Trở về truyện

Thiên địa VR ( game online) - Chương 79: Chạm Mặt

Thiên địa VR ( game online)

79 Chương 79: Chạm mặt

“Xung Kiếm…!”

Tiếng gió rít gào chói tai,đường kiếm gió vô hình cực mạnh thổi tung một đoạn đường đá kèm theo một số tên VR cấp thấp. Những tên còn lại theo lệnh lập tức nhảy vào cổng dịch chuyển đuổi theo Minh. Riêng tên mạnh nhất, chính là Tha Nốt, gã không vội đuổi theo mà quay lại nhìn xung quanh, nhìn lên Hồng Nguyệt trên cao, nhưng rồi hừ lạnh tỏ vẻ không tìm được thứ muốn tìm. Gã lấy ra một lọ thủy tinh, đổ thứ nước màu xanh trong đó lên vai mình rồi triệu hồi Thánh long, cưỡi lên lưng nó rời đi.

Ở một góc khác bên trong biệt cảnh, Liên Hương tròn mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn Liên Hoa: “Sao hắn lại gọi tên chị?”

“Hắn nhầm thôi…!” Liên Hoa lên tiếng, nàng vẫn còn đang thất thần vì chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra.

Liên Hương vẫn thắc mắc: “Nhưng trông hắn rất quan tâm tới chị nha! Hai người rốt cuộc…!”

Cô nàng nín bặt vì bị Liên Hoa liếc mắt. Quả thật vài phút trước, hai chị em đã định xông vào ám sát Tha Thu, nhưng nhớ tới lời của Minh cộng thêm việc trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của bọn VR nên cả hai chần chừ chưa dám ra tay. Nhưng rồi có người ra tay trước, nhanh hơn và mạnh hơn so với thực lực của hai nàng rất nhiều nhưng kết quả vẫn bị đánh bật ra không rõ sống chết. Rồi điều bi hài nhất lại là gã ‘kẻ thù’ tên Minh, hắn tưởng người kia là Liên Hoa, liền xông ra ứng cứu, khiến cho hai chị em vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì thoát chết, còn lo là lo cho ‘kẻ thù’ kia.

Cũng cùng trong biệt cảnh, ở khu vực Hoa Đăng, Minh Nguyệt nhìn một góc biệt cảnh bị phá hủy hoàn toàn chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nên vô cùng lo lắng, nàng khi vừa thực hiện xong nghi lễ nàng lập tức dẫn người rời khỏi biệt cảnh...

Một bóng đen lao đi rất nhanh dưới ánh trăng, thỉnh thoảng dừng lại nhìn xung quanh cảnh giới rồi tiếp tục lao đi. Bóng đen đó chính là Minh, trên lưng hắn còn có một bóng đen khác gục đầu vào vai mình. Mặc dù đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm nhưng hắn không thể từ chối cảm giác mềm mại, thơm ngát từ cô gái phía sau lưng.

“Mới có một ngày thôi mà lại đổi mùi hương khác rồi à, đúng là cô nàng đánh đá…!” Minh nghĩ thầm.

Chạy một lúc lâu, cảm thấy nguồn khí cũng sắp cạn, Minh đổi hướng và dừng lại ở một gốc cây cách xa con đường chính mà hắn đang đi một đoạn, xung quanh cũng đều là cây cối.

“Để xem đây là đâu…!” Đặt cô gái ngồi xuống đất, Minh cẩn trọng quan sát động tĩnh từ xa rồi dùng Mắt Thần kiểm tra.

“Vậy là mình đi ra cổng phía...tây…!” Hắn lầm bầm.

Cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn để ở lại lâu, Minh quay lại thì thấy cô gái đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng sắc bén, nhưng vẫn nghĩ rằng đó là Liên Hoa nên cúi xuống kéo cô gái lên lưng mình rồi tiếp tục phóng đi.

“Ta đã nói rồi, cái đám đó rất mạnh… nhưng mà...phải công nhận rằng nàng cũng rất bá đạo… lúc nãy ta đã đánh giá thấp nàng rồi...” Minh vừa chạy vừa nói.

“Nghe đâu gã to con đó là VR mạnh nhất, phố chủ gì gì đó, vậy mà cũng bị nàng đánh cho chạy không nổi…”

“Nếu lúc nãy, nàng cứ nhắm vào Tha Thu thì có lẽ đã tiêu diệt được ả rồi…”

“Mà hình như nàng bị thương khá nặng thì phải…ta thấy lúc đó nàng không thể di chuyển được, hiện giờ cũng thế…!”

“Liên Hoa, nàng có ổn không? Sao từ lúc đó tới giờ nàng không lên tiếng?”

… Minh im lặng chờ đợi câu trả lời, nhưng cô gái phía sau vẫn tựa cằm vào vai mình mà không đáp lại, hắn đành nghiêng đầu qua và ngước lại phía sau…

Cô gái đang trừng mắt nhìn hắn, một đôi mắt với con ngươi màu hồng…

“Ối Zờii….!” Minh điếng người hét toáng lên, chân hắn vô thức hoạt động hết công suất. Nhưng có chạy nhanh cỡ nào thì đôi mắt kia vẫn ở ngay phía sau.

“Ối dời ơi...!!” Hắn lại thốt lên và cũng chỉ thốt lên được nhiêu đó, đôi bàn tay muốn thả ra nhưng không dám, cứ thế, miệng la, chân chạy nhưng tay vẫn giữ cô gái trên lưng mình.

Phải, cô gái với đôi con ngươi màu hồng, trong thế giới này chỉ có 1 người, chính là Hồng Nguyệt…

Dù trong lòng có mối thù với Hồng Nguyệt, thậm chí Minh còn nuôi ý nghĩ sẽ đập tan Tàn Nguyệt giáo để trả thù vụ bắt cóc Gia Linh nhưng ở thời khắc này, gặp mặt trực tiếp trong một tình huống dở khóc dở cười như thế này, hắn không còn đủ bình tĩnh để đối mặt mà chỉ biết điên cuồng tháo chạy.

“Chậm lại một chút…!” Đến lúc này Hồng Nguyệt mới lên tiếng, trông nàng vô cùng mệt mỏi dù trang phục vẫn bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng lúc này đôi mắt cũng đã trở về màu đen bình thường…

“Ta nói chậm lại một chút…!” Hồng Nguyệt gằn giọng vì Minh vẫn cắm đầu chạy như điên.

“Há...chậm lại…?” Hắn giật mình dừng lại luôn.

“Ta nói chậm chứ không phải dừng…!” Hồng Nguyệt thì thào, có vẻ vết thương của nàng rất nặng, tới mức nói câu thứ 3 là yếu đi hẳn.

Minh đang vô cùng bấn loạn, nhìn nàng ta trong bộ đồ đen không một cử động, hàng loạt ý nghĩ lướt qua trong đầu: nên bỏ lại Hồng Nguyệt hay tiếp tục đưa cô ta đi? Liệu đó có phải Hồng Nguyệt thật hay là kẻ giả mạo? Nếu là Hồng Nguyệt thật, thì cũng là người đã bắt mất Gia Linh của hắn, cũng là người sẽ truy sát nếu biết được quan hệ lén lút của mình và Minh Nguyệt. Cô ta đang rất yếu, có nên lợi dụng lúc này để kiểm tra thử, nếu đúng là giáo chủ của Tàn Nguyệt giáo thì tranh thủ truy hỏi tung tích Gia Linh?

Nghĩ là làm, Minh tiến sát cô gái, định cất tiếng thì âm thanh lãnh lót yếu ớt đã vang lên trước: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, hiện tại ta yếu nhưng vẫn đủ sức bóp chết một con sâu là ngươi…!” Kèm theo đó là cái chừng mắt lóe lên trong ánh trăng mờ.

Minh lại dựng tóc, cứ mỗi lần cô gái này thị uy đều khiến hắn sợ hãi thực sự, chính vì lẽ này hắn đã chấp nhận người đang thở từng hơi mệt nhọc trước mặt mình là Hồng Nguyệt mà không cần chứng minh.

Đối diện một trong những nhân vật nổi tiếng và mạnh mẽ nhất trong một tình huống oái ăm, hắn cố trấn tĩnh nhằm chiếm ưu thế, hít một hơi, nắm chặt tay, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm kia…

“Ta có vấn đề muốn làm rõ với người...Ặc ặc...” Chưa kịp nói hết câu, Minh đột nhiên cảm thấy cổ mình bị bóp thật chặt, tới mức hắn bùng nổ mọi sức mình có nhưng cũng không thể chống lại.

“Ngươi không có đủ tư cách lên tiếng trước mặt ta, nếu không phải hôm nay, ngươi đã chết tan xác từ sớm…” Hồng Nguyệt trong bộ đồ màu đen rít lên, dù trọng thương nhưng chỉ bằng một ý nghĩ vẫn có thể khống chế Minh một cách tuyệt đối.

“Sư...sư phụ…!”

Tiếng Minh Nguyệt vọng tới, Minh mừng rỡ cố quay lại thì phát hiện một luồng sáng vừa hạ xuống, ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng, nó bay tới đáp xuống trước mặt Hồng Nguyệt rồi tụ lại thành hình người, sau đó hình người này hóa thành một mỹ nhân tuyệt trần.

“Sư phụ...…!” Vốn đang hốt hoảng khi thấy Minh bị sư phụ khống chế, nhưng Minh Nguyệt càng lo lắng hơn khi phát hiện tình trạng của Hồng Nguyệt.

Quỳ vội xuống bên cạnh sư phụ, bàn tay tỏa sáng như ánh trăng lấn áp cả ánh trăng thật, Minh Nguyệt khẽ chạm vào vai Hồng Nguyệt nhưng lập tức bị một sức mạnh đánh bật ra.

“Ma thuật rất mạnh…!” Minh Nguyệt thốt lên.

Lúc này, Minh mới được Hồng Nguyệt thả ra, ngồi thở hổn hển trên mặt đất nhìn về phía hai người. Sư phụ yêu quý chưa hề nói một câu từ khi Minh Nguyệt xuất hiện khiến nàng càng thêm lo lắng…

“Sư phụ, người cảm thấy thế nào…? Tại sao người lại hành động một mình mà không theo kế hoạch đã khổ công bày ra…?”

....Sau vài giây im lặng, Hồng Nguyệt lên tiếng mà vẫn nhắm chặt đôi mắt: “Ta cảm thấy buồn… Còn vì sao ta lại đổi kế hoạch? Từ bao giờ mà ngươi cho rằng đệ tử có thể qua mặt sư phụ? Ngươi nên nhớ rằng biệt cảnh sử dụng phép thuật do ta tạo ra, có bao nhiêu con kiến, bao nhiêu dấu chân ta còn biết...huống gì tới một gã nam nhân hưởng lạc dục ngay trên cấm phòng của ngươi?”

“Điều đáng buồn nhất, điều làm ta thất vọng nhất, điều làm ta tức nhất...là người còn lại lén lút với hắn lại chính là ngươi…! Ngươi nói, ta còn có thể tin ai được nữa? Đồ đệ mà ta ưu ái nhất?”

Nói đến đây, Hồng Nguyệt kích động, bộ dạng vô cùng giận dữ, đôi mắt tròn chừng lên nhìn thẳng Minh Nguyệt.

Biết khó mà biện hộ, Minh Nguyệt mím môi. cúi đầu đáp lại: “Chuyện đó...chuyện đó xin sư phụ hãy xử lý sau, còn bây giờ chúng ta phải lập tức trở về tìm cách chữa trị cho người…!”

Nói xong, nàng đứng dậy giơ tay vẽ ra một vòng tròn sáng, một cánh cổng dịch chuyển được tạo ra bằng phép thuật.

“Nực cười… Nam nhân làm ngươi lú lẫn hết rồi sao? Đám VR kia đang truy tìm những những kẻ đang trốn chạy… Nếu bây giờ ngươi mở đường trở về Tàn Nguyệt giáo, há chẳng phải để lại dấu vết đáng nghi cho bọn chúng hay sao?”

Nghe Hồng Nguyệt nói, Minh ngồi gần đó nhíu mày, hắn đoán những kẻ VR mạnh mẽ có thể dò tìm dấu tích phép thuật của một người vừa sử dụng cho dù họ đã thu hồi. Điều này hắn đã thấy thầy Lý Hải làm trước đây khi truy tìm tung tích đám người Hầu nhân tộc đã ám sát mình.

“Vậy?” Minh Nguyệt thắc mắc.

“Ngươi quay lại biệt cảnh chờ ta trở về xử lý… hoặc có thể đi theo hắn và trở thành kẻ thù của Tàn Nguyệt giáo…” Hồng Nguyệt nói.

Minh Nguyệt mím môi, cố ngăn dòng nước mắt đang trực chờ, một người là sư phụ đang rất nguy kịch từ chối sự giúp đỡ của mình, một người là tình nhân cũng đang gặp nguy hiểm không kém. Nếu giúp đỡ Minh thì đó xem như là lời tuyên chiến với sư phụ, còn nếu nghe theo lời Hồng Nguyệt thì nàng phải bỏ mặc hắn lại cho số phận.

Đắn đo vài giây, Minh Nguyệt quyết định, tình nghĩa sư đồ bao năm qua không thể nào đánh đổi. Nàng quyết định để mọi thứ cho số phận an bài.

“Được...đệ tử sẽ trở về…. Sư phụ, người cũng phải bình an trở về…!” Nói xong, nàng lập tức quay đi, để lại giọt lệ vừa rơi trên đất.

Nhìn Minh với ánh mắt trìu mến đầy luyến tiếc, chấp nhận trở về nghĩa là để lại hai người bọn Minh và Hồng Nguyệt, nàng cố không dám nghĩ tới cảnh sư phụ giết chết hắn. Không nói thêm lời nào, cơ thể nàng hóa thành một luồng sáng bay đi.

“Còn ngươi...đừng mơ tưởng rằng có thể bỏ trốn…!”

Dẹp bỏ hình ảnh Minh Nguyệt qua một bên, nghĩ tới cảnh đám VR tới thì xem như chết thật, hắn nổi cáu: “Rốt cuộc người muốn gì, Minh Nguyệt muốn giúp thì không cho, mà hiện giờ bước đi còn không nổi thì chỉ cần một đám VR cóc nhái cũng đủ tóm được ngươi rồi!”

…Hồng Nguyệt không trả lời, Minh càng thêm điên tiết, hắn lầm bầm suy nghĩ: “Không lẽ...ngươi muốn ta cũng bị tóm chung…?”

Vẫn không có tiếng đáp lại, Hồng Nguyệt dường như chẳng để ý tới lời nói của hắn. Thời gian càng trôi qua nghĩa là khoảng cách giữa hắn và đám VR đang lùng sục sẽ ngắn lại. Hắn nghiến răng ken két...

“Không thể chết lãng phí như thế này được…!” Hắn nhìn Hồng Nguyệt nghiêm nghị hỏi:

“Có phải người sẽ giết chết ta nếu ta bỏ đi…!”

Hồng Nguyệt không nói mà chỉ liếc hắn… Rồi trước ánh mắt chết người đó, Minh cúi xuống bế thốc nàng lên và phóng đi.

“Đừng có mà giết ta nhé, đúng là ta đang bỏ chạy nhưng ta chạy trốn cái đám VR kia chứ không phải trốn người…”

“Vì hai ta còn nhiều chuyện phải giải quyết…!”

Mặc kệ Hồng Nguyệt có nghe hay không, hắn cứ lảm nhảm như thế…

Một lúc sau, Hồng Nguyệt mới lên tiếng: “Mục đích của ngươi là gì?”

Minh nhíu mày, hắn rất muốn nhưng không dám nhìn xuống, nhìn xuống cô gái mà hắn đang bế trước ngực.

“Ý người là gì?”

Hồng Nguyệt đáp: “Kế hoạch của ngươi là gì? Chạy vì sợ chết? Cho dù ngươi có thoát khỏi đám VR thì ngươi cũng sẽ vẫn chết…”

Minh đột nhiên khẽ cười, nụ cười này lại làm Hồng Nguyệt nhíu mày…

“Đúng là ta sợ chết nhưng ta chạy vì ta còn nhiều việc phải làm, ta cũng biết người sẽ giết ta nhưng không phải lúc này…”

Câu trả lời khiến Hồng Nguyệt nhìn thẳng hắn, điều mà từ lúc gặp nhau tới giờ nàng chưa từng làm, nàng chỉ liếc hắn như một thứ thấp kém không đáng để vào mắt.

“Nhưng...ngươi đã cạn sức...không thể thoát được đám VR…!”

Minh lại mỉm cười, quả thật hắn chỉ còn một chút khí dự phòng, để dành trong tình huống phải cận chiến.

“Như thế này thì sao?”

Sau câu nói, Minh lần nữa kích hoạt Khắc Ấn Viêm Báo, cơ thể hắn biến đổi, xương và cơ bắp trở nên cứng và săn chắc hơn. Đôi chân cũng linh hoạt hơn, Minh chạy êm ái hơn và nhanh hơn. Có thể nói, trạng thái Viêm Báo giúp hắn đạt được tốc độ của một con báo bình thường mà không cần dùng thêm Khí lực.

“Ngươi thật kì lạ…” Nhìn cách mà Minh ‘biến hình’, Hồng Nguyệt cũng phải thắc mắc. Bởi dù là một siêu thiên tài phép thuật nhưng thông tin về năng lực của Bảo Bối Tử Thần chỉ là những lời đồn không căn cứ, không ai biết chính xác.

“Nhưng...vẫn phải nhanh hơn nữa…” Minh nói, bởi với các vật phẩm hỗ trợ, đám VR có thể vượt qua tốc độ của hắn một cách dễ dàng và nhanh chóng đuổi đến đít.

“Cứ chạy như vậy không phải cách…cần phải kiếm được chỗ an toàn!” Hồng Nguyệt đáp.

Nghe có lý, Minh dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm khiến Hồng Nguyệt thở dài thất vọng: “Chỗ an toàn là một nơi được kết giới bảo vệ chứ không phải hang hốc…!”

“Ờ ha...nhưng giờ kiếm đâu ra một kết giới?” Minh cười trừ.

“Có...nhưng ngươi sẽ không mở được…!” Hồng Nguyệt đáp.

“Nếu không mở được thì không nên đến, vì bọn VR chắc chắn cũng sẽ tìm tới đó…”

Cả hai rơi vào im lặng, Minh dùng Mắt Thần kiểm tra hướng mình đang chạy thì đột nhiên la lên mừng rỡ:

“Hà...có rồi…có chỗ trốn rồi!”

Không đợi Hồng Nguyệt lên tiếng hỏi, hắn nói luôn: “Ta sẽ đến Mỹ Sơn…!”

“Đó cũng là nơi ta vừa nói, ngươi phải quen biết thâm tình mới có thể vào trong…!” Hồng Nguyệt nói.

“Khà khà, người yên tâm, đủ quen để có thể trốn một thời gian dài đấy…!” Minh cười.

Mỹ Sơn, còn gọi là thánh địa Mỹ Sơn, một nơi được người dân tôn thờ và bảo vệ, cũng là nơi dẫn vào biệt cảnh khổng lồ của một trong mười hai đại tộc, Nhân Ngưu tộc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.