Trở về truyện

Tây Du Ký: Ta Hóa Thân Thành Tề Thiên Đại Thánh Đi Đụ Gái - Chương 2: Đường Tam Tạng Lại Là Đàn Bà

Tây Du Ký: Ta Hóa Thân Thành Tề Thiên Đại Thánh Đi Đụ Gái

2 Chương 2: Đường tam tạng lại là đàn bà

Đến một ngày, Khang vừa mới ăn cục sắt, uống nước đồng nghỉ ngơi xong. Đột nhiên Khang nghe thấy âm thanh bước chân người.

Tai của Tề Thiên Đại Thánh rất thính, mắt cũng tinh tường, Khang chớp chớp mắt, liền nhìn thấy một bóng người mặc áo nhà sư, đi bộ một mình lên núi.

“Đường Tam Tạng, thật là Đường Tam Tạng. Sư phụ… sư phụ của ta tới rồi. Ta được giải thoát rồi.” Khang gào lên sung sướng, chợt chớp chớp mắt, kinh ngạc lẩm bẩm: “Ô hay, sao người mặc áo nhà sư cũng là đàn bà. Chẳng lẽ Đường Tam Tạng ở thế giới Tây Du Ký này cũng là đàn bà, thật là hết nổi mà. Thôi kệ đàn bà hay đàn ông đi. Đàn gì cũng phải cứu mình thoát khỏi cái Ngũ Hành Sơn chết tiệt này mới được.”

Nữ nhà sư mặc áo phật, tay cầm quyền trượng đang bước đi thì nghe tiếng gọi thất thanh cầu cứu, vốn là một người hiền lương, tâm tính cứu khổ cứu nạn, cho nên nữ nhà sư tiến tới chỗ phát ra tiếng kêu cứu. Vừa đến gần chỗ phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một con khỉ mặt đầy lông lá, kêu la bải hải.

“Cứu đệ tử với sư phụ, đệ tử chờ sư phụ 500 năm rồi, mau cứu đệ tử với sư phụ ơi.” Khang rống lên thảm thiết.

Nữ nhà sư bước tới hỏi: “Ngươi kêu ta có phải không?”

Bấy giờ, Khang mới nhìn kỹ được nữ nhà sư. Thực là một tuyệt thế giai nhân. Tuy rằng cái đầu cạo trọc nhưng không thể che giấu được vẻ xinh đẹp của mỹ nhân này. Đôi mắt nàng sáng long lanh. Hàng lông mi dài cong chớp chớp. Đôi mắt lá liễu rủ xuống vô cùng e lệ. Cái miệng nhỏ xinh chúm chím với đôi môi anh đào hé mở. Mũi cao thẳng dọc dừa phối hợp với khuôn mặt tròn trịa tạo thành một tuyệt sắc giai nhân chốn hồng trần.

“Sư phụ có phải là Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh chăng?” Khang thất thần ngắm nghía gương mặt tuyệt thế giai nhân xong mới nhớ tới chính sự, gặng hỏi.


“Ta đúng là Đường Tam Tạng, vâng lệnh vua Đường, đi thỉnh kinh Tây độ, mà ngươi hỏi làm chi?” Nữ nhà sư nhẹ nhàng đáp.

“Đệ tử chính là đỉnh đỉnh đại danh Tề Thiên Ðại Thánh, 500 năm trước đại náo thiên cung, bị Như Lai đè cổ xuống đây. Quan Âm Bồ Tát nói với đệ tử, đợi Đường Tam Tạng thỉnh kinh tới cứu đệ tử, rồi đệ tử sẽ bái Đường Tam Tạng làm sư phụ, sau đó phò trợ sư phụ đến Tây Phương. Đệ tử đợi mỏi mòn con mắt, hàng ngày phải liếm lồ…, ấy chết quên, phải ăn cục sắt, uống nước đồng, khổ tận cam lai, mới đợi được sư phụ đến. Sư phụ, sự phụ mau cứu đệ tử với.” Khang nói liên hồi kỳ trận, chỉ sợ Đường Tam Tạng sẽ bỏ đi mà không cứu mình, nếu nữ nhà sư của thế giới Tây Du Ký này bỏ đi thật, không làm theo Đường Tam Tạng của thế giới khác thì Khang chỉ có nước rửa mặt bằng nước lồn hàng ngày mà thôi.

“A di đà phật, ngươi yên tâm, thấy ngươi phải chịu tội như vậy cũng đủ rồi. Ta sẽ cứu ngươi nhưng ta có phận là nữ nhi, chân yếu tay mềm, hòn núi đá này cứng như thế, ta làm sao mà cứu ngươi thoát khỏi được.” Đường Tam Tạng chắp tay trả lời.

“Sư phụ không phải lo, có sáu chữ bùa dán trên đỉnh núi, xin sư phụ gỡ lá bùa ấy, thì đệ tử phá núi mà ra được ngay.” Khang rối rít nói, cái mặt khỉ khẹc khẹc không ngừng.

Đường Tam Tạng quả thực có tấm lòng nhân từ, nghe Khang nói thế bèn vịn đá trèo non đi một hồi lâu, mới tới trên đỉnh núi. Đường Tam Tạng ngó thấy hào quang tứ phía, hơi ấm ngàn trùng, có một tấm đá vuông, trên dán bùa Lục tự, là câu Án, ma, ni, bác, di, hồng, sáu chữ bạc bằng vàng.

Đường Tam Tạng quỳ lạy vái: “Ðệ tử là Đường Tam Tạng, đi thỉnh kinh về cho Đại Đường, vì muốn cứu con khỉ mà gỡ bùa Lục tự. Nếu Phật Tổ chấp thuận thì xin Phật Tổ hiển linh, cho gỡ lá bùa.”

Đường Tam Tạng nói xong liền giơ tay gỡ lá bùa xuống hết sức nhẹ nhàng, không gì có thể cản trở được.

Bấy giờ hình bóng một người đàn bà xinh đẹp xuất hiện, đó chính là Thổ Địa canh gác Khang 500 năm qua, lên tiếng: “Ta là thần linh canh gác Đại Thánh, nay đà mãn hạn, ta đem bùa dâng lại Như Lai.”


Thổ Địa phất tay một cái, lá bùa trên tay Đường Tam Tạng bay về tay Thổ Địa. Thổ Địa cưỡi mây bay về phương xa, bỏ lại một mình Đường Tam Tạng ngơ ngơ ngác ngác.

Đường Tam Tạng lò dò xuống núi, đến trước chỗ Khang, nói: “Ta gỡ bùa rồi, bây giờ ta phải làm như thế nào nữa?”

Khang mừng rỡ hô lên: “Sư phụ chạy đi thật xa, đệ tử sẽ tự phá núi. Sư phụ trốn cho kỹ vào, nếu không đá sẽ đè chết sư phụ đấy.”

Đường Tam Tạng nghe theo chạy trốn tới một góc khuất mà núp. Khang gầm lớn một tiếng, bay thẳng lên trời, Ngũ Hành Sơn bị phá tan tành. Khang cảm thấy mình tràn đầy sinh lực, sức mạnh vô biên tràn vào cơ thể mình.

Đúng lúc ấy, trong đầu Khang vang lên một âm thanh: “Keng, chúc mừng chủ nhân đã kích hoạt thành công Hệ Thống Tây Du Ký Dâm Loạn.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.