Trở về truyện

Thiên địa VR ( game online) - Chương 6: Như Bảo 18+?

Thiên địa VR ( game online)

6 Chương 6: Như bảo 18+?

Thấy Như Bảo kiệt sức cố ngồi dậy, Minh quên cả sợ chạy lại đỡ nàng.

“Sao em còn chưa chạy đi?” Như Bảo mệt mỏi trách hắn.

“Đi đâu? Ở đây chút nữa tao cho coi sex miễn phí…hề hề!”

Ba gã cười dâm đãng trước ánh mắt thù hận của Như Bảo.

“Tụi mày sẽ phải trả giá…tao không tin không ai giết được tụi mày…” Nàng nghiến răng nói, hiếp dâm đã trở thành thương hiệu của những người chơi VR nên nàng biết kết cục sắp tới của mình là gì.

“Giết bọn tao?...haha! Mày có ngon thì ra ngoài kia mà giết…”

Gã nói và lấy ra một chiếc lồng nhỏ bằng bàn tay có dạng như lồng chim, mắt nhắm lại, miệng lầm bầm như đọc gì đó, rồi gã tung chiếc lồng về phía Như Bảo.

“Minh…Mau chạy đi!”

Nàng hét lên và cố đẩy Minh ra, nhưng chiếc lồng đột nhiên biến lớn thành một chiếc cũi bằng sắt rơi xuống nhốt cả Minh và Như Bảo bên trong.

“Hề hề, cứ chờ đó, anh xong việc rồi sẽ cho em sung sướng!”

Để lại giọng cười dâm tà, ba gã quay lưng tiến lại những tảng đá lớn giữa hang.

“Nói em chạy sao không chịu chạy đi…hức!” Như Bảo trách Minh nhưng nàng ôm mặt khóc, đám người kia ra tay tàn độc nên nàng biết đồng đội khó có ai còn sống.

Minh ngồi phệt xuống đất, hắn vòng tay ôm Như Bảo một phần muốn an ủi, một phần sợ. Thực ra lúc nãy hắn muốn chạy lắm nhưng mà sợ tới mức nhấc chân không nổi nên giờ mới bị nhốt ở đây. Nhìn chiếc cũi sắt, Mắt Thần cho hắn biết đó là bảo vật hệ phép thuật, muốn phá huỷ phải dùng phép thuật chứ không dùng cách thông thường được.

Con chó cưng của Như Bảo không biết trốn chỗ nào, tới giờ mới xuất hiện, đứng bên ngoài sủa inh ỏi gato với Minh. Dáo dác nhìn xung quanh, vô tình liếc mắt xuống cổ áo Như Bảo, vì hắn ngồi thẳng còn nàng đang cúi mặt nên thấy trọn hai bầu sữa lấp ló trong lớp áo rách sau trận chiến vừa rồi.

Minh như muốn hoa cả mắt, lần đầu được thấy ngực của con gái trực tiếp nên tim liền đập thình thịch bơm máu xuống dương vật mà từ trước tới nay hắn chỉ dùng để đi đái.

Như Bảo ôm mặt khóc nức nở nhưng cũng vô tình qua kẽ ngón tay thấy giữa quần Minh đang đội lên một cục to tướng. Đang uất ức, nàng đẩy hắn ra và nghiến răng:

“Ngay cả em cũng muốn… Đúng là đàn ông mà…!” Như Bảo tức giận vô cùng, mất đồng đội lại sắp mất luôn cả trinh trắng, ngay cả thằng nhóc vừa quen mà nàng coi nó vẫn là con nít cũng muốn chiếm lấy thân thể mình khiến nàng uất nghẹn.

“Em xin lỗi…!” Minh xấu hổ không biết nói gì hơn, cúi gằm mặt không dám nhìn nàng, hai tay cố đè cái khúc thịt kia xuống. Con chó như ủng hộ Như Bảo càng sủa to hơn.

Trong lúc cả hai đang khó xử thì ở giữa hang, ba gã kia cười lớn mừng rỡ. Nãy giờ bọn chúng dùng sức đập nát các tảng đá như để tìm thứ gì đó, nhưng tới tảng đá lớn giữa hang thì rất cứng chắc nên chúng đoán là thứ mình tìm đang ở bên trong.

Minh cũng không biết bọn chúng đang tìm thứ gì, bởi Mắt Thần chỉ cho hắn biết khi trực tiếp nhìn thấy. Bỏ qua xấu hổ, hắn tiến lại gần mấy song sắt của chiếc cũi xem xét dù biết không thể làm gì được.

Như Bảo ngồi thụp xuống vô vọng, bọn chúng nói xong sẽ hãm hiếp mình, mà tiếng cười kia cho thấy cái lúc ‘xong’ đó sắp tới. Vô thức nàng nhìn qua Minh như bản năng của một cô gái trông mong vào người đàn ông bên cạnh. Nhưng trớ trêu là cái khối u giữa hai chân hắn vẫn cứ hiện diện trước mắt, nhưng lần này người xấu hổ lại là chính nàng.

“Ừ…hay là…” Như Bảo ngừng khóc, nàng nói lấp lửng.

Đắn đo vài giây rồi khẽ gọi: “Minh…lại đây…!”

Chưa hiểu chuyện gì nhưng Minh vẫn bước trước mặt nàng: “Sao vậy chị?”Chưa hiểu chuyện gì nhưng Minh vẫn bước trước mặt nàng: “Sao vậy chị?”

Không thấy Như Bảo trả lời mà chỉ nhìn chăm chăm vào giữa hai chân mình, hắn lại xấu hổ lấy tay che lại.

“A…em…em xin lỗi! Em không…em…” Hắn bối rối nói lắp bắp.

Nhưng Như Bảo làm một điều mà Minh không ngờ tới, đôi tay mềm mại trầy xước vì trận chiến đặt lên hai tay hắn và kéo ra, để lộ khối u chỉa thẳng vào mặt nàng. Minh đứng chết trân, bàn tay mềm mại của nàng đang nắm bàn tay hắn, mắt nàng đang nhìn dương vật mình, dù còn lớp quần nhưng cũng quá kích thích với một kẻ chưa biết gái là gì như hắn, dương vật cứ thế nhô cao sau mỗi nhịp cử động.

Rồi tay nàng rời tay Minh, gương mặt nàng hiện rõ nét xấu hổ khi bàn tay nàng nhè nhẹ chạm vào khối u đó. Minh thót người như điện giật, dương vật căng cứng. Nàng kéo nhẹ quần của hắn xuống, từ từ từng chút tới khi những sợi lông đen xuất hiện, gốc dương vật xuất hiện và cuối cùng là…

Pạch…

Dương vật căng cứng bật khỏi đai quần vung lên đập vào bụng hắn nghe một kêu rõ to, nó đung đưa lắc lư vài nhịp rồi dừng lại chỉa thẳng vào mặt nàng đầy thách thức. Còn con Ki thì nín bặt không sủa nổi nữa.

“Hừ…” Minh cắt chặt răng khi cảm giác bàn tay mềm mại của nàng chạm vào dương vật, hắn vẫn chưa rõ tại sao Như Bảo làm vậy như cứ sướng trước rồi tính sau.

Lần đầu nhìn thấy và chạm vào dương vật đàn ông, là dương vật đàn ông chứ dương vật con nít thì nàng đã thấy, Như Bảo xấu hổ cùng cực nhưng nàng đang có ý tưởng táo bạo trao thân cho Minh trước khi bị mấy gã kia hãm hại. Bàn tay nắm trọn dương vật hắn, cảm nhận cái nóng đầy hấp dẫn, nàng cũng dần cảm thấy nóng trong người khi thỉnh thoảng cái ‘hương dương’ bay vào mũi.

Minh sướng khôn tả nhưng vẫn không quên nhìn về phía đám người kia để canh chừng, dù gì hắn vẫn cảm thấy xấu hổ trước cái chuyện này. Nét mặt phê pha cảm nhận hai bàn tay mềm mại nắm chặt dương vật mình, Minh hít hà liên tục. Bất chợt nàng kéo hắn xuống ngồi dựa lưng vào tảng đá, phía sau là 3 gã kia đang hì hục phá đá.

Cắn răng trườn lên ngang người Minh, Như Bảo quỳ gối đối diện với hắn, cúi xuống một tay vạch mép quần lót, một tay cầm đầu khấc nóng hổi đưa vào cửa âm đạo mình. Bên ngoài, con Ki rên ư ử vì sốc.

Dù có xem sex nhưng chưa từng tiếp xúc với chuyện này bao giờ nên Minh chỉ ngồi im chờ đợi. Mép quần lót cản trở nên Như Bảo dùng chút lực xé luôn một lỗ, chỉnh lại dương vật và hạ người. Đầu khấc to bè đã dính chút dâm thuỷ sau lần cọ quẹt đầu tiên nên từ từ chui vào âm đạo chưa một lần khai hoa. Mà dương vật của hắn cũng chưa làm chuyện này bao giờ, đầu khấc vào gần hết thì Minh nhăn mặt vì rát, bao quy đầu chưa quen với việc này nên hắn không còn thấy sướng.

Cả hai cùng nhăn mặt nhìn nhau, đôi bàn tay khẽ ôm lấy cơ thể của nhau khi bên dưới vẫn tiếp tục chuyển động, cơn đau vẫn kéo đến càng lúc càng nhiều hơn.

“Ưm…” Như Bảo khẽ rên khi cảm thấy dương vật kia không thể vào thêm, nàng dừng lại.

Lúc này thì đã quen dần nên Minh bắt đầu sướng trở lại, còn Như Bảo vẫn ngượng ngùng xấu hổ nên cứ giữ nguyên tư thế đó, mắt không dám nhìn nhau. Rồi tay Minh khẽ động, hắn vén chiếc váy đen đang che đi chỗ hai người kết nối với nhau để nhìn cho rõ. Ngón tay run run khẽ chạm vào âm vật của nàng. Bất ngờ vì cảm giác từ âm vật, Như Bảo giật mình nhốm người lên.

“Ưm…”Cả hai cùng bật tiếng rên khẽ vì chuyển động đầu tiên, dù mờ nhạt nhưng Minh vẫn thấy một chút màu đào trên dương vật mình. Cơn kích thích dâng tràn, hắn đưa tay vịn vào eo nàng và ấn xuống, âm đạo lại nở ra đón nhận khúc thịt to lớn. Ngại ngùng gục mặt vào vai Minh để cho hắn tự do, Như Bảo cũng đang đón nhận sung sướng nhục dục lần đầu trong đời.

Như quên đi kẻ địch ngoài kia, quên luôn cả sự hiện diện của con chó cưng, những chuyển động nhẹ nhàng dần thành thục kèm theo tiếng thở mạnh. Âm đạo khít rịt của nàng co bóp mạnh dần, còn Minh thì đang kìm nén cơn xuất tinh, hắn cảm nhận được cái khí tức lành lạnh kia đang lan khắp dương vật mình. Cả hai đều không biết rằng Trứng Thiên Địa đang giúp cho Như Bảo dễ lên đỉnh hơn và kìm hãm cơn xuất tinh của Minh để cả hai thăng hoa cùng lúc.

Cánh tay ôm chặt, mông ngừng chuyển động, cả hai cùng nín thở, âm đạo bóp chặt lấy dương vật đang giật từng cơn bắn tinh trùng vào tử cung Như Bảo.

“A…” Tiếng sung sướng của cả hai.

Nhờ Trứng Thiên Địa nên tinh trùng của Minh khác hẳn người thường, nó giúp Như Bảo cảm thấy cơ thể thật thoải mái sau cơn lên đỉnh chứ không hề mệt mỏi. Còn Minh cũng đang phê pha không kém, lúc xuất tinh là lúc công pháp Sao Tinh thi triển, sao chép 10% khí lực của Như Bảo, 10% là mức tối đa.

Minh sung sướng ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Như Bảo, Mắt Thần đang hiển thị cho hắn thấy một hình ảnh 3D của Trứng Thiên Địa, dù mờ nhạt nhưng vẫn thấy bên trong có một chút gì đó như khói trắng, chúng đang tụ lại thành dạng một quả cầu khí, nhỏ dần cho tới khi có kích thước tương đương quả Trứng Thiên Địa thì ngừng lại, hình thành một viên ngọc trông như pha lê đang toả ánh sáng trắng. Đó chính là Nguyên Khí, viên ngọc chứa đựng khí lực của bản thân Minh hiện tại vừa có được nhờ Như Bảo.Tất cả sinh vật và người chơi VR sau khi tụ khí thành công lần đầu sẽ hình thành Nguyên Khí, khi chủ nhân mạnh lên thì Nguyên Khí cũng thay đổi theo. Tất nhiên là có thể lấy Nguyên Khí ra khỏi người để xem, nhưng hầu như không ai làm vậy, vì nếu bị cướp mất thì coi như toi công tu luyện, hoặc bị phá vỡ thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của bản thân. Minh lợi thế là có Mắt Thần nên có thể thoải mái xem mà không lo sợ.

Sung sướng qua đi, xấu hổ trở lại, Như Bảo bẽn lẽn rời khỏi người hắn, khẽ nhìn dương vật chưa có dấu hiệu xẹp xuống kia và nhăn mặt, nàng cũng không ngờ cái thứ to lớn kia có thể chui vào người mình như vậy. Ngay cả bản thân Minh cũng không để ý rằng một thằng trẻ trâu 16 tuổi có dương vật dài 16cm như hắn đã là kì tích.

“Đáng ghét…” Như Bảo phụng phịu liếc Minh.

“A… là chị làm mà…là chị hiếp em chứ bộ…”

“Hứ…ai thèm…” Như Bảo xấu hổ quay mặt đi.

Ầm ầm ầm…

Khi cả hai còn tình tứ thì tiếng động lớn giữa hang vang lên. Ba gã kia vừa toàn lực công phá tảng đá, để lộ ra một thanh kiếm có lưỡi đang cắm sâu vào phần còn lại của tảng đá.

“Ha ha…cuối cùng cũng tìm được…” Tiếng cười sung sướng của bọn hắn vang lên.

Mắt Thần cho biết đó chỉ là một thanh kiếm thông thường, chỉ là có hoa văn rất tinh xảo. Minh khẽ cười, ba thằng hì hục phá đá chỉ để tìm một cây kiếm bình thường.

“Đó là…Cực Phẩm!” Như Bảo lên tiếng, nàng nhận ra đó là một trong những bảo vật được xem là cực phẩm mà Thiên Địa Hội xếp hạng, mặc dù chưa có ai sở hữu.

“Cực Phẩm?” Minh hỏi lại.

Như Bảo nói nhưng vẫn chăm chú nhìn thanh kiếm: “Trong hệ thống vật phẩm của Thiên Địa Hội có một bảo vật không tên được xếp ở hàng quý giá nhất, đó là một thanh kiếm có hình dạng rất giống thanh kiếm này, không ngờ động Phong Nha là nơi cất giấu của một Cực Phẩm.”

Minh nheo mày khó hiểu, rõ ràng Mắt Thần nói đó chỉ là một thanh kiếm bình thường, không phải bảo vật gì cả. Bên cạnh, Như Bảo đang lo lắng, nàng biết nếu một Cực Phẩm xuất hiện sẽ rất rắc rối.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.