Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 166: Trong Buồng Vệ Sinh

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

166 Chương 166: Trong buồng vệ sinh

Sau khi xuống máy bay Diệp Mặc muốn đì tìm nhà vệ sinh để giải quyết, ngồi máy bay lâu như vậy, hắn cũng có chút khó chịu trong người. Dù có thể nhịn được, nhưng cũng không thể nhịn quá lâu.

Bước vào trong nhà vệ sinh nam, nhìn mấy bồn tiểu bốc mùi nồng nặc, hắn có chút không thích ứng được, mở ra buông riêng định sử dụng. Cánh cửa mở ra, phía trên trong không ngờ đã có người.

Mà người này lại là con gái, tuy đeo kính râm, đội mũ nhưng hắn vẫn nhận ra là ai, chính là Đàm Phi hắn vừa mới gặp. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, chưa gì đã gặp lại nhau, mà tình huống trớ trêu lại ở trong buồng vệ sinh.

“A… Anh là ai.”

Đàm Phi cũng rất bất ngờ khi có người mở buồng vệ sinh ra, theo phản ứng liên kêu lên, Diệp Mặc sợ người khác hiểu lầm nên hai tay bụm miệng cô lại, ra hiệu đừng hét. Đàm Phi nháy mắt tỏ ra đồng ý, hắn mới thả ra. Diệp Mặc có chút buồn bực mà nói.

“Điều này tôi nên hỏi mới phải. Đây là nhà vệ sinh nam, cô vô đây làm gì.”

“A… Là phòng vệ sinh nam sao.”

Đàm Phi mặt xám trắng một hồi, lúc nãy do cô quá khó chịu không có cách kìm nén, nên vội vàng hóa trang một chút chạy vào đây, cũng không kịp để ý là nam hay nữ. Diệp Mặc tưởng mình đủ lạc hậu rồi, thật không ngờ nữ ca sĩ này còn không phân biệt được nhà vệ sinh nam nữ. Cũng không nói nữa, quay người định ra khỏi phòng.


“Mặc kệ cô, tôi ra đây.”

“Khoan đã… Hình như có người vào.”

Đàm Phi sợ hãi kéo lấy tay hắn, theo quán tính cơ thể hắn liền ngã vào người cô, mặt in lên bộ ngực mềm mại, một mùi hương thanh nhã xông vào mũi. Đàm Phi thấy mặt hắn in trên ngực mình, sợ hãi đẩy đầu hắn ra.

“Anh… anh muốn làm gì.”

“Là cô kéo tôi mới đúng…”

Diệp Mặc thật sự rất phiền muộn, hắn muốn đi ra nhưng nghĩ đến khi mở cửa thì người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, cũng có nghĩa là thấy Đàm Phi, có lẽ đó là nguyên do cô không cho hắn ra ngoài. Đàm Phi ngượng ngùng không dám nhìn hắn, cô nghĩ một lát rồi tiếp tục hỏi.

“Tại sao anh có thể vào…”

“Sao tôi không thể vào? Cửa đâu có khóa.”


Diệp Mặc quái dị nhìn nữ minh tinh, cô gái này cũng thật ngốc, Đàm Phi a lên, có chút hoảng sợ.

“Nhưng tôi rõ ràng là đã đóng cửa.”

“Hình như cửa bị hỏng rồi… Khóa rồi vẫn mở được.”

Diệp Mặc tinh mắt chú ý đến, hắn không ngờ cửa nhà vệ sinh sân bay lại kém như vậy. Cả hai đều hiểu ra nguyên do, cũng không trách cứ gì đến đối phương nữa.

Định đợi người bên ngoài đi ra thì hắn sẽ mở cửa nhưng đợi mãi khách vẫn vào nườm nợp, tiếng bước chân vang vọng ở bên ngoài. Mắt hắn nhìn thấy Đàm Phi đang ngồi trên nắp bồn cầu, hai chân liên tục cọ sát.

“Cô sao vậy…”

“Tôi muốn đi vệ sinh…”


Đàm Phi lí nhí nói, cô nhịn từ nãy giờ rồi, phải thật khó khăn mới trốn được đám hâm mộ đi vào đây, thật không ngờ còn chưa kịp thì Diệp Mặc đã bước vào.

“Sao lúc nãy cô không giải quyết đi…”

“Tại chỗ này khá bẩn… Tôi chỉ…”

Diệp Mặc liếc mắt nhìn hơn nửa cuộn giấy bị cô sử dụng làm khăn lau sạch xung quanh, dĩ nhiên là sợ bẩn. Hắn thật không nói nổi, có đi vệ sinh mà cũng phức tạp như vậy, quả nhiên là nữ nhân.

“Thế cô đi đi. Đợi cái gì.”

“Nhưng anh…”

Đàm Phi thật sự nhịn không nổi, cô cảm giác phía bên dưới vài giọt nước tiểu đang chảy ra ướt đẫm quần lót. Nếu tiếp tục có nguy cơ tiểu cả trong quần, vừa nghĩ đến là cô liền muốn khóc rồi. Diệp Mặc quay đầu đi, thản nhiên nói.

“Yên tâm, tôi không nhìn.”

“Nhưng lỡ anh lén nhìn thì sao tôi biết được…”

Đàm Phi sợ hắn nhìn thấy huyệt động ẩm ướt của mình, trong giây lát liền sợ hãi. Diệp Mặc thật sự không kiên nhẫn, hắn cũng không nhịn được đây.

“Nếu vậy cô cứ việc “đấm dài” đi…”

Thấy hắn không vui, Đàm Phi nghĩ mình đã quá nghi oan cho hắn, nghĩ lại biểu hiện lúc nãy của hắn trên máy bay quả thật có phần “chính trực” hơn những tên đàn ông bình thường. Cộng với việc đã chịu hết nổi, cô quay qua nhìn hắn nói lần nữa.


“Anh không được nhìn đâu đấy.”

“Yên tâm, tôi không thích làm cái việc như nhìn con gái đi tiểu đâu…”

Diệp Mặc quay mặt ra phía cửa, hai tay nắm chốt sợ sẽ có người đi vào. Đàm Phi thấy hắn quay lưng đi, mới mở đai dây lưng, từ từ kéo tuột cái quần bên ngoài cùng cái quần lót đã dính chút nước xuống. Cặp mông trắng ngồi trên toalét, chân giang rộng, mép l-n hiện ra mồn một dính sát vài sợi lông l-n ẩm ướt, mắt vẫn chăm chú xem nam nhân.

Róc rách…

m thanh tiếng nước chảy làm cho bầu không khí có phần căng thẳng, Diệp Mặc đây là lần đầu chứng kiến nữ nhân giải quyết, dù là không nhìn thấy. Đàm Phi tuy biết hắn quay mặt nhưng trong lòng vẫn vô cùng xấu hổ, có thể là cô không chịu được đành phải mặc kệ hắn mà thôi.

Sau khi giải quyết xong, Đàm Phi lấy ra một cái khăn tay ướt lau sạch mép l-n, sau đó ném vào thùng rác. Bản thân cô ngồi dậy, từ từ kéo quần lên, nhưng lý do ngồi nãy giờ, chân cô có chút tê, vừa đứng dậy có chút không ổn, trọng tâm ngã về trước. Diệp Mặc thấy cô ngã về phía mình, theo bản năng đỡ lấy, tay không ngờ lại đặt lên giữa bộ ngực của cô.

“Ưm… Anh làm gì.”

Đàm Phi thấy tay hắn đặt trên ngực còn xoa nắn khiến hai má cô đỏ lên, lần đầu được nam nhân bóp ngực, cô có cảm giác kỳ lạ vô cùng. Diệp Mặc nhận ra tay mình không đúng, liền mau chóng buông tay, tỏ ra như không có gì quay mặt đi.

Riêng Đàm Phi thì đã có chút đứng vững, hắn vừa buông tay thì cô cũng giữ được thăng bằng, cô liền cảm giác có gì không đúng. Nhìn xuống phía dưới mới biết quần vẫn chưa kéo hết lên, khe thịt âm đạo hồng hào hiện ra đẹp mắt, vài sợi lông tơ vẫn còn ẩm ướt nhìn có chút dâm đãng.

Hai má cô đỏ lên, mau chóng kéo quần lên, âm thanh sột soạt mặc lại quần áo thật có chút kích thích. Chỉnh chu lại cẩn thận, cô liền muốn đi ra ngoài nhưng hình như bên ngoài vẫn còn có người, không cách nào đi được, quả thật không biết làm sao.

“Tôi muốn ra ngoài…”

Hàm Phi hai mắt thủy lung linh nhìn hắn, thật có hương vị làm nũng, Diệp Mặc thật không biết làm sao, hắn không có khả năng chạy ra ngoài đuổi hết người không cho đi vệ sinh, làm vậy quả thật có chút mất mặt, mà quan trọng lại dẫn đến nghi ngờ, phiền phức sẽ càng lớn hơn. Nghĩ vậy, hắn lắc đầu nói.

“Tạm thời không đi được…”

“A… vậy phải đợi bao lâu”

Hàm Phi thật có chút vội, Diệp Mặc cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, lắc đầu trả lời.

“Tôi không biết.”

Càng nghe càng thấy thất vọng, cô còn có công việc bận không thể mãi ở đây, cô thậm chí còn tinh ý để ý Diệp Mặc đang không được thoải mái, tỏ ra chột dạ, đôi phần xấu hổ vì sợ hắn đang nghĩ cô đòi hỏi quá nhiều.

“Thật xin lỗi… Anh đang khó chịu sao.”

“Quả thật có chút khó chịu…”

Hàm Phi còn nghĩ hắn thật giận nhưng để ý thấy hắn liên tục cau mày, tư thế đứng có chút không đúng liền nghĩ ra là do hắn cũng giống mình. Lập tức hai má cô đỏ lên, quả thật xấu hổ khi cô chỉ mãi nghĩ đến mình.

“Anh nếu khó chịu thì đi đi.”

“Được, vậy cô giữ cửa đi.”

Diệp Mặc định giao cho Hàm Phi nắm lại khóa cửa vì sợ ở bên ngoài có ai đột ngột mở cửa đi vào. Hàm Phi vừa nghĩ đồng ý thì đồng thời ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, giọng một đàn ông vô cùng hống hách.

“Ai ở bên trong đó. Nãy giờ hơn 10 phút rồi, có ra cho khác nữa không.”

Cả hai người Diệp Mặc không có khả năng trả lời, tay hắn vẫn giữ chặt cửa, lực của người đàn ông bên ngoài cũng khá mạnh. Diệp Mặc biết giao cho Hàm Phi thì chắc chắn cô không giữ được, phía bên dưới của hắn đang thật sự khó chịu, đủ loại nguyên do làm hắn thấy không tốt. Quay qua nhìn Đàm Phi, hắn nói nhỏ.

“Cô giúp tôi đi.”

“A, giúp anh thế nào.”

Đàm Phi cả mặt liền đỏ lên, nghĩ đến việc giúp hắn, chẳng lẽ là hắn bảo cô giúp hắn đi tiểu hay sao. Việc như vậy cô sao có thể làm được chứ.

“Thôi vậy.”

Diệp Mặc lắc đầu cũng không nhờ nữa, Đàm Phi thấy hắn vừa chặn cửa vừa chịu đựng, thấy bản thân thật có chút quá đáng. Mặt đỏ lên, giọng lí nhí.

“Để tôi giúp anh.”

Hàm Phi nghĩ rồi bắt đầu giúp hắn, cô cũng không phải là con nít, nên hiểu phải làm gì, hai tay run rẩy đặt trên khóa quần nam nhân, từng chút giúp hắn khai thông cửa sổ.

Hai mắt cô nhắm tịt thò tay vào bên trong quần hắn nắm mà kéo, sau đó tóm được một cây gậy thịt nóng hổi to dài. Loay hoay hơn vài phút cô mới lôi được con c-c gân guốc của hắn ra được.

Mắt Đàm Phi hơi mở, lờ mờ nhìn thấy con c-c của hắn đang đỏ ngầu, đầu c-c đang rỉ nước dĩ nhiên đang khó chịu. Bàn tay mềm mại nắm trên thân côn thịt, chìa ra ngay hướng toalét, giọng cô có chút xấu hổ.

“Anh mau đi đi.”

Thấy mãi hắn vẫn không chịu bắn, cô cũng biết có lẽ do xấu hổ giống cô vậy, suy nghĩ trong này vẫn có một phần trách nhiệm của cô. Nghĩ đến, cô liền đưa tay vuốt vuốt sọc sọc con c-c, có lẽ như vậy giúp hắn dễ đi hơn.

Diệp Mặc đã nén từ lâu, cũng xả nước ra ngoài, âm thanh nước chảy làm người đàn ông bên ngoài biết bên trong có người, càng hung hăng đập cửa. Diệp Mặc xả cũng hơi lâu, tay của Hàm Phi vẫn nắm lấy c-c hắn, chưa dám mở mắt, vẫn giữ tư thế tay như vậy.

“Được rồi, giúp tôi lau khô rồi bỏ lại.”

Đàm Phi như cái máy, hắn nói gì làm nấy, cô lấy giấy vệ sinh lại con c-c, sau đó khó khăn nhét con c-c hắn vào lại, lấy nước rửa tay ở trong phòng giúp cả hai rửa tay hết cả. Từ đầu đến cuối, cô đều có thể cảm nhận độ co giật, bỏng rát của vật đó. Giờ cô mới biết vật của nam nhân hóa ra có cảm xúc như vậy.

Giải quyết xong nỗi buồn, cơ thể hắn đã hoàn toàn dễ chịu lại, hắn quay qua Đàm Phi.

“Tôi đưa cô ra ngoài.”

Cánh cửa mở toang khiến tên đàn ông kia bay xa đụng bệ tiểu, mọi người còn đang hoang mang thắc mắc ai ở trong lâu vậy thì chỉ kịp thấy một cái bóng đang ôm theo ai đó rời đi.

Đàm Phi được hắn ôm qua ngoài thật có chút không dám tin, cô vừa quay qua nhìn thì đã không thấy Diệp Mặc đâu nữa, có chút thất vọng xen lẫn cảm giác mất mát...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.