Trở về truyện

Thiên Long Dâm Bộ Truyện - Chương 1: Náo Loạn Kiếm Hồ Cung

Thiên Long Dâm Bộ Truyện

1 Chương 1: Náo loạn Kiếm Hồ Cung

Chiều tà, ánh mặt trời từ phía Tây dần dần ngả sang màu vàng cam, làm đậm cả 1 góc trời. Bầu trời trong xanh không 1 cơn gió gợn quá. Phía dưới luyện võ sảnh, 2 gã 1 trung niên 1 trẻ đang đấu kiếm với nhau vô cùng tàn độc, tưởng chừng thí mạng. Ánh xanh loé ra loé vào liên tục, kiếm khí phát ra vèo vèo tưởng chừng như không ai nhìn thấy được. Phía đông, có 2 người đang mím môi nhìn chằm chằm vào 2 người đấu kiếm. Bên phải là 1 đạo cô tuổi chừng 40, dung nhan vẫn còn giữ được nét thanh tú, bầu ngực tuy không to nhưng vô cùng săn chắc. Bên trái là 1 lão già, khoảng gần 60 tuổi, đang vuốt râu mỉm cười. Sau lưng 2 người có đến hơn chục nam, nữ đệ tử và môn khách nhìn không chớp mắt.

Bỗng "xoẹt" 1 tiếng, kiếm của gã trai trẻ dưới sảnh đã đưa đến ngang cổ gã trung niên. Gã này trong lúc luống cuống, không biết biến chiêu thế nào, vội nằm sạp xuống. Trong đám môn khách, 1 chàng trai trẻ mặc áo xanh thấy vậy phì cười. Y biết thế là bất lịch sự, vội đưa tay bịt miệng. Ngay lúc đó, gã trung niên đã biến chiêu, vung kiếm về phía trước, đâm trúng đùi gã trẻ tuổi. Gã đứng lên, cười nói:

- Cảm tạ Cung sư đệ đã nhường nhịn.

Tên thanh niên kia hậm hực không nói, cúi xuống băng bó vết thương. Đúng lúc này, lão già râu dài mặt mày hớn hở, cười nói:

- Trận tỉ thí đã kết thúc. Xem ra bên Đông tông ta may mắn nên giành được phần thắng. Chúng ta mau mau thực hiện quy định đi thôi.

Nguyên đây được giang hồ gọi là phái Vô Lượng Kiếm, trấn giữ núi Kiếm Hồ Cung. Phái Vô Lượng Kiếm được chia ra thành 2 phái: Đông Tông và Tây Tông. Lão già râu dài tên Tả Tử Mục, chưởng môn phái Đông Tông, nổi tiếng về độ hoang dâm hiếu sắc. Phái Tây Tông do vị đạo cô thanh tú tên Tân Song Thanh làm chưởng môn. Theo quy định của Vô Lượng Kiếm, mỗi 5 năm 1 lần, cả 2 phái sẽ phải tổ chức 1 trận tỉ thí, bên nào thắng sẽ được làm chưởng môn toàn phái Vô Lượng Kiếm. Năm nay phái Đông tây thắng, vậy chắc chắn lão Tả Tử Mục sẽ làm chưởng môn toàn phái. Nghĩ đến ánh mắt dâm tà của lão này, Tân Song Thanh bỗng nhiên rùng mình. Mọi năm, nàng luôn tìm mọi cớ để tránh né lão, nhưng năm nay đến lượt lão làm chưởng môn, ai biết lão có dùng quyền hạn của mình để ép nàng hay không. Nghĩ đến đó, sắc mặt Tân Song Thanh bỗng dưng trắng bệch.

Bỗng 1 tên đệ tử, tên Can Quang Hào từ phía sau Tả Tực Mục bước ra quát lớn:

- Vị nào vừa lên tiếng cười, chắc hẳn đang chê trách võ công phái Đông Tông chúng ta, xin mời bước ra để tỉ thí với tại hạ.


Mọi người lúc này mới chợt nhớ ra, đều ngoảnh mặt nhìn về phía tiếng cười. Một chàng trai trạc 19,20 tuổi, mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, dáng dấp quyền quý bước ra chắp tay, cười nói:

- Tại hạ họ Đoàn, tên Dự, người nước Đại Lý. Nay du ngoạn tứ phương thưởng hoa ngắm nguyệt, ngẫu nhiên thấy các vị luận kiếm sôi nổi nên ghé xem. Tại hạ vốn không biết võ công, vô tình cười cợt làm phật lòng các vị. Vậy cho tại hạ xin lỗi !

Nói đoạn, chàng cúi người 1 cái thật sâu, khi ngẩng lên còn kèm theo 1 nụ cười. Tân Song Thanh vô tình nhìn thấy nụ cười ấy, bỗng 2 má nàng đỏ bừng. Trái tim vị thiếu phụ từ trước đến nay chưa từng rung động 1 lần vì tình thì nay bỗng nhiên đập bình bịch. Nàng vội cúi mặt xuống, 2 má như nụ anh đào mùa xuân, thầm nghĩ: “Không nghĩ, trên đời lại có 1 người ... tuấn tú ngần ấy”. Nguyên nàng vốn làm chưởng môn phái Tây Tông, quanh năm chỉ quanh quẩn ở núi Kiếm Hồ Cung, nên chỉ tiếp xúc với những hạng người già khú như Tả Tử Mục. Nay gặp được 1 chàng thiếu niên tuấn tú, hỏi trái tim không bồi hồi sao được.

Mọi diễn biến trên mặt Tân Song Thanh, Tả Tử Mục đều kín đáo quan sát được. Nghĩ nàng đã phải lòng tên tiểu tử mặt trắng này, cơn ghen từ đâu bốc lên, lão đứng phắt dậy quát:

- Tiểu tử, không có võ công mà dám vào chốn này càn rỡ, nay phủi đít bỏ đi thì mặt mũi Tả Tử Mục ta để ở đâu. Mau tiếp của ta chục chiêu này, để xem ngươi thực không biết võ công hay võ công tuyệt hảo mà lại giấu diếm.

Nói đoạn, lão nhảy phốc đến cạnh Đoàn Dự, vung tay tát 1 cái. Cái tát này vốn chẳng có chiêu thức gì, dù chỉ là 1 kẻ mới học võ cũng có thể dễ dàng né được, ai ngờ “Bốp” 1 tiếng, chàng Đoàn Dự đã ngã lăn quay ra đất, tay ôm lấy mặt. Mọi người cùng ngạc nhiên, té ra chàng không biết võ công thật. Bỗng, Tân Song Thanh đứng phắt dậy, chỉ tay vào Tả Tử Mục quát:
- Lão già họ Tả kia! Chàng thanh niên này đã làm gì lão đâu, mà lão đánh chàng ta như thế.

Nàng cũng nhảy phốc đến cạnh Đoàn Dự, đưa tay đỡ lấy chàng, thấy má y in dấu 1 vết tay đỏ lừ. Đoàn Dự thấy nàng dung nhan thanh tú, răng trắng môi hồng cũng hơi bồi hồi, khẽ cười:


- Không sao đâu.

Nhìn thấy nụ cười tuấn tú kia, không hiểu sao Tân Song Thanh càng thêm đau lòng. 1 giọt nước mắt rơi ra, nàng khẽ đưa tay lên vuốt má Đoàn Dự, tình cờ bàn tay của Đoàn Dự cũng đang đưa lên để ôm má mình. 2 bàn tay khẽ chạm nhau, Tân Song Thanh hơi đỏ mặt, vội rụt tay lại. Đoàn Dự thấy thế cũng mỉm cười, đưa tay cầm chặt tay nàng. Trong đầu thầm nghĩ:” Ta đi du ngoạn bấy lâu nay, lâu rồi không tìm được đứa con gái nào xinh mắt để đụ. Nay có bà cô này ở đây, dung mạo cũng được, phải tán tỉnh lấy để kiếm tạm cái lồn làm chỗ phát dục mới được.” Nghĩ vậy, bàn tay chàng càng nắm chặt tay Tân Song Thanh hơn, ngón trỏ còn cựa cựa vào lòng bàn tay nàng. Tân Song Thanh càng đỏ mặt, tim đập mạnh, cơ hồ muốn rút tay ra mà lại không nỡ.
Thấy 1 màn tình chàng ý thiếp như vậy, Tả Tử Mục cười nhạt, ý nghĩ giết Đoàn Dự càng lớn dần trong đầu. Gã rút phắt kiếm của 1 tên đệ tử bên cạnh, chỉ vào 2 người mà quát:

- Tên tiểu tử kia, đã không biết võ còn lên đây náo loạn. Đã thế, ta phải chặt đầu ngươi làm gương cho võ lâm, để thiên hạ biết Kiếm Hồ Cung không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Tiếng quát làm Tân Song Thanh giật mình, ngẩng lên thấy 2 mắt gã Tử Mục đằng đằng sát khí. Nàng đâm lo trong lòng:” Nay lão kia muốn giết chàng, mà bản phái lại có quy định các đồng môn trong cùng phái không được chém giết lẫn nhau, nếu không sẽ bị trục xuất ra khỏi phái, thành thử ra ta ra tay không tiện. Mà cho dù có phải bội môn phái, ta cũng quyết không phải đối thủ của lão. Trời ơi, phải làm sao đây?”. Đang nghĩ ngợi, bỗng mặt nàng càng thêm đỏ bừng:” Ta mới gặp chàng thanh niên này chưa đầy 1 canh giờ, mà sao đã tính đến chuyện phản bội môn phái, cùng chàng ta bỏ trốn rồi”. Đoàn Dự thì vẫn mải mê ngắm dung mạo của Tân Song Thanh, càng nhìn càng thích mắt, chàng quyết tâm phải chiếm được cơ thể tuyệt mĩ ẩn sau lớp áo đạo cô kia, đâu có để ý gì đến tình cảnh hung hiểm trước mắt.
Giữa lúc Tân Song Thanh đang bối rối suy nghĩ, Tả Tử Mục đã dợm chân định lao đến. Gã định sẽ bắt Tân Song Thanh quẳng sang 1 bên, 1 kiếm đâm chết Đoàn Dự. Rồi khi trở về, gã sẽ bắt Tân Song Thanh vào phòng riêng, lột trần truồng nàng ra để ngắm nhìn cơ thể đẫy đà mà mình hằng ao ước bấy lâu, rồi sẽ hãm hiếp nàng vài lần cho thoả cơn thèm khát. Ý nghĩ vừa xoẹt qua, cơ thể đang chuẩn bị lao lên thì bỗng có tiếng cười trên mái nhà làm lão giật mình:

- Hihi, già to đầu rồi mà còn bắt nạt phụ nữ, đồ không biết xấu hổ, hihi...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.