tim như bị bóp nát, ghen tuông hận thù chiếm lĩnh tâm trí. Quay qua nói với một đạo cô bên cạnh:

- Đi mang Tố Tố tới đây.

Diệp Mặc cũng là trong lòng cười lạnh, bản lãnh của hắn còn không đến mức cước thứ nhất sẽ bị đứt lòng bàn chân, dù cho đao này lợi hại hơi nữa, coi như là phải bị rách lòng bàn chân của hắn cũng là sau khi 10m. Thậm chí sau khi hơn 10m cũng sẽ không bị rách lòng bàn chân máu chảy ra ngoài, tuy rằng cách đi như vậy với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên, nhưng hắn còn có thể ứng phó được.

Sở dĩ ở đao đầu đã để dưới chân của mình chảy máu, là bởi vì thần thức hắn quét đến trong núi đao này còn có cơ quan, nếu hắn biểu hiện không có chút ảnh hưởng nào, hắn sợ đạo cô Tĩnh Tức trên đường xuất hiện thiêu thân. Tĩnh Tức này biết khinh công của hắn lợi hại, nếu trên đường ra thiêu thân, hắn tuy rằng không sợ, nhưng chỉ sợ người phụ nữ này sẽ tìm một lý do cổ quái ly kì khiến hắn không thể nhìn thấy Lạc Ảnh.

Lạc Ảnh đang giữa lúc hoảng loạn, thậm chí có người mở cửa mang cô đến luyện võ trường, cô không cũng nghĩ, liền lập tức lao ra khỏi hàn thất chạy tới đó


Khi Lạc Ảnh đi vào hiện trường, Diệp Mặc đã đi xa hơn một trăm bậc rồi, khoảng chừng bốn mươi mét.

Diệp Mặc đem chân khí chuyển xuống lòng bàn chân, tuy rằng Ngự Phong Thuật của hắn lợi hại, nhưng là vì thời gian qua từng bậc đao một đi lên, cũng không phải việc đơn giản. Sau khi đi hơn mười thước, Diệp Mặc đã tìm được biện pháp, mặc dù có chút cố sức, nhưng một khi hắn đem chân khí kết tụ ở lòng bàn chân, lại phối hợp Ngự Phong Thuật, hắn có biện pháp đi hất núi đao này, mà không mảy may bị thương.

Bởi vì Diệp Mặc biết rằng trong núi đao này có cơ quan, hắn cũng không dám lên mặt quá mức, chăm chú thần thức tập trung vào Tĩnh Tức, đồng thời mỗi khi đi mười mét, liền làm chút máu chảy ra.

Tĩnh Tức nhìn chằm chằm hắn, một giây không rời, tuy hận hắn nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn hắn như vậy, cảm giác này giống như nhiều năm trước, cô đều là người ngoài cuộc. Thấy hắn chảy ngày càng nhiều máu, Tĩnh Tức mấp máy môi, định ngừng thử thách này lại nhưng khi thấy Lạc Ảnh đi đến, liền không nói được nữa.

Lạc Ảnh sắc mặt tái nhợt đi vào bên cạnh núi đao, lập tức đã nhìn thấy trên mặt đất mấy giọt máu tươi, đầu óc của cô lập tức trống rỗng, muốn hét lên, nhưng cô vội vàng bưng kín miệng mình, cô sợ ảnh hưởng đến Diệp Mặc.

- Tố Tố, người bạn này của cô thật đúng là anh ta rất không tồi, cũng dám vì cô đi lên núi đao.

Tĩnh Tức ngoài mặt cười nhưng lòng không cười, bàn tay bị móng tay đâm rách da thịt, co ro nắm lại, thấy Lạc Ảnh, một cỗ khó chịu dâng trong lòng.

- Sư thúc, xin cho Diệp Mặc xuống đây đi, con cầu xin người...

Lạc Ảnh một câu còn chưa nói hết, liền lập tức ngây dại, cô nhìn thấy vết máu lớn mới rơi xuống.

Diệp Mặc thần thức nhìn chằm chằm vào Tĩnh Tức, hắn không nghĩ tới Lạc Ảnh đột nhiên xuất hiện, mà Lạc Ảnh không ngờ gầy thành như vậy, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệch không còn giọt máu. Đau lòng cùng phẫn nộ công tâm, chân khí dưới chân hắn không ngờ tan biến, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt rách lòng bàn chân của hắn, thậm chí còn cắt vào rất sâu.

Diệp Mặc lập tức chỉ biết không tốt, vội vàng thu nhiếp tinh thần, trong lòng đối với Tĩnh Tức đã động sát cơ, mặc kệ những lần quan hệ trước đó, hắn không ngờ cô ta đem Lạc Ảnh biến thành như vậy. Nhưng hắn biết bây giờ không phải thời điểm giết Tĩnh Tức, bởi vì hiện tại tình thế cô ta mạnh hơn so với hắn.

- A.

Thấy mảng lớn máu tươi mới rơi xuống, Lạc Ảnh cũng không khống chế nỗi kinh hoàng của mình được nữa, lệ rơi đầy mặt bỗng chốc liền quỳ xuống trước mặt Tĩnh Nhàn.

- Chưởng môn sư bá, cầu xin chưởng môn buông tha Diệp Mặc đi, cầu xin, Tố Tố nguyện ý thay hắn đi.

Lạc Ảnh lòng nóng như lửa đốt, biết cầu xin Tĩnh Tức không dùng được, cô chỉ có thể quỳ gối trước mặt Tĩnh Nhàn xin thương tình.

Tĩnh Nhàn thở dài, giơ tay muốn nâng Lạc Ảnh, nhưng Lạc Ảnh lại gắt gao ôm lấy chân Tĩnh Nhàn, khóc cầu tình.

- Tĩnh Tức sư muội.

Tĩnh Nhàn vừa nói xong, Tĩnh Tức im lặng một câu cũng không nói, mắt nhìn trân trân Diệp Mặc làm hai người khó hiểu, cũng im lặng không nói nữa.

Diệp Mặc thấy Lạc Ảnh không ngờ quỳ xuống giúp hắn cầu tình, trong lòng ấm áp, nhưng là vì Lạc Ảnh bộ dạng thương tâm, trong lòng của hắn lại khó chịu, lòng bàn chân lại cùng lúc bị cắt qua. Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền trấn định lại, lại tụ kết chân khí ở lòng bàn chân, tốc độ đi không ngờ nhanh hơn rất nhiều.

- Tố Tố, đứng lên chờ anh, anh sẽ dẫn em đi.

Tiếng nói Diệp Mặc trấn định vang lên bên tai Lạc Tố Tố, Lạc Tố Tố niềm vui bất ngờ đứng lên, trong mắt của cô toàn bộ đã là hình dáng Diệp Mặc.

Diệp Mặc quả nhiên là đến đưa cô đi, chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, cũng đang ở trong mộng nhớ tới mình hay sao? Vì sao hắn nói dẫn mình đi, nói như vậy hoàn toàn chính đáng, chắc chắc đáng tin?

Thấy Lạc Ảnh vậy mà đứng lên đối mắt cùng Diệp Mặc, hơn nữa trong mắt của Diệp Mặc, căn bản chỉ có Lạc Ảnh, dường như đã quên sự hiện hữu của mình. Tĩnh Tức ánh mắt lạnh lùng, hàm răng cặn chặt, đưa ra quyết định. Tôi tuyệt đối sẽ không cho các người đến với nhau, thời điểm Tĩnh Tức vừa mới nghĩ đến đây, Diệp Mặc đã từ một mặt khác xuống rồi.

Mặc tất cả mọi người ngây dại, cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua có người đi núi đao lại đi nhẹ nhàng như vậy, nhanh như vậy đã xuống rồi, thậm chí chỉ có điều chảy một ít máu. Tĩnh Nhàn cũng ngây dại, bà không nghĩ đến người thanh niên này thật sự hoàn toàn đi qua núi đao, mà còn là từng bậc một không bỏ xót bậc nào.

Ánh mắt Lạc Ảnh không rời khỏi người Diệp Mặc, khoảng cách cô với Diệp Mặc càng gần, lại càng cảm giác Diệp Mặc chính là cái người trong mộng kia. Lúc này Diệp Mặc đã xuống tới, cô lập tức chạy vọt tới, ôm lấy Diệp Mặc, ngoài rơi lệ, lại không biết nên nói gì.

Nếu như nói lúc đầu còn có một chút hoài nghi, hiện tại Diệp Mặc vì cô có thể đi núi đao, cô không còn hoài nghi nữa. Núi đao, cô chợt nhớ tới đến đây, vội vàng ngồi cúi xuống

- Diệp Mặc, chân của anh...

Diệp Mặc ôm lấy Lạc Ảnh, cẩn thận nhìn kĩ cô.

- Rất xin lỗi, sư phụ, con tới trễ rồi...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.