182 Chương 182 Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
Xinh đẹp tiếp viên hàng không còn tại há mồm thở dốc, chợt nhớ tới Dạ Nguyệt tại chính mình đằng sau, nếu là phun đến trên lưng mình liền không xong, nhanh chóng quay người nói.
- Cẩn thận, đừng lấy tới ta chế phục phía trên....
Lấy tới địa phương khác đều dễ làm, lấy tới chế phục phía trên lau cũng không thể lập tức hong khô.
- Vậy thì chấp nhận một chút....
Đã như vậy, điên cuồng chi tế Dạ Nguyệt cũng không lo được nhiều như vậy, đem nàng thân thể kéo một chút, đem nàng đầu đè xuống, ôm lấy nàng đầu triển khai sau cùng bộc phát.
- A...... Ô ô ô......
Lấy làm kinh hãi xinh đẹp tiếp viên hàng không minh bạch Dạ Nguyệt ý đồ sau đó, cũng không có giãy giụa nữa, phối hợp với hắn.
Nhường cái này vừa mới đem chính mình đưa tới vô số cao phong nam nhân cũng đã nhận được thoải mái đầm đìa cao nhất hưởng thụ.
Hơi hơi hờn dỗi mà trợn nhìn Dạ Nguyệt một mắt, xinh đẹp tiếp viên hàng không đem trong miệng chi vật nhả ở trong bồn cầu cuốn đi, tiếp đó chính mình súc miệng phía dưới.
Hai người đều rất mệt mỏi, Dạ Nguyệt mệt mỏi là tinh thần, xinh đẹp tiếp viên hàng không mệt mỏi là tinh thần cùng cơ thể song trọng hứng thú.
Dạ Nguyệt cùng xinh đẹp tiếp viên hàng không nhìn nhau nở nụ cười, hai người cũng lớn miệng mà thở gấp khí, bất quá cái trước rất nhanh hô hấp liền trở nên bằng phẳng.
Cái sau so sánh thở hổn hển, hít thở sâu nửa ngày vẫn không cách nào bình phục nhảy lên kịch liệt địa tâm nhảy.
- Chúng ta......
Dạ Nguyệt mở một cái miệng, không biết nói cái gì cho phải.
- Đây là ta mãi mãi cũng sẽ không quên một cái mỹ hảo ký ức, nhưng mà ngươi có ngươi cuộc sống, ta có ta thời gian, đừng nói cái gì sau đó.
Cái kia xinh đẹp tiếp viên hàng không cười một cái, ôn nhu nói.
- Ta biết, ngươi đối với ta cũng không có cái gì cảm tình, vừa rồi cũng là ta chủ động, ngươi không cần tự trách! Liền xem như một lần mỹ lệ gặp gỡ bất ngờ a!
- Để chúng ta đều nhớ kỹ từng có tốt đẹp như vậy một khắc, liền OK.
Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ, mình quả thật đối với nàng không có cảm tình, nàng cũng chưa chắc đúng chính mình có cái gì cảm tình, vừa rồi chỉ là tình một đêm thức diễm ngộ, ách, có lẽ phải gọi" Một ngày tình" diễm ngộ.
Thấy được nàng tiêu sái, Dạ Nguyệt cũng cười, nói
- Tốt!Đúng, ta còn không biết ngươi nghe cái gì tên đâu!
Xinh đẹp tiếp viên hàng không mỉm cười, trên mặt phóng ra một loại để cho người ta không dám tiết độc đẹp, lộ ra phá lệ phiêu dật động lòng người, đen nhánh nhu thuận tóc dài xõa vai bây giờ bay lả tả ở trước ngực, càng ngày càng mà làm nổi bật lên nàng thướt tha vũ mị, chỉ nghe nàng âm thanh ôn nhu nói.
- Gặp gỡ hà tất từng quen biết, ngươi không cần nhớ kỹ tên của ta.
Dạ Nguyệt không tiếp tục nhiều lời, cười cười, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
- Ai......
Cái kia xinh đẹp tiếp viên hàng không lại gần sát bên tai của hắn, nhẹ nói.
- Ta không phải là thường xuyên dạng này, hôm nay là ta lần thứ nhất ở trên phi cơ dạng này phóng túng, cũng chính là một lần cuối cùng.
- Ngươi rất lợi hại, thật sự làm ta chưa từng pháp quên được tiêu hồn......
Nghe được một người đẹp tiếp viên hàng không ở bên tai nói như vậy, đối với nam nhân mà nói, không thể nghi ngờ là tràn ngập cám dỗ trêu chọc.
Dạ Nguyệt sợ chính mình nhịn không được sẽ có lần nữa đem nàng ép đến mà xúc động, nhanh chóng cười cười, đi ra ngoài trước.
Trở lại trên chỗ ngồi, nhìn đồng hồ, qua sắp đến một giờ, máy bay đã không biết lại bay mất bao xa, Dạ Nguyệt mệt mỏi nằm trên ghế máy bay, cảm thấy mọi chuyện vừa rồi như một giấc mộng, nhưng thế này cũng tốt, thế này cũng khá ung dung tự tại.
Lỗ tai của Dạ Nguyệt rất nhạy bén, mặc dù đang trong trạng thái ngủ nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng trò chuyện ở phía sau.
- Lát nữa chúng ta sẽ làm một chuyến.
- Trên máy bay này đều là cá lớn, có người đẹp, có con nhà giàu có. Chúng ta nhất định sẽ thu được một mẻ lớn.
- Đó là tất nhiên. Sau khi đến Vân Nam Tengchong, chúng ta vừa hay đi chơi thỏa thích.
“…”
Những tiếng bàn bạc này rất nhỏ, người bình thường không thể phát hiện ra, nhưng Dạ Nguyệt lại nghe thấy rõ mồn một, từ giọng điệu nói chuyện của những người này, anh hiểu đại khái một chuyện, những người này sắp dự định cướp máy bay!
Dạ Nguyệt không khỏi đau đầu, những người này cướp gì không cướp, lại cứ đi cướp máy bay, anh cũng nghi ngờ có phải não của bọn cướp này có vấn đề không, mặc dù việc này có thể kiếm được nhiều tiền nhưng rủi ro rất cao.
Ngoài ra, đây là thời đại Internet, một khi xảy ra sự cố không tặc, chắc chắn sẽ cùng đường bí lối, thậm chí sẽ bị nhắm đến ở bất cứ nơi đâu.
Dạ Nguyệt quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một số người đang nhìn ngó xung quanh.
Điều khiến Dạ Nguyệt kinh ngạc là những người này không biết lấy đâu ra một khẩu FN 57 thức súng ngắn.
Dạ Nguyệt nhíu mày, xem ra những người này đã có chuẩn bị từ trước.
- Lát nữa có người cướp máy bay, mọi người tuyệt đối đừng quá hốt hoảng.
Dạ Nguyệt nói nhỏ.
Ngay khi đang ngủ say Oda Kouhime đang ngủ say, nghe thấy vừa định hét lớn, đã bị Dạ Nguyệt suỵt ngăn lại.
- Tại sao lại như vậy? Chỉ là ngồi một lần máy bay mà thôi, vì sao lại xuất hiện một nhóm giặc cướp? Hoa Quốc máy bay không phải thế giới an toàn nhất sao?
Oda Kouhime rất hoang mang về chuyện này, cô còn đang nghi ngờ có phải bản thân ra đường không nhìn giờ hoàng đạo hay không, mà sao lại gặp phải đủ thứ chuyện.
Những tên không tặc kia ngang nhiên như không có chuyện gì đi về phía Dạ Nguyệt, chuẩn bị tiến vào phòng cơ trưởng.
Đột nhiên Dạ Nguyệt nói một câu.
- Có cướp máy bay.
Sắc mặt mấy tên không tặc kia thay đổi, đều trở nên hoảng loạn, tất cả mọi người ngó nghiêng xung quanh, bởi vì trên đường đi có nhóm không tặc đang lén lén lút lút đi đến.
Sắc mặt nhóm không tặc biến đổi, tưởng rằng có người phản bội nên ngay lập tức bắt đầu nổi lên sóng ngầm.
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào, có phải các người bán đứng tôi hay không, tôi tin tưởng mấy người như thế mà mấy người lại bán đứng tôi, các người khiến tôi quá thất vọng.
- Cái rắm, tất cả mọi người đều ngồi trên một thuyền, ai bán đứng ai được.
Sau khi mọi người nghe thấy những lời nói đám cướp lớn tiếng thảo luận với nhau thì thay đổi sắc mặt, họ không ngờ thật sự có không tặc.
Nhóm cướp kia biết được mọi chuyện đã bị bại lộ, sắc mặt trở nên khó coi, trong nháy mắt trong năm cái thân hình cao lớn, có một người đầy mặt dữ tợn người đàn ông trung niên rút ra sau lưng FN 57 thức súng ngắn, chính chỉ vào cabin hành khách, trên người tỏa ra sâm sâm sát khí, không có ý tốt.
Khi mọi người nhìn thấy súng trong tay đám cướp, ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bắt đầu có dự cảm không tốt.
Vẻ mặt đám cướp lạnh như băng, nói.
- Đoàn người tất cả chớ động, huynh đệ chúng ta đi tới nơi này, liền chỉ là vì cầu tài, không muốn giết người. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể nỗ lực phản kháng, nhưng là các ngươi lần sau chính là chết!
- Đúng rồi, vừa nãy ai mới hô lên, đứng ra đây cho tôi.
Một tên cướp trong nhóm bắt được trọng điểm, anh ta quát lạnh một tiếng.
Nếu vừa rồi không có người hô lên cướp máy bay thì đám bọn chúng sẽ không bị bại lộ nhanh như vậy, bây giờ anh ta đang hận muốn chết người dám mở miệng khi nãy.
Tất cả mọi người quay lại, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, không có một ai nói ra.
Ngay lúc này, một tên cướp tóm lấy một người phụ nữ, tra hỏi.
- Trả lời cho tôi, nếu cô không trả lời thì đừng trách tôi không có tình người.
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì giật mình, không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, nếu như không tận mắt nhìn thấy chắc cô ta không thể nào tin đây là thật.
- Tôi nói tôi nói, là cậu ta.
Người phụ nữ ngay lập tức bán đứng Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt chỉ cười bất đắc dĩ, anh có lòng tốt nhắc nhở đám người kia, ai mà ngờ những người này chẳng cảm kích mình thì thôi ngược lại còn coi mình thành tai họa.
Tên cướp kia lập tức bước đến trước mặt Dạ Nguyệt, khi nhìn thấy Oda Kouhime xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh Dạ Nguyệt, chợt hai mắt anh ta sáng lên.
- Nhóc con này diễm phúc không tồi, có được người đẹp như vậy, không bằng mày tặng mỹ nữ này cho tao đi, thế nào?.
Tên cướp kia lộ ra nụ cười ti tiện lỗ mãng, giọng nói vô cùng đáng khinh.
Oda Kouhime xì một tiếng khinh miệt.
Tên cướp kia chẳng những không tức giận, ngược lại còn chế nhạo
- Ha ha ha, tao rất thích những phụ nữ có tính cách như vậy, hôm nay coi như tao đến đây hưởng phúc rồi.
Tên cướp kia nói xong, rồi lập tức duỗi móng heo của mình ra sờ tới người Oda Kouhime, trong tay anh ta còn cầm súng, anh ta dám chắc rằng Dạ Nguyệt không có gan dám phá hư chuyện tốt của mình.
Tất nhiên là Dạ Nguyệt không thể ngồi yên không màng đến, mặc kệ người ngồi đối diện anh có phải là Oda Kouhime hay không, cho dù là một người con gái xa lạ anh cũng không thể mặc kệ.
Lúc móng heo của tên cướp kia sắp chạm phải Oda Kouhime, cánh tay của anh ta bị giữ chặt lại giữa không trung không thể nào động đậy dù chỉ một phân, sắc mặt anh ta lập tức lạnh hẳn xuống.
Theo bản năng anh ta lướt ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn về phía Dạ Nguyệt, cho rằng đối phương phá đám mình nên lập tức nổi nóng.
- Mày buông ra cho tao.
Tên cướp muốn hất tay của Dạ Nguyệt ra, nhưng dù anh ta có làm như thế nào cũng không làm gì được Dạ Nguyệt, anh ta bắt đầu thấy nhức đầu, vô cùng kinh ngạc với kết quả này, cảm giác cực kỳ mất mặt và tức giận.
Dạ Nguyệt cười híp mắt nhìn về phía đối phương, nói.
- Bảo tôi thả anh ra à, có bản lĩnh thì quỳ xuống cầu xin tôi đi.
- Thằng khốn, mày muốn chết à.
Sau khi nghe những lời đó xong tên cướp lập tức nổi giận, anh ta cho rằng chắc chắn đầu óc Dạ Nguyệt bị úng nước rồi, dám nói với anh ta những lời như vậy.
Sau khi thấy tên cướp giận giữ, Dạ Nguyệt coi như không thấy gì, đột nhiên đá một phát lên đầu gối của đối phương.
Tên cướp còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu gối anh ta đã tê rần, toàn bộ hai chân anh ta cong lại, anh ta chưa từng nghĩ đến kết quả bất ngờ như này.
Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ta cũng không dám tin đây là thật, anh ta cực kỳ tức giận nhìn Dạ Nguyệt, nghiến răng nói.
- Mày dám!
Quỳ gối với Dạ Nguyệt ngay trước mặt mọi người, điều này khiến anh ta rất mất mặt, lúc nhìn vào Dạ Nguyệt, dường như trong lòng anh ta muốn nổ tung, có một cảm giác xúc động chỉ muốn giết chết đối phương.
Dạ Nguyệt trêu tức.
- Ôi, anh quỳ với tôi làm gì, đại lễ thế này tôi không chịu nổi đâu.
Ban đầu bầu không khí rất nghiêm túc khẩn trương, nhưng vì những lời nói hài hước này của Dạ Nguyệt mà trở nên vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người lập tức cười vang.
Sắc mặt tên cướp vô cùng giận dữ, anh ta nghe thấy tiếng cười phá lên ở xung quanh thì dường như tức đến nỗi muốn bùng nổ, cầm thanh FN 57 súng ngắn, mở ra tay chốt an toàn.
- Không, không được!
Nhìn thấy tên cướp tựa hồ muốn giết chết Dạ Nguyệt, Oda Kouhime hoảng sợ kêu to, muốn ngăn cản.
Quá muộn!
Tên cướp không hề bị lay động, trái lại đang cười lạnh, muốn hướng về Dạ Nguyệt đầu đến truy cập.
Dạ Nguyệt ánh mắt lóe lên, bịch một cái, hướng về tên cướp trái tim hung hăng đi lên một quyền, trực tiếp đem hắn trái tim đánh nổ, giống như như dưa hấu nổ tung!