Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 243: Lại Sa Vào Nguy Hiểm

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

243 Chương 243: Lại sa vào nguy hiểm

Diệp Mặc hít một hơi lạnh, lấy lại bình tĩnh, hắn kích động ngắm nhìn vị trí thần bí của Ninh Khinh Tuyết được che bởi chiếc quần nhỏ, từ sớm cậu nhỏ của hắn đã cứng rắn như chọc xuyên lớp quần, nhưng hắn vội đè xuống hỏa khí lại, giữ bình tĩnh không muốn làm cho Ninh Khinh Tuyết sợ.

- Xấu hổ quá, sao anh cứ nhìn mãi vậy.

Ninh Khinh Tuyết lên giọng trách cứ, thấy hắn cứ say mê nhìn mà cô chỉ muốn chôn mặt đi, nhưng đâu đó trong lòng vẫn vui vẻ dậy sóng. Diệp Mặc được cô gọi dậy mới tỉnh lại, hắn ngượng ngùng xoa đầu, dịu dàng nhìn cô.

- Do chỗ đó của em quá đẹp, làm anh thất thần.

- Vâng.

Ninh Khinh Tuyết da mặt đỏ gấc đối ngược da thịt bên dưới, cô bẽn lẽn nhìn xuống hấy Diệp Mặc hai tay ôm lấy bên mông cô, luồn tại phía sau bóp lấy hai cục bông mềm sau mông. Miệng hắn trượt trên bụng cô liếm láp lỗ rốn tinh xảo, eo cô vừa thon thả, bụng lại bằng phẳng không chút mỡ, dáng người thuộc hạng thượng thừa, sợ rằng những siêu mẫu, người mẫu ngoài kia dáng người cũng không thể tốt hơn cô.

Diệp Mặc như chìm trong si mê hưởng thụ từng tấc da thịt của cô, Ninh Khinh Tuyết nằm im cảm nhận cái lưỡi ướt của hắn chạy dọc trên cơ thể làm cô vừa nhột lại cảm thấy khô nóng, thích thú một cách kỳ lạ.

Di chuyển xuống lại bên dưới, Diệp Mặc kéo tuột hẳn quần dài ra khỏi người cô, chỉ để lại mình cái quần lót, cặp chân dài trắng như sữa đông, thon gọn nhưng lại mềm mại đàn hồi, hai tay Diệp Mặc sờ vuốt trượt dài trên cặp chân trần khiến Ninh Khinh Tuyết nhột lại ngứa. Diệp Mặc cẩn thận hưởng thụ thân thể ưu mỹ của người con gái xinh đẹp này, nàng là ước mơ của vạn đàn ông, lúc này chỉ thuộc về sỡ hữu của hắn.


- Nhột quá, anh thích chân em đến vậy à.

- Anh nói rồi mà, chỗ nào trên người em đều đẹp cả.

Diệp Mặc ngẩng đầu cho cố ánh nhìn trìu mến, cuốn Ninh Khinh Tuyết vào trong đó, cô bây giờ có cảm giác nếu như hắn muốn làm gì cô cũng được, cô hoàn toàn sẽ không phản kháng. Diệp Mặc tuy lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ nét thanh tỉnh, hắn cắn chặt răng, cúi đầu ở ngay trước quần lót của cô, hai tay hắn banh rộng háng Ninh Khinh Tuyết để mu cao nhô lên.

Nhìn thấy lún phún vài sợi lông đằng sau, cảm giác che đậy cũng đem đến cảm giác kích thích rất lớn, Diệp Mặc há miệng ngậm lấy cách quần lót của cô liếm láp, đây là lần đầu hắn đối với nữ nhân làm như vậy, có lẽ do Ninh Khinh Tuyết đặc biệt.

Mùi hương thiếu nữ nhẹ nhàng cùng với hương vị thiếu nữ tạo ra cảm giác rất khác biệt, sau khi làm cho chiếc quần màu hồng ướt đẫm, Diệp Mặc mới chính thức kéo tuột nó xuống, hơi thở gấp gáp rung động nhìn khe huyệt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

Hai méo môi màu hồng non tơ, lông mu gọn gàng tinh tế xếp đều bên trên, hạt đậu nhỏ non hồng, khe suối nhỏ róc rách chảy ra ít nước nhờn. Diệp Mặc hít một hơi lạnh, cẩn thận hai tay banh rộng mép l-n nhỏ, phía bên trong cũng hồng hào nhỏ nhắn, có thể nhìn thấy màng trinh của cô. Nình Khinh Tuyết cúi đầu thấy hắn say mê nhìn vào trong l-n mình, động thịt nhỏ xinh lại chảy ra nước, tay đè đầu hắn.

- Xấu hổ quá, đừng như vậy mà. Chỗ đó bẩn lắm.

- Trên người em không có chỗ nào bẩn cả.


Diệp Mặc nói xong, hắn cúi đầu bú liếm khe l-n non tơ của cô, l-n cô vừa thơm lại có vị ngọt, dù cho cao lương mỹ vị cũng không bằng, Diệp Mặc thụt lưỡi ra vào trong lỗ nhỏ, cẩn thận vét bên trong, hai tay giữ chặt bên đùi banh rộng mép l-n.

- Ư... Đừng liếm nữa, nhột lắm... Em thấy lạ lắm... Lại thích anh liếm chỗ đó của em như vậy.

Ninh Khinh Tuyết ngã người trên đất, cặp vú căng mọng phập phồng, hạ thể được Diệp Mặc tỷ mĩ chăm sóc. Lần đầu được có cảm giác sướng như vậy, cô cũng không biết phải làm gì, nắm im để Diệp Mặc liếm l-n mình, nơi huyệt thịt khô khốc giờ chuyển sang ướt đẫm, một luồng kích thích đánh mạnh vào tâm trí, sung sướng gia tăng mạnh mẽ.

Một lúc sau, Ninh Khinh Tuyết đã ra, cô cũng không thể chịu đựng nổi, phun ra dâm thủy ngập trong miệng hắn, thân thể rũ rượi nằm đó, thở dốc, mắt lim dim nhìn Diệp Mặc nuốt dâm thủy của cô, trong lòng một hồi vừa thẹn vừa phấn khích.

- Khinh Tuyết, sướng không.

- Vâng, anh làm sướng lắm. Em...

Ninh Khinh Tuyết không biết nói gì nữa, Diệp Mặc cười nhẹ nhàng vuốt đầu cô, Ninh Khinh Tuyết nép người trong ngực hắn, bàn tay đặt xuống vô tình đụng trúng một vật thô cứng, mới nghĩ đến hắn chỉ mãi thỏa mãn cô mà cô thì không giúp được hắn. Cô ngẩng đầu, gạt đi xấu hổ nói.


- Anh khó chịu lắm phải không, Diệp Mặc.

- Không sao, lần đầu của em không thể ở một nơi như vậy được.

Diệp Mặc an ủi cô, thật ra hắn cũng rất khó chịu, nếu sớm là người khác có lẽ hắn còn không ngần ngại, nhưng lần này là Ninh Khinh Tuyết, cũng không thể để nàng chịu thiệt. Ninh Khinh Tuyết cảm động, mặc kệ thân thể trần truồng ôm lấy người hắn, thủ thỉ nỉ non.

- Diệp Mặc, em yêu anh. Thật sự rất yêu anh.

- Ừm, anh cũng vậy.

Diệp Mặc vỗ về bờ vai cô, hắn ngửi thấy mùi hương thiếu nữ, lại nhìn cơ thể phát dục, miệng đắng lưỡi khô, ráng gạt phăng ý nghĩ đồi bại ra đầu. Hắn lập tức chạy ra khỏi lều, nói với cô là chuẩn bị cơm. Ninh Khinh Tuyết nhìn hắn rời đi, cảm thấy có phần tội lỗi, cô biết hắn không muốn làm cô buồn, cho nên kìm chế như vậy, trái tim ngọt ngào khẽ mỉm cười.

Diệp Mặc chuẩn bị xong bữa sáng, cả hai người ăn sáng xong, Diệp Mặc thu dọn đồ đạc lại rồi cõng Ninh Khinh Tuyết lên lưng, lại dùng vải buộc ở trên lưng mình lúc này mới chuẩn bị rời khỏi đây.

Ninh Khinh Tuyết ghé vào trên lưng Diệp Mặc, cảm nhận được một sự an toàn thật tâm ấm áp, cảm giác đó và một mình cô lần trước đi trong rừng rậm tối om cả một đêm quả thực là một trời một vực.

- Anh cẩn thận một chút, ở đây còn có một thứ giống mèo đen, rất lợi hại.

Ninh Khinh Tuyết nhắc nhở.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười.

- Thứ đó tối hôm qua đã bị anh giết rồi. Không biết là động vật gì, tốc độ rất nhanh. Tuy nhiên tối hôm qua là anh chủ động tìm nó, bởi vì nó suýt chút nữa thì lấy mạng của em, vì thế tối qua anh ra ngoài trước tiên thì giết cái thứ đó.


Hắn nói chuyện, trên lưng lại cảm nhận được cơ thể mềm mại của Ninh Khinh Tuyết, trong lòng hắn hơi nóng. Diệp Mặc thầm nghĩ định lực của hắn đúng là càng ngày càng kém, loại tâm tình này nếu đi tìm Trúc Cơ, một trăm phần trăm là không thành công rồi.

Ninh Khinh Tuyết nghe thấy lời của Diệp Mặc trong lòng lại có chút ấm áp, cúi đầu vâng một tiếng liền không nói gì nữa. Qua một lúc lâu cô mới tiếp tục nói:

- Khi rời khỏi đây anh muốn làm gì cũng có thể.

Càng nói về sau giọng cô càng nhỏ, đến độ không nghe thấy.

Diệp Mặc vừa muốn nói chuyện lại lần nữa dừng lại bước chân. Hai thi thế máu thịt mơ hồ không đủ tứ chi nằm dưới chân hắn, rõ ràng rơi từ trên vách núi xuống không lâu.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, xem chừng nơi này lại có người tới rồi, hắn sợ Ninh Khinh Tuyết thấy những thứ này sẽ sợ, lập tức nói:

- Khinh Tuyết, em nhắm mắt lại trước đi, sau khi chúng ta lên thì em mở mắt ra.

Ninh Khinh Tuyết không cần Diệp Mặc nhắc nhở, cô ghé ở trên lưng Diệp Mặc sớm đã nhắm hai mắt lại, chỉ cần ở cùng Diệp Mặc, những cái khác cô đều không lo lắng.

Diệp Mặc đi tới nơi Ninh Khinh Tuyết đi xuống, thu dợi dây thừng dài vào trong cái nhẫn. Sợi dây thừng này chất lượng cũng không tồi, không biết làm từ thứ gì.

Nếu phía trên có người thì hắn phải cẩn thận một chút, nếu như đến thêm một người giống như Biên Pha cao thủ Địa cấp, cho dù Diệp Mặc luyện tới luyện khí tầng ba trung kì, phỏng chừng cũng không phải đối thủ của người ta, càng huống hồ hắn còn cõng Ninh Khinh Tuyết.

Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn, một đám sương mù, ngoại trừ một chút ánh mặt trời theo đám sương chiếu xuống, tất cả những thứ khác đều không nhìn thấy. Thực sự không biết Ninh Khinh Tuyết xuống như thế nào nữa, một cô gái như cô lại có thể đi tới bước này, bất kể cuối cùng hắn có thể tìm được Lạc Ảnh hay không, Diệp Mặc cũng hạ quyết tâm, cả đời không thể để cô gái trên lưng này chịu một chút thương tổn nào.

Tuy nhiên vách núi này đối với Diệp Mặc không có chút khó khăn nào, Diệp Mặc cho dù là cõng Ninh Khinh Tuyết, hắn muốn đi lên thì cũng không phải chuyện khó khăn gì. Dù sao hắn không giống với người tu luyện Cổ Võ vì hắn có Ngự Phong Thuật.

Đây cũng là vì sao hắn và Biên Pha cùng rơi xuống vách núi, Biên Pha lại bị hắn giết chết. Nếu như ở trên vách núi, hắn căn bản không phải là đối thủ của Biên Pha, nhưng một khi hai người đều rơi xuống vách núi hắn lại có thể giết được Biên Pha. Đây chính là sự khác biệt giữa người Tu Chân và người chỉ luyện Cổ Võ.

Vách núi hơn một nghìn mét hơn nữa lại dốc đứng, nhưng đối với Diệp Mặc không có bất cứ áp lực nào, hắn triển khai Ngự Phong Thuật, cả người giống như gió thổi mà bay lên mấy trượng, rơi xuống một chỗ nhô lên trên mặt đá. Trên mặt đá ở đây hơi dừng lại một chút, lại một lần nữa Ngự Phong Thuật lại dừng ở trên một mặt đá cao hơn.

Sau vài chục lần như thế hắn đã lên được độ ấy trăm mét.

Ninh Khinh Tuyết cảm giác được gió nhẹ thổi qua, cô theo bản năng mở mắt ra nhìn, lại phát hiện cô được Diệp Mặc cõng bay lên. Thậm chí đến sương mù của vách núi đều ở dưới chân, nhất thời cô lại quên đi sự sợ hãi độ cao, trong lòng có một sự kích động muốn bay lên.

Tuy nhiên rất nhanh cô liền cúi đầu xuống, lập tức cảm nhận được một sự choáng váng, không ngờ cô đã bay lên cao như vậy rồi. Mà đỉnh núi này cao như vậy, buổi tối hôm đó cô không biết xuống như nào, cô ngẫm nghĩ cũng cảm thấy sợ và không thể tin nổi.

Ninh Khinh Tuyết khẳng định, nếu bây giờ lại để cô từ trên đỉnh núi xuống, cô chắc chắn không dám làm như vậy mà tối hôm đó một mình cô lại làm chuyện như vậy, càng nghĩ Ninh Khinh Tuyết càng cảm thấy đây không phải chuyện cô làm.

Cô ôm sát Diệp Mặc theo bản năng, ghé vào lưng Diệp Mặc, cô cảm thấy sự an toàn cực độ, có lẽ chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể khiến cô không bị sợ hãi nữa.

Diệp Mặc cảm thấy động tác ôm sát của Ninh Khinh Tuyết, quay đầu nhìn cô nói:

- Đừng sợ, đỉnh núi rất có thể có người, chúng ta cẩn thận một chút.

- Vâng, cùng với anh em không sợ.

Ninh Khinh Tuyết lập tức trả lời.

Diệp Mặc nghỉ ngơi rồi lại một lần nữa thi triển Ngự Phong Thuật lại là liên tục một trăm lần, lúc này mới lại dừng lại. Lúc này đỉnh núi đã mơ hồ truyền đến âm thanh đánh nhau, Diệp Mặc thầm nghĩ quả nhiên có người, xem ra người biết “Hồng Diệp Nam Thị” gì kia cũng không ít, không biết người đến lần này là người có cấp bậc gì.

Lúc Diệp Mặc lại bay lên tầm một trăm mét nữa, thần trí của hắn đã có thể rõ ràng quét đến hai người đánh nhau trên đỉnh núi.

Một gã đàn ông hơn năm mươi tuổi, mắt tam giác, hói đầu. Một người khác lại là một đạo cô chừng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, người cũng rất lạnh lùng. Nhưng từng chiêu của chiếc phất trần trong tay đều đánh vào tên hói đầu, xuống tay độc ác vô cùng.

Trường kiếm trong tay tên mắt tam giác kia thì không yếu thế so với cái phất trần trong tay người phụ nữa, đường kiếm mà trường kiếm vẽ ra, không ngờ như rất bình thường, hơn nữa không có chút khe hở nào.

Nhìn sự động thủ của hai người này, trong lòng Diệp Mặc lại âm thầm kinh hãi, từ hai người đánh nhau, Diệp Mặc liền biết bọn họ không kém so với Biên Pha. Hai cao thủ Địa cấp? Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, chỉ cần một mình hắn đã không xong lần này lại còn hai, nếu như bị phát hiện Diệp Mặc hắn chỉ còn con đường chết.

Hai người đang đánh nhau dường như cũng cảm thấy thần thức của Diệp Mặc, không ngờ đồng thời nhìn về vị trí dưới vách núi vị trí của Diệp Mặc, trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, thầm kêu không tốt rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.