Trở về truyện

Thần Điêu - Chương 7: Rời Đi

Thần Điêu

7 Chương 7: Rời đi

"A..." Bị băng phách ngân châm găm vào bả vai, độc tố nhanh chóng lan rộng khiến Võ Tam Thông hét lên đau đớn.

Đang đuổi theo Lý Mạc Sầu nghe được tiếng thét của Võ Tam Thông, Võ Tam Nương vội vàng phi thân trở lại, dùng nội lực phong bế kinh lạc, xé toang y phục bả vai, vận công ép chất độc ra ngoài, tuy vậy, nàng cũng chỉ có thể bảo toàn tạm thời mạng sống cho Võ Tam Thông. Muốn ép hết chất độc của băng phách ngân châm là điều nàng không thể làm được.

Một bên khác Lục Triển Nguyên và phu nhân hắn Hà Nguyên Quân cũng ngồi dậy điều tiết thương thế, do Lý Mạc Sầu nương tay, Lục Triển Nguyên không mất bao lâu liền có thể hoạt động bình thường, nhưng muốn khỏi hẳn là không thể.

"Đa tạ hai vị trợ giúp."

Lục Triển Nguyên đi tới cúi người cảm tạ vợ chồng Võ Tam Thông. Võ Tam Nương đang ép độc cho phu quân nàng, chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lễ. Lục Triển Nguyên không nói gì thêm, tiến tới ngồi cạnh Hà Nguyên Quân hộ pháp cho nàng.

Trở lại với Lâm Hoan, sau khi gọi Trình Anh dậy cũng như tuyên bố chủ quyền, Lâm Hoan theo sự chỉ dẫn của Trình Anh đến nơi có nước, cả hai người tắm rửa xong mới mặc lại y phục. May mắn từ sau khi Lý Mạc Sầu tới mấy ngày trước, người làm trong trang chết cũng đã chết, cho nghỉ cũng đã rời đi nên hai người thoải mái tắm rửa không ai phát hiện.

Khi mặc y phục, Trình Anh có vẻ không vui, bĩu môi nói:

"Lâm Hoan ca ca, bụng nhỏ nhô lên như vậy sao muội dám gặp người đây?"


Đã qua mấy tiếng, do Lâm Hoan động tay, dùng nội lực phong bế không cho tinh dịch thoát ra nên bụng Trình Anh vẫn nhô cao, bụng to lên một vòng.

"Muội đừng quá lo lắng, rất nhanh thôi liền trở lại bình thường ngay thôi, người khác nhìn thấy chỉ nghĩ muội ăn vặt nhiều đầy bụng thôi."

Lâm Hoan cười hì hì dùng tay xoa bụng Trình Anh an ủi nàng.

"Cũng muộn rồi, hai ta muốn trở về, không mọi người lại lo lắng. À muội nhớ kĩ khi có người hỏi cứ bảo ta đưa muội ra ngoài chơi, ăn đồ ăn."

"Ưm... Muội nhớ rồi."

Được xoa bụng, Trình Anh rên nhẹ một tiếng đáp ứng.

Lâm Hoan ôm lấy Trình Anh, dùng khinh công nhảy ra ngoài. Vòng một vòng từ cổng chính đi vào, trùng hợp gặp nhóm người Võ Tam Nương đang điều tức ở trong.

Lâm Hoan vội vàng chạy tới bên Võ Tam Nương hỏi thăm.


"Nương, người không sao chứ? Mọi người bị làm sao vậy."

Nhìn tình trạng mọi người, Lâm Hoan đoán được phần nào câu chuyện.

"Ta không sao, chỉ là cha ngươi gặp chút vấn đề, may mắn không nguy hiểm tính mạng. Đúng rồi, đây là cha ngươi, mau gọi cha đi."

"A. Không sao thì tốt, không sao thì tốt. Buổi chiều nhi tử có dẫn Trình Anh muội muội ra ngoài chơi, không ngờ trong nhà lại có chuyện."

Nghe thấy gọi cha, Lâm Hoan vội vàng lảng sang chuyện khác.

"Muốn gọi cha, nằm mơ đi thôi, không giết lão ta là tốt lắm rồi, không phải nương ngươi đau lòng, thì lão đã chết từ khi mới đến đây rồi."

Thấy Lâm Hoan lảng tránh, Võ Tam Nương cũng không ép buộc, nàng biết tiểu nhi tử khác với đại nhi tử, trước khi sinh ra Võ Tam Thông đã mất dạng nên không có ấn tượng tốt với lão cũng là điều hiển nhiên.


Cảm nhận được đã đến cực hạn, Võ Tam Nương không tiếp tục bức độc nữa, dùng nội lực bảo vệ xung quanh vết thương rồi thu công.

"Võ phu nhân/Đại phu nhân. Chúng ta vào trong nói chuyện."

Thấy Võ Tam Nương dìu Võ Tam Thông đứng dậy, vợ chồng Lục Triển Nguyên đưa ra đề nghị. Sau đó mọi người tiến vào trong phòng khách, lúc này Võ Đôn Nho cùng Lục Vô Song đã tới, nhóm người tụ tập đầy đủ bên trong.
Thấy mọi người tụ tập đầy đủ, Võ Tam Nương trước tiên mở miệng:

"Lục trang chủ, phu nhân, tướng công ta trúng độc, nguy hiểm tính mạng, tha thứ không thể tiếp tục giúp đỡ. Xin Lục trang chủ đừng trách tội."

"Võ phu nhân khách sáo, hai người đã giúp phu thê Lục mỗ quá nhiều, Lục mỗ cảm kích còn không kịp sao nói đến trách được. Chỉ cầu phu nhân có thể giúp chúng ta bảo vệ Anh nhi cùng Vô Song rời khỏi đây, phu thê Lục mỗ hết sức cảm tạ."

Thấy rõ tình hình bất lợi, Lục Triển Nguyên biết rõ không thể thoát được kiếp nạn này, hắn cũng không oán trách ai, chỉ cầu xin Võ Tam Nương cứu lấy hai người Trình Anh và Lục Vô Song, còn bản thân họ sẽ giữ chân Lý Mạc Sầu kéo dài thời gian để Võ Tam Nương đưa mọi người ly khai.

Võ Tam Nương cũng không già mồm, đáp ứng cứa hai đứa nhỏ ra ngoài. Thảo luận xong, mọi người bắt đầu chia ra thu xếp đồ đạc. Trong lúc này, Lục Triển Nguyên lấy từ trong ngực ra một bức tranh thêu, xé ra làm đôi đeo trên cổ Trình Anh và Lục Vô Song dặn dò hai nàng không được bỏ xuống.
30 phút sau, Võ Tam Nương dìu lấy Võ Tam Thông dẫn đầu Võ Đôn Nho, Lâm Hoan, Trình Anh và Lục Vô Song xuất phát, tiến thẳng ngoài thành.

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.