Trở về truyện

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 5: Gặp Nạn

Thầy Giáo Lưu Manh

5 Chương 5: Gặp nạn

Dịch: Diệp ca

Nguồn: TruyệnYY

Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị chưa từng thấy qua loại tràng diện này, đối mặt với đoàn người đông đen, hai thiếu nữ non nớt ở trong gió đêm lạnh run.

- Đừng làm loạn, tui... Tụi tui báo cảnh sát bây giờ.

Hạ Mạt Mạt cảm giác được tình thế nghiêm trọng.

- Báo cảnh sát?

Văn Dương bôi máu trên mặt, hắn thoạt nhìn càng dữ tợn:

- Là cô cố ý đâm tôi, hại tôi phải né tránh thì bị thương, cô báo cảnh sát tôi cũng không sợ, nhưng cô nghĩ kỹ đi, chỉ cần cô báo cảnh sát, cô cả đời cũng đừng nghĩ tới việc chơi xe nữa, thậm chí cả đời đều không được đi dạo phố, chỉ có thể vĩnh viễn trốn ở nhà, tôi tuyệt đối không tin khi cô đi học, cũng chịu để cho cảnh sát đi theo giám thị.

- Vậy ông muốn thế nào?

Sắc mặt Hạ Mạt Mạt đại biến, muốn nàng không đua xe, muốn nàng mỗi ngày nằm ở nhà, vậy không bằng đi tìm chết.

Nam nhân đẹp trai lộ ra nụ cười tà:

- Thứ nhất, làm tay đua cho anh, đương nhiên, các em có thể không đáp ứng, đây là xã hội pháp luật, anh cũng không thể cầm súng bắt các em làm lính cho anh. Thứ hai, các em cho anh xoạc một cái, dù sao nữ nhân cũng đều là thứ để cho nam nhân chơi, không thằng này chơi thì kiểu gì thằng khác cũng chơi mà, ở đây có rất nhiều nữ nhân muốn dạng háng ra cho anh chơi mà anh cũng không thèm nè, anh thấy hai đứa em không giống người thường, liền đem cơ hội này cho các em, xoạc xong, sau này mọi người ân oán coi như đã hết.

- Mày... thằng khốn, mày dám?

Hạ Mạt Mạt giận tím mặt.

- Mạt Mạt, bà nhịn một chút!

Bối Nhị Nhị một vừa sửa sang lại chiếc áo xốc xếch mặc vào, một bên lo lắng khuyên Hạ Mạt Mạt.

- Ha ha ha...

Văn Dương ngửa mặt lên trời cười to:

- Các cô không thường tới nơi này, anh không trách các cô, nhưng bây giờ ta phải nói cho các cô biết, chỗ thi đấu này là Văn Dương tôi dùng máu của hơn sáu mươi huynh đệ cướp về, từ nơi này mãi cho đến đường cao tốc Nhũ tuyền sơn toàn bộ là thiên hạ của anh đây.

- Văn... Văn lão đại, chúng em có mắt không thấy Thái Sơn, Xin... xin Văn lão đại thông cảm, em cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được.

Cái miệng nhỏ nhắn của Bối Nhị Nhị nhi đang phát run, bộ dáng đáng thương của nàng trái lại kích khởi ham muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt của Văn Dương.

- Bình Hồ Truân Nhị dùng chai bia chém vào tay anh, anh liền cắt đứt hai đùi hắn. Sa Giác Trang Dũng thọc anh một đao, anh liền đoạt nữ nhân của hắn, chiếm đường thi đấu này. Cho nên, không ai có thể làm cho Văn Dương này chảy máu, muốn ta chảy máu liền phải bỏ ra cái giá cao thảm trọng. Tiền ta muốn, người ta cũng muốn, các cô không có lựa chọn nào khác.

Hạ Mạt Mạt đột nhiên tỉnh táo lại, tố chất của một tay đua xe xuất sắc càng đến thời khắc mấu chốt càng lạnh tĩnh, nàng hạ giọng:

- Nhị Nhị, nhanh nhắn tin cho An lão sư.

- Ừm.

Bối Nhị Nhị nhẹ khẽ lên tiếng, thân thể càng thêm dán chặt vào Hạ Mạt Mạt.

- Các cô tốt nhất không nên báo nguy, nếu mà các cô báo, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ tìm được các cô, chém đứt hai tay các cô, nhớ kỹ, không phải là cắt đứt, là chém đứt.

Thấy hai tiểu cô nương xì xào bàn tán, Văn Dương hung tợn uy hiếp quả thực làm người ta run như cầy sấy.

- Ô... ô

Bối Nhị Nhị tựa hồ bị sợ quá khóc òa lên.

- Con cá chết kia cũng không biết đã đi nơi nào, còn nói là hảo tỷ muội, hừ!

Hạ Mạt Mạt bất lực mà nhìn đám người vây xem, lúc này nàng thật có một chút cáu giận Dụ Mỹ Nhân, tuy rằng ba người các nàng tuổi còn nhỏ lại ham chơi, nhưng các nàng rất có tâm cơ, mỗi lần chơi cùng người xa lạ, đi đến địa phương xa lạ, trong ba người các nàng luôn sẽ có một người phối hợp tác chiến, để phòng bất trắc. Các nàng từng lén thương lượng, một khi gặp phải phiền phức tìm An lão sư, An lão sư ở trong lòng các nàng so với phụ mẫu còn đáng tin cậy hơn.

- Thật là đồ thúi, đồ cá chết thúi.

Bối Nhị Nhị khóc càng thương tâm.

Ba năm trước đây, tại khu vui chơi Lục Thảo Môi, đúng vào buổi tối lập thu, Bối Nhị Nhị, Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân ba tiểu nữ sinh cùng tuổi đang thắp hương bái thiên địa, vĩnh kết kim lan chị em. Dụ Mỹ Nhân sinh tháng tám, Bối Nhị Nhị sinh tháng chín, Hạ Mạt Mạt sinh tháng mười.

Dụ Mỹ Nhân mặc dù là lớn tuổi nhất, nhưng nàng thoạt nhìn rất non nớt, bởi vì nàng vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ cao 163cm, mà Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị thân cao đều là 166cm, cho nên Dụ Mỹ Nhân như một tiểu muội muội cần người bảo vệ, mà Hạ Mạt Mạt dù nhỏ nhất, thoạt nhìn càng giống như tỷ tỷ hơn.

Một trận gió đêm thổi tới, thổi bay mái tóc như thác nước của Hạ Mạt Mạt, mái tóc che khuất khuôn mặt mê người, chỉ lộ ra nhãn thần hết ý, bởi vì có một gã nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn đi ra từ trong đám người vây xem, người nam tử trẻ tuổi này hầu như tất cả mọi người đều biết.

Văn Dương cũng thật bất ngờ, trận chém giết thảm thiết ở tháng trước đã làm cho hắn danh chấn giang hồ, chí ít ở trong vòng diện tích trăm dặm, không người nào dám đụng tới hắn, nhưng nam tử trẻ tuổi trước mắt dĩ nhiên muốn ngăn cản hắn mang đi hai cô gái, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người trẻ tuổi này điên rồi?

- Tiểu Phàm, mày biết phản kháng sẽ có hậu quả gì không?

Văn Dương ngậm một điếu thuốc, hắn đã cởi ra chiếc áo sơ mi trắng nhuộm máu đỏ, lộ ra thân thể sáu múi vạm vỡ, vừa nhìn cũng biết, muốn có vóc người như vậy phải rèn luyện cực khổ cỡ nào.

Tiểu Phàm tên đầy đủ là Hướng Cảnh Phàm, không thể nói là anh tuấn bao nhiêu, nhưng kỹ thuật đua xe của hắn tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, mấy năm qua, vô luận là các tay đua cùng thế hệ hay là hậu bối đều không thể uy hiếp địa vị của Hướng Cảnh Phàm. Nhưng ngày hôm nay, chiếc ACCOSATO màu đen của hắn đã suýt nữa bị vượt qua bởi một chiếc YAMAHA màu đỏ, Hướng Cảnh Phàm đương nhiên biết chủ nhân chiếc YAMAHA đỏ chính là Hạ Mạt Mạt, vị thiếu nữ tóc dài phất phới, vóc người thon thả, xinh đẹp tuyệt luân này sớm đã thanh danh bay xa.

- Văn ca, Hướng Cảnh Phàm tôi không phải là không biết tốt xấu, nhưng hai tiểu cô nương này đều là em gái của bằng hữu tôi, anh đại nhân có đại lượng, tha cho các nàng sao?! Tôi bảo đảm, đội xe của tôi sau này đều hết lòng thi đấu cho anh, tỉ lệ ăn chia hoa hồng, Văn ca sẽ có thêm 10%, anh xem có thể cho Hướng Cảnh Phàm tôi một chút mặt mũi hay không?

Hướng Cảnh Phàm nhìn chằm chằm Văn Dương, hắn và đoàn xe mười sáu đội viên ABC đều như lâm đại địch.

Tháng trước sống mái chém giết, bang phái tổn thất thảm trọng, mười mấy bị thương huynh đệ đến nay còn có một nửa nằm ở trong bệnh viện, thân là một gã lão đại, đầu óc Văn Dương dị thường thanh tỉnh, hắn sẽ không ở thời điểm chính bản thân yếu đuối nhất lại chọc vào cường địch, Hướng Cảnh Phàm mặc dù chỉ là một tay đua xe nghiệp dư, nhưng nhân duyên của hắn không tệ, bằng hữu trên đường cũng không ít, cộng thêm đội viên đoàn xe ABC của hắn mỗi người cường hãn, dù cho nhân số không nhiều lắm, thực lực cũng không thể khinh thường.

Văn Dương nhíu mày:

- Mặt mũi của Tiểu Phàm là nhất định phải nể, cậu và đội xe của cậu quả thật có thể giúp ta kiếm được tiền, hiện tại lại nhường thêm cho ta 10% hoa hồng, ta làm sao không nể tình? Cái gì mà các nàng là muội muội bằng hữu, loại chém gió này đối với ta không có ý nghĩa cả. Như vậy đi! Cậu nhất định là thích cô nàng đua xe đúng không? cậu có thể mang cô ta đi, cũng chỉ có thể một mình cô ta thôi, điều kiện này không thể thương lượng, ta đã cho cậu mặt mũi, hi vọng cậu đừng nhiều chuyện nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.