Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 138: Luật

Tây Du Truyền Thừa

137 Chương 138: Luật

" Có lẽ bây giờ hai người không cần ở trong này nữa." Thiên chợt nói.

Hòn đảo bây giờ đã khá lớn, lại có một hệ sinh thái phong phú, từ lâu nó đã không cần người thủ hộ mà vẫn có thể tự phát triển.

Nhưng Điêu và La Thu Nhi đã quá quen với cuộc sống yên bình ở nơi này. Sẽ chẳng sao nếu hai người tiếp tục ở lại, tuy nhiên con trai hai người cần một môi trường phát triển thích hợp hơn.

" Nàng nghĩ sao?" Điêu quay sang hỏi La Thu Nhi.

La Thu Nhi nhìn Điêu, sau đó nhìn con trên tay cắn môi nói : " Ta muốn ở đây nhưng con cần phải được ra ngoài kia, ở đó con mới có những điều kiện để phát triển một cách toàn diện."

Điêu nắm tay La Thu Nhi, ánh mắt chứa đầy yêu thương : " Vậy thì ba chúng ta cùng ra ngoài, rồi nàng sẽ quen thôi."

" Ngươi hứa nhé!" La Thu Nhi nhìn Điêu nói, ánh mắt chứa đầy sự phó thác.

Điêu gật đầu : " Ta hứa!"


Vì có thời gian dài trong đó tu luyện nên thực lực của cả hai giờ cũng rất mạnh. Điêu hiện đang ở Kim Cang Trung Kì, còn La Thu Nhi thì là Nguyên Anh Sơ Kỳ. Có thêm sức của hai người họ thì sức chiến đấu của Hoang Thành càng thêm mạnh.

Tô Mị đứng đợi chỉ vài phút, sau đó Thôn Phệ Yêu Hoa lóe sáng, một cánh hoa từ từ mở ra bên trong đi ra ba người.

Nàng ngất xỉu khi thấy La Thu Nhi, Thiên đỡ lấy Tô Mị sau đó nói với Điêu : " Dẫn La Thu Nhi về nghỉ ngơi trước đi, nhớ là đừng để ai nhìn thấy."

Điêu gật đầu sau đó dẫn La Thu Nhi cùng con hắn là Điêu Lâm bay ra khỏi Linh Châu Động.

Thiên lấy trong giới chỉ ra một viên đan dược rồi cho vào miệng Tô Mị, một lát sau nàng tỉnh lại. Ánh mắt sợ hãi nhìn quay hỏi : " A Tu La...sợ quá? Ả đâu rồi?"

Có lẽ tiếng xấu đồn xa của tộc A Tu La đã nhiễm vào đầu của tất cả mọi người. Đối với họ mà nói thì gặp A Tu La như trẻ con gặp mẹ mìn.

Thiên giải thích : " Đó là người quen của ta, sẽ không làm hại ai đâu ngươi yên tâm."

" Người quen của ngươi? Họ đi ra từ bông hoa đó?" La Thu Nhi đầu đầy những nghi vấn.


Thiên từ từ nói : " Lát về ta sẽ giải thích, giờ thì vào trong thôi."

Thiên tiến đến đưa tay chạm vào cổng, hắn như đi xuyên qua một mặt nước, khi một chân và nửa cơ thể tiến vào cổng thì hắn quay lại đưa tay ra cho Tô Mị để nàng nắm rồi nói : " Nào, cẩn thận!"

Một năm rồi, mối thù ghét trong lòng Tô Mị vẫn còn đó, nhưng Thiên lại đối với nàng rất tốt, hắn cứ nhẹ nhàng, ân cần một cách tự nhiên, không vồ vập cũng chẳng vội vàng.

Có những đêm nàng mất ngủ, nàng không hề nói hắn cũng biết mà tới phòng nàng. Không phải để làm chuyện bậy bạ mà tới đưa cho nàng túi thơm, loại túi thơm do Thiên dùng nhiều thảo dược chế tạo ra, mùi hương tỏa ra khi hít vào sẽ dễ chịu thoải mái và dễ ngủ hơn.

" Tên đáng ghét!"

Trần trừ một lát, Tô Mị khẽ đưa bàn tay xinh đẹp lên nắm lấy tay Thiên, không biết từ lúc nào mặt nàng đã hơi ửng đỏ.

Trên một hòn đảo xanh tươi giữa biển nước mênh mông, nơi một bệ đá cổ kính phủ đầy rêu phong chợt lóe sáng rồi xuất hiện hai bóng người.


Thiên và Tô Mị đã có mặt ở đây sau khi đi qua cổng, Tô Mị bỡ ngỡ nhìn mọi thứ xung quanh, nàng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào cách đó không xa.

Thiên giới thiệu : " Đây là một hòn đảo giữa Hồng Hoang Hải, diện tích khá là lớn. "

" Đảo sao!" Tô Mị nhìn quanh một vòng sau đó khẽ nhìn xuống tay nàng vẫn đang nắm tay Thiên, nàng vội rụt tay lại.

Thiên cười cười khẽ nhún chân bay lên cao cách mặt đất 10 mét, hắn nói : " Xung quanh chỉ có vài loài thú và chim nhỏ nên không có gì nguy hiểm cả."
Thiên cũng mừng thầm vì Tô Mị bình an vô sự khi đến đây, hắn cứ lo rằng mấy cái không gian chết tiệt kiểu này lại chỉ có hắn đi lại tự do như cái cách mà Không Gian Yêu Hoa hoạt động.

Tô Mị đi quanh, sau đó hướng ra bãi biển cảm nhận gió biển mát lạnh thổi qua cơ thể mà cảm thán nói : " Nơi này đúng là yên bình thật!"

Một năm trôi qua ở Thiên Địa Hồng Hoang, Thiên đủ trải để có thể nhận ra nơi này sớm thôi sẽ không còn yên bình. Cảm nhận này xuất phát từ linh cảm của hắn.

Giai Kỳ từ đâu xuất hiện nằm trên vai Thiên, nàng lười biếng vươn vai rồi nói : " Cảm nhận của ngươi không hề sai, đúng là nơi này sắp gặp biến cố!"

Thiên hỏi : " Tại sao khi trước ta hỏi ngươi lại trả lời rằng không?"

Giai Kỳ đáp : " Khi ngươi mạnh lên thì lượng kiến thức bị phong ấn của ta sẽ từ từ được mở ra. Hôm nay ngươi đột phá Kim Cang Cảnh ta cũng có thể nắm được thêm lượng kiến thức về Thiên Địa Hồng Hoang."
" Vậy kể đi!" Thiên nói.

" Nè ta không kể không công đâu nhé!" Giai Kỳ khẽ giơ vuốt lên hung hăng dọa Thiên.

Thiên cười khổ : " Lát ta bắt cá mập cho ăn!"


" Không, ta muốn ăn cá voi cơ!" Giai Kỳ được voi đòi tiên.

" Thế thì ngươi khỏi cần kể!"

" Ấy đừng giận, để ta kể....!"

Cứ 130 năm, Thiên Địa Hồng Hoang lại xảy ra một cuộc chiến giữa các thế lực, các chủng loài lớn nhỏ. Đây là một cuộc chiến quy mô cấp đại lục, cuộc chiến để tranh giành sự sống.

Vì nếu không có thương vong thì những sinh mạng ngẫu nhiên sẽ bị chọn để được chết.

Hiểu đơn giản đây là một trò chơi sinh tồn, tất cả sinh linh trong Thiên Địa Hồng Hoang đều là con cờ trên bàn cờ. Số lượng cho cờ chỉ có thể giảm đi chứ không được phép tăng lên, nếu số lượng con cờ tăng lên thì sẽ coi như là phá luật, kẻ phá luật sẽ bị trừng phạt.
Và vì có quá nhiều kẻ phá luật nên cuộc chiến 130 năm này mới được ban ra. Để tránh phá luật thì buộc những sinh linh ở Thiên Địa Hồng Hoang hoặc giết hoặc là bị giết lẫn nhau để số lượng sinh vật không vượt quá số quy định, 100 loài thì chỉ được phép có 100 loài tồn tại, một ngàn cá thể thì chỉ được phép có một ngàn cá thể.

Luật này do ai đặt ư? Thiên Đạo.

***

Có những người vô tình bị hút vào Thiên Địa Hồng Hoang, cũng có những người được ai đó chuẩn bị cho mọi thứ để tiến vào. Những người vô tình bị hút vào thường sẽ tìm cách để sống, còn những kẻ đã được chuẩn bị sẵn thì họ có mục đích cao hơn.

Một chiến trường hoang tàn rộng hàng vạn dặm, nơi mà đến cả bầu trời cũng trở lên xám xịt ngay cả vào buổi trưa.

Nơi này có những thành trì đổ nát, có xương trắng phơi chất ngổng ngang. Điều này chứng tỏ rằng nơi này đã từng có nhiều cuộc chiến vô cùng đẫm máu.
Giữa chiến trường hoang vu đầy oán khí và xương trắng, một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu tím đang từng bước chậm rãi bước đi.

Nàng có cơ thể hấp dẫn, y phục màu tím bó sát cơ thể cùng chiếc váy xẻ tà cao để lộ cặp đùi dài trắng mịn.

Một đóa hoa giữa chiến trường, nàng đang tìm một thứ gì đó. Không phải, nàng đang đi thu gom oán khí của nơi này.

Tới một vị trí thích hợp, mỹ nhân áo tím kia lấy ra một chiếc bình gốm có vẻ cũ kĩ sau đó đặt xuống dưới đất. Hai bàn tay xinh đẹp trắng nõn kết một dấu ấn kì lạ, môi hồng khẽ lẩm nhẩm thứ ngôn ngữ gì đó.

Bình gốm mở nắp, những oán khí hiện diện với hình dáng những làn khói tím. Trong bán kính 100 mét oán khí từ từ được hút vào chiếc bình.

Mất khoảng nửa giờ để có thể hút hết oán khí trong phạm vi đó, sau khi hoàn thành thì mỹ nữ áo tím tiếp tục tới vị trí khác để hút oán khí.
Cũng ở chiến trường hoang vu đó nhưng cách xa nơi mỹ nữ áo tím đang hút oán khí. Có hai cô gái áo trắng đang dùng dụng cụ đặc biệt đeo trên lưng để bắt những linh hồn vất vưởng nơi đây. Nơi này không thông với Tam Giới, linh hồn người chết sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai chuyển kiếp. Một là sẽ bị tan biến vào hư vô, hai là sẽ vất vưởng nơi chiến trường này.

Hai cô gái áo trắng đang đi thu thập linh hồn để có thể hoàn thành nhiệm vụ được đặt ra trước khi được tổ chức nuôi dạy mình đưa vào Thiên Địa Hồng Hoang.

" Nhìn này!" Chợt một trong hai cô gái phát hiện ra điều bất thường liền nói với người kia.

Tại vị trí một bộ xương rồng khổng lồ, nơi xương đầu phần miệng há ra có một viên ngọc. Viên ngọc này bị đất đá phủ lên chỉ lộ ra một phần rất nhỏ, cô gái tinh mắt nên đã phát hiện ra viên ngọc.
Hai cô gái lại gần sau đó phất tay thổi bay đất đá phủ trên viên ngọc. Lập tức ánh sáng từ viên ngọc làm hai nàng lóa mắt.

Ánh sáng đỏ mạnh mẽ tỏa ra làm sáng bừng cả một mảng trời và chiến trường, sau khi phát sáng mạnh mẽ vài giây thì viên ngọc dần thu lại ánh sáng.

Hai cô gái lúc này mới nhìn rõ, viên ngọc to bằng trái bóng bàn màu đỏ trong suốt bên trong là hình một con hỏa long đang cuộn mình.

Hai cô gái kinh hô : " Long Châu!"

Linh Châu mà tích tụ của Thiên Địa Linh Khí trong trời đất, còn Long Châu là pháp lực tích tụ của một cá thể hoặc nhiều cá thể của Long tộc. Để có thể tích tụ được Long Châu thì cá thể đó cần phải đạt tới tu vi Nguyên Anh trở lên. Long Châu cũng chia ra phẩm chất, gồm 3 màu đã được ghi nhận.

Màu trắng, màu vàng và màu đỏ. Màu trắng là yếu nhất còn màu đỏ là mạnh nhất.
Hai cô gái áo trắng cũng là người của Long tộc, được Nam Hải Long Cung đưa vào với nhiệm vụ thu thập linh hồn của bất kì sinh vật nào.

Khi nhìn thấy viên Long Châu màu đỏ kia thì cả hai biết là mình đã tìm được kho báu vô cùng giá trị, một trong hai đưa tay định cầm Long Châu lên nhưng khi vừa chạm vào thì liền bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đẩy bay ra xa.

Ngay lúc đó, từ Long Châu tỏa ra một cột ánh sáng đỏ bắn thẳng lên bầu trời, cách xa hàng vạn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Cô gái còn lại lo lắng chạy tới đỡ người kia lên : " Ngươi không sao chứ?"

Cô gái kia đã bị nội thương, khóe môi chảy ra một ít máu tươi khó khăn nói : " Ta bị thương rồi, không thể trực tiếp chạm vào nó đâu. Lấy thứ gì bọc nó lại đi."

Cô gái còn lại gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc hộp kim loại rồi dùng hấp lực nhấc bổng viên Long Châu lên rồi đặt vào hộp sau đó đóng lại rồi cất đi. Tuy Long Châu đã được cất đi rồi nhưng cột sáng kia vẫn còn đó.
Cô gái bị thương kia đang ngồi vận công trị thương sau khi uống đan dược hồi phục, chắc cũng phải mất vài tiếng đồng hồ.

Vì thế cô gái còn lại ở lại canh trừng cho bạn mình.

Lúc hai cô gái phát hiện ra Long Châu thì luồng sáng đỏ tỏa ra đã thu hút nhiều sinh vật đang đến gần.

Ở đó khoảng cách rất xa nhưng mỹ nhân áo tím cũng thấy ánh sáng đó, xung quanh nàng những bộ xương trắng nằm im lìm mục nát chợt động đậy. Những bộ xương bắt đầu đứng dậy và di chuyển về phía luồng sáng phát ra mà hoàn toàn không chú ý đến mỹ nhân áo tím.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, những bộ xương lớn của những sinh vật lớn cũng bắt đầu động đậy rồi chui lên khi một nửa bị chôn vùi dưới đất.

Mỹ nhân áo tím lập tức nhón chân bay lên cao để tránh xa khỏi những bộ xương khô đang bước đi chậm chạp về cùng một phía, nhìn từ trên cao nó giống như một dòng sông xương đang chảy chậm vậy.
Cảm thấy kì lạ, mỹ nhân áo tím liền bay theo những bộ xương.

***

" Hiện tại ngươi và ngay cả ta cũng đang ở trong trò chơi do Thiên Đạo tạo ra. Hơn nữa thời điểm diễn ra lần này sớm hơn dự tính." Giai Kỳ nằm trên vai Thiên, bình thản nói.

Thiêu nhíu mày : " Nếu Thiên Đạo tạo ra luật để cân bằng Thiên Địa Hồng Hoa mà các sinh không không tuân theo thì sao?"

Giai Kỳ giọng chuyển sang nghiêm trọng : " Thì Thiên Đạo sẽ diệt sạch toàn bộ!"

" Toàn bộ!" Thiên nuốt nước bọt.

Hắn không biết Thiên Đạo là thằng nào nhưng chắc chắn là vô cùng bá đạo. Lại còn là người đặt ra quy tắc, nếu có kẻ phá vỡ quy tắc thì cái chết là điều tất yếu.

Giai Kỳ nói tiếp : " Ta không muốn tiết lộ nhưng có một điều ta muốn nói với ngươi, Tam Giới sắp loạn, nhanh thì trăm năm muộn thì ngàn năm. Khi Tam Giới Loạn thì sinh linh đồ thán bất kể mạnh yếu."
Nghĩ đến cảnh tượng trời đất nghiêng ngả, Thiên rùng mình một cái nói : " Không ai đủ sức ngăn chặn việc đó sao? Thần Tiên? Phật?"

Giai Kỳ nhấn mạnh : " Không thể ngăn chặn khi mà chính họ cũng bị tha hóa."

Chợt mặt biển trấn động dữ dội, sau đó một cơn sóng thần cao hàng trăm mét đang dần ập tới hòn đảo nơi Thiên và Tô Mị đang đứng.

" Có chuyện gì thế?" Tô Mị hốt hoảng hỏi.

" Chạy!" Thiên gắt gao nói.

Cả hai nhanh chóng quay trở về bệ đá cổ rồi năm tay nhau biến mất ngay khi cơn sóng thần vỗ vào hòn đảo.

Thiên và Tô Mị bước ra khỏi cổng không gian, lúc này Linh Châu Động, Hoang Thành đều rung lắc dữ dội.

Người dân hốt hoảng la hét tìm nơi trú ẩn. Thiên bế Tô Mị đạp không bay ra khỏi động sau đó nhìn cảnh tượng ngoài trời thì sững người.

Lúc này ở hướng đông, có một cột sáng đỏ rực bắn thẳng lên bầu trời cách nơi này hàng vạn dặm. Tuy cách xa nhưng lại có thể nhìn rõ ràng.
Cơn động đất càng lúc càng mạnh, rồi bên cạnh Hoang Thành chỉ vài dặm mặt đất nứt thành những khe sâu, sau đó một người đá khổng lồ nằm chôn thân dưới đất ngoi lên. Cơ thể người đá cao gần ngàn mét, to lớn và nặng nề. Người đá bắt đầu di chuyển về phía cột sáng đỏ đó.

Nhìn thì có vẻ chậm chạp nhưng mỗi bước chân cách nhau tới nửa cây số. Mỗi bước chân dẫm xuống là mặt đất xung quanh nứt toác, có những vết nứt đang lan đến Hoang thành.

Mọi người khiếp sợ nhìn sinh vật khổng lồ kia, có người trực tiếp ngất xỉu.

Hết Chương 138!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.