Trở về truyện

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh - Chương 51 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

51 Chương 51 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

" Nguyệt Mị lão bà, là ta”

Dạ Nguyệt gõ gõ cửa phòng...

“Vâng, lão công ta bên trong, ngươi vào đi” Thanh âm ôn nhu vọng ra...

Dạ Nguyệt nghe vậy mĩm cười, đẩy cửa bước vào, trong tầm mắt là hai thục phụ xinh đẹp tuyệt trần khoanh chân ngồi đối diện, song thủ vươn ra phía trước cùng bàn tay của đối phương ấn vào nhau.

Ánh mắt nhắm nghiền, trên thân chỉ mặc áo lụa ngủ mỏng manh, làn da trắng mịn cùng đường cong thanh thuần như ẩn như hiện, xinh đẹp khó tả.

Dạ Nguyệt âm thầm quan sát, đây là lần đầu hắn chứng kiến hai nữ tu luyện Song Tử Công.

Chỉ thấy trước sự liên hợp, hai nàng tuy hai mà một, nội lực của hai người luân chuyển qua lại giữa hai cơ thể hết sức thần kỳ.

Song Tử Công lấy sao chúc nữ sao trên trời làm huyệt đạo để vân khí, luyện 12 chính kinh, chấn khí chủ nhu, sinh sinh không ngớt .

Mặc dù thần kỳ như vậy, nhưng Song Tử Công rất kinh khủng, nó liên kết hai nàng đến mức chỉ cần một người chết đi…người còn lại cũng theo đó chôn cùng.

" Lão công mau tới...” Lý Nguyệt Tiên hướng hắn nhoẻn miệng cười vẩy tay...

Không riêng gì Mai Tuyết Hương, hai tỷ muội cũng được Dạ Nguyệt tưới tắn cày cấy đều đặn, trên gương mặt nhiều thêm một tia phong vận của thiếu phụ, khí chất toàn thân càng thêm cao quý như tiên...

Dạ Nguyệt tiến tới ngồi lên giường nệm, hai nàng mĩm cười hiểu ý dựa vào lòng hắn...

Cảm nhận xúc cảm da thịt trơn nhẵn qua lớp áo lụa mỏng manh và hương thơm diệu nhẹ, khiến Dạ Nguyệt rất thoải mái.

Ngón tay nhỏ vẽ vẽ bộ ngực hắn, Lý Nguyệt Tiên cái mũi nhỏ động đậy, phát hiện mùi thơm phụ nữ trên người Dạ Nguyệt, nàng tinh nghịch hỏi:

" Mai thỏa mãn chàng chưa?”

Dạ Nguyệt đưa tay bóp nhéo cái mũi nhỏ hơi vểnh của nàng, giả vờ mắng nói.

“Nàng cái tiểu yêu tinh, không sợ Tuyết Hương nghe thấy đánh cái mông nàng?”

“Hì hì, có lão công bảo kê, ta còn sợ gì?” Lý Nguyệt Tiên nhoẻn miệng cười nói...

Nhìn hai nàng mắt đẹp ngập nước, thổ khí như lan, Dạ Nguyệt bất ngờ đè ép hai thân thể mê người xuống giường...

Lần lượt hôn vào hai đôi môi thơm ngát, hắn thủ thỉ nói:

“Hai vị lão bà, đêm xuân nhất khắc trị thiên kim, chúng ta không thể tiếp tục lãng phí!”

“Ưm, lão công, Nguyệt Mị đã sẳn sàng” Lý Nguyệt Mị ngoan ngoan vùi đầu vào lòng hắn...

“Phu quân, đêm nay thô bạo một chút, thiếp rất thích” Lý Nguyệt Tiên thò ra chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm môi, hết sức gợi tình nói...

Hai thục nữ với dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ, mắt ngọc mày ngày, môi hồng răng trắng, hơi thở thơm tho, thân thể uyển chuyển da thịt mát lạnh trơn trượt, lại có diện mạo y hệt nhau, quả thật là dụ hoặc trí mạng của mỗi người nam nhân.

Không những dung nhan giống nhau, mà ngay cả ngọc thể của Lý Nguyệt Tiên và Lý Nguyệt Mị cũng y hệt như từ một khuôn đúc ra.

Gò bồng tròn lẳn săn chắc như hai quả đồi, đỉnh đồi được khảm nạm một hạt ngọc trai hồng đỏ săn cứng đáng yêu, lượn xuống phía dưới một chút chính là vùng bụng bằng phẳng bóng loáng, lỗ rốn nhỏ xinh tô điểm khéo léo vô cùng.

Đáng để xem hơn nữa chính là chốn đào nguyên thơ mộng bên dưới, nằm giữa hai bắp đùi ngọc thon dài thẳng tắp, lông tơ mềm mại lún phún che giấu hai mép môi dọc màu hồng phấn thoáng ẩn thoáng hiện…nơi có thể khiến vô số nam nhân toàn thiên hạ sẳn sàng điên cuồng liều mạng.

Lý Nguyệt Tiên với Lý Nguyệt Mị như hai kiện tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ bậc nhất thiên hạ.

Nếu nói về sự khác biệt giữa hai nữ, có chăng chỉ là kiểu tóc và khí chất…Lý Nguyệt Mị tóc dài óng ả, diệu dàng hiểu chuyện như nước, chính là tỷ tỷ.

Muội muội Lý Nguyệt Tiên để tóc ngắn ngang vai, có phần tinh nghịch, lẫn một tia cuồng dã.

Hai nữ như hai viên kẹo ngọt với hương vị khác nhau, sẳn sàng chờ Dạ Nguyệt thưởng thức…

Dạ Nguyệt thỏa mãn cười haha, từng kiện y phục che thân rơi xuống đất, ôm hai vị giai nhân mềm mịn như bông, bắt đầu vác thương lên ngựa...

Chinh chiến trên hai cổ thân thể yêu kiều quyến rũ...

Nhất long nhị phượng...

Cá nước sum vầy...

Xuân sắc không sao tả xiếc...

...

Đêm khuya trôi nhanh, ba cổ thân thể nóng bỏng đầm đìa mồ hôi ôm ấp nhau...

Nhìn hai nữ cười thỏa mãn ngã đầu vào ngực mình nhắm mắt tận hưởng, Dạ Nguyệt ôn nhu nói

- Ta có quà muốn tặng mấy người các nàng”

Dạ Nguyệt dành tặng cho hai người mỗi người một nụ hôn, sau đó cười thần bí...

“Đâu đâu, mau đưa ta?”

Hai nàng lập tức xoay người, không phải vì các nàng hám của, chỉ cần là quà hắn tặng, dù chỉ đơn giản là một chiếc khăn tay vẫn là vật vô giá...

“Trước tiến qua phòng của Mai tỷ”

Dạ Nguyệt ôm lấy hai thân thể trần truồng, cả quần áo cũng không mặc chạy qua phòng Mai Tuyết Hương.

Mai Tuyết Hương thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, cảm nhận khe thịt âm đạo vẫn còn đầy ắp tinh hoa nam nhân, nàng xấu hổ thầm nghĩ.

“Có khả năng mang thai hay không đây?”

Nếu có một đứa bé cùng hắn, chắc cũng là một loại hạnh phúc...

Cửa đột nhiên bị mở ra, ba thân ảnh trần truồng xuất hiện trước mắt nàng...

“Phi, vào đây làm gì?” Mai Tuyết Hương đỏ mặt gắt giọng...

“Hì hì, phu quân nói có quà cho chúng ta, mau lên đây” Lý Nguyệt Tiên dung nhan tỏa sáng hướng nàng phất tay...

Mai Tuyết Hương nghe vậy cũng không ngần ngại bước lên...

Nhìn thân thể mê người của nàng xuất hiện, bộ ngực sửa to tròn theo từng nhịp bước, Lý Nguyệt Mị hai người lại nhìn xuống bộ ngực của mình...

“Không cần ghen tị, ngực của hai nàng ta cũng rất thích” Dạ Nguyệt ôn nhu cười nói, đưa tay vuốt ve hai bầu ngực an ủi...

“Hừ, sau này ngươi xoa bóp nhiều một chút, ta muốn to như của Mai” Lý Nguyệt Tiên hừ một tiếng nũng nịu...

“Ta cũng muốn” Lý Nguyệt Mị phụ họa...

“Không thành vấn đề” Dạ Nguyệt đương nhiên hớn hở nhận lời...

“Ba người các ngươi có xấu hổ hay không? Ngươi đó, dạy hư hai người bọn họ”

Mai Tuyết Hương đến bên cạnh sẳn giọng, bàn tay mềm mại bóp mạnh côn thịt cứng rắn một cái xem như trừng phạt...

“Được rồi, các bảo bối, ngồi xuống lão công chia quà” Dạ Nguyệt kéo tam nữ ngồi thành vòng...

Mai Tuyết Hương vuốt mái tóc ướt sủng, hai mắt lấp lánh chờ đợi...

Dạ Nguyệt lúc này lấy ra hai quyển sách trắng và xanh...

" Điểm yếu của Cầm Công chính là khả năng cận chiến yếu, nên ta chọn cho nàng một bộ thân pháp tên Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ.

Hắn đem quyển sách màu trắng đưa Lý Nguyệt Mị.

Người sau ôn nhu tiếp nhận, gương mặt phủ đầy hạnh phúc...

" Còn Nguyệt Mị chủ tu là song kiếm, nên môn Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, đây là một môn Song Kiếm Hợp Bích, uy lực cũng không tệ, ta liền đưa cho nàng".

Lại đưa quyển sách màu xanh còn lại cho Lý Nguyệt Mị...

" Lão công, yêu chàng chết mất”

Lý Nguyệt Tiên không nhịn được ôm chặt lấy hắn, cúi đầu tìm đến dương vật kia, miệng đỏ hé mở nuốt vào liếm láp...

“Hừ” Dạ Nguyệt thỏa mãn hừ một tiếng sảng khoái, đưa tay vuốt mái tóc nàng...

“Rốt cuộc của thiếp đâu?” Mai Tuyết Hương hai mắt đã muốn phóng hỏa, nhịn không được hỏi...

“Lão bà bảo bối sao có thể thiếu?” Dạ Nguyệt nhếch miệng cười một tiếng, ý niệm vừa động...

Thân thể vừa động trên tay cầm một thanh cổ xưa trường kiếm bị đặt ở một góc phòng tắm.

Đây chính là trường kiếm của Mai Tuyết Hương.

Dạ Nguyệt mỉm cười, nói:" Bây giờ ta sẽ dạy cho nàng bộ kiếm pháp tên là Mị Ảnh Kiếm Pháp, thi triển ra, kia là nhanh như quỷ mị, phiêu hốt khó lường".

Nói xong thân pháp tiến hành, một bộ như quỷ giống như mị kiếm pháp như vậy thi triển ra, bộ này Mị Ảnh Kiếm Pháp ngoại trừ quỷ, chính là một cái chữ nhanh, nhanh đến cực hạn, nhất thời làm cho toàn bộ căn phòng che kín tàn ảnh.

Trong lúc nhất thời, giữa phòng bốn phía chỉ thấy Dạ Nguyệt thân ảnh cùng kiếm quang, trường kiếm vạch phá không khí rít lên không dứt bên tai, tới về sau, bọn họ đều đã không phân rõ Dạ Nguyệt chân thân ở đâu.

"Thật là lợi hại, thật sự rất lợi hại."

Lý Nguyệt Tiên nắm lấy tỷ tỷ cổ áo một trận hưng phấn mãnh dao.

Mai Tuyết Lan trừng lớn hai mắt, đầu theo Dạ Nguyệt thân hình biến ảo qua lại di động, ý đồ thấy rõ nàng chiêu thức động tác, cuối cùng phát hiện, chung quy là phí công, nàng ánh mắt đều đã bỏ ra, cũng đã đã mất đi Dạ Nguyệt tung tích.

Cuối cùng, khi tất cả tàn ảnh tận quy nhất thân, Dạ Nguyệt thân hình cuối cùng lại xuất hiện ở trong sân, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vứa trường kiếm trở lại bao.

Dạ Nguyệt tiếp tục lấy ra một cuốn sách màu đen, cười nói:" Thế nào hài lòng với quà của lão công chứ ?"

“Lão...Lão công, kiếm pháp này thật là cho ta sao?”

Mai Tuyết Hương thanh âm run rẩy, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm quyển sách vừa xuất hiện, bộ ngực sửa nhấp nhô lên xuống...

“Đúng vậy, ta thấy môn kiếm pháp này rất hợp với nàng". Dạ Nguyệt gật đầu chắc nịch...

“Lão công...nó quá quý trọng...ta” Mai Tuyết Hương hai mắt ngập nước hạnh phúc, môi thơm run run...

“Nàng là lão bà của ta a, phu thê chúng ta vốn là nhất thể, hơn nữa lão công còn cần nàng thay ta hống hách đây” Dạ Nguyệt chân thành nhìn vào mắt nàng cười hề hề nói...

“Thiếp yêu chàng” Mai Tuyết Hương rốt cuộc nhịn không được, nước mắt chảy dài gò má vì hạnh phúc, thân thể trần truồng áp sát...

Nàng dâng cho hắn nụ hôn nóng bỏng ướt át, sau đó chủ động cúi đầu tìm đến dương căn nóng hổi kia...

Cùng với Lý Nguyệt Tiên của mình tiến hành liếm láp, ôn nhu phục vụ...

" Lão công, hôn thiếp” Lý Nguyệt Mị cũng không chịu thua kém, một lần nữa quấn lấy đầu lưỡi Dạ Nguyệt...

Nhất long tam phượng...

Xuân quang vô hạn...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.