Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 162 (Hết)

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

162 Chương 162 (Hết)

Nghi Lâm và Nghi Ngọc bị tách rời khỏi hai người đàn ông, họ ngay lập tức tìm đến nhau, thực hiện một màn luyến ái vô cùng táo bạo dù cả hai chưa từng làm bao giờ. Nghi Lâm và Nghi Ngọc ngồi gác chéo nhau như hình chữ x hai cái lồn ma sát cho nhau chà lên xuống khiến nước dâm trong lồn hai nàng chảy ra trơn tuột ,hai mép lồn chà mạnh gây ra cảm giác tê rần ở phía dưới ,Nghi Ngọc ngoạm lấy vú của Nghi Lâm mà nút chùn chụt, Nghi Lâm ngả người về sau nhắm mắt hưởng cảm giác lạ lùng nay, càng về sau cảm giác sướng khoái tăng mạnh hai người xoay ngược đầu nhau theo kiểu 69 bú lồn nhau. Nước lồn ngon ngọt làm hai nàng bú nhau càng lúc càng say mê mảnh liệt hơn, vì là đàn bà với nhau hai nàng biết được những yếu điểm của đối phương nên cứ nhè hột le mà liếm. Nghi Ngọc và Nghi Lâm sướng đến cong cả người, liếm lồn nhau chán chê, hai nàng xoay lại môi tìm môi nút lưỡi nhau.

Điền Bá Quang nhìn hai cô gái làm tình hắn nứng không chịu được, ngay lập tức hắn rút con cặc ra khỏi miệng Doanh Doanh, để không gian riêng cho nàng và Lệnh Hồ Xung, quay sang tìm tới Nghi Ngọc và Nghi Lâm, hắn chui vào giữa hai cái lồn của hai nàng mà bú hết lồn Nghi Ngọc sang tới lồn Nghi Lâm, Nghi Lâm đè ngửa Điền Bá Quang ra cầm con cặc nhét vào lồn nhún nhảy lên xuống, Nghi Ngọc trèo lên mặt Điền Bá Quang bắt hắn bú lồn mình, vừa được đụ vừa được bú lồn khiến ch Điền Bá Quang quá sướng, không kìm hãm được hắn hét gầm gừ trong cổ vì bị lồn Nghi Ngọc bịt miệng. Điền Bá Quang bắn từng đợt khí sâu vào lồn Nghi Lâm, cùng lúc Nghi Lâm cảm nhận được con cặc hắn giật giật trong lồn thì nàng cũng đạt tới sự sướng khoái. lồn Nghi Lâm bóp thắt chặt lại nàng cũng ra khí cùng lúc với Điền Bá Quang, nước lồn Nghi Ngọc lúc đó cũng tràn trề ra mặt hắn. Nghi Ngọc tóm lấy cái đầu hắn ghì sát vào lồn nàng và giữ đó một lúc lâu. Cả ba người ra cùng một lúc thở hổn hển như mới chạy đua về, cả ba lăn ra nằm cạnh nhau, con cặc Điền Bá Quang được thỏa mãn teo lại nhỏ dần.

Trong khi đó, Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung vẫn miệt mài quấn chặt lấy nhau mà địt liên hồi không ngừng nghỉ. Lúc này, Doanh Doanh đã không cưỡi ngựa trên người chàng nữa mà nàng đã quỳ xuống, chồng mông giơ lồn ra phía sau cho chàng chơi nàng theo kiểu chó. Lệnh Hồ Xung mạnh mẽ vô cùng. Chàng tóm chặt lấy eo nàng nắc liên tục, vũ bão vào lồn nàng liên tu bất tận khiến cho cả thân hình của Doanh Doanh chuyển đông không ngừng, cứ nhao nhao về phía trước. Một hồi sau, chàng lại lật ngửa Doanh Doanh lên mà đụ nàng theo tư thế truyền thống, thúc từng cú mạnh mẽ vào người nàng. Doanh Doanh cũng phối hợp hẩy mông lên vô cùng mạnh mẽ, giá như Điền Bá Quang chưa gục xuống, có lẽ nàng đã tóm lấy con cặc của hắn mà nhét vào miệng mà kèn rồi.

Lệnh Hồ Xung nắc như vũ bão vào lồn nàng, rồi sau đó chàng cũng gầm lên một tiếng rồi xuất tinh xối xả vào lồn nàng, tin trùng của chàng tràn ngập trong tử cung của nàng, tràn ra cả hai mép lồn mà bám dính vào háng và mông địt nàng. Lệnh Hồ Xung cứ thế, để nguyên con cặc trong lồn nàng, cả hai ôm nhau trần truồng chìm sâu vào giấc ngủ. Ở bên cạnh, Điền Bá Quang cũng đã ngủ vùi, hai ben hắn là Nghi Lâm và Ngi Ngọc cũng đang ôm chặt lấy hắn mà ngủ. Cả năm người cứ trần truồng mà ôm nhau ngủ tới sáng. Kết thúc cuộc làm tình có một không hai trong cuộc đời của mỗi người…

Sau đám cưới, Doanh Doanh trao lại hoàn toàn đặc quyền và ngôi vị giáo chủ cho Hướng Vấn Thiên, còn nàng và Lệnh Hồ Xung đến Tây Hồ, cô sơn Mai Trang, nơi Giang Nam tứ hữu cư ngụ năm xưa hưởng cuộc sống an nhàn của mình. Một cuộc sống bình thường, lặng lẽ như bao cặp vợ chồng khác, thoát khỏi sự đấu tranh của giang hồ hiểm ác. Thoáng cái đã năm năm trôi qua…

Lệnh Hồ Xung từ từ kéo cánh cửa giam của tầng hầm, nơi năm giưa giam giũ cha của Doanh Doanh, Nhậm lão tiền bối. Bên trong, một người ăn mặc diêm dúa, ngồi trên một chiếc xe lăn, đôi mắt đã mù lòa, tay bị xích lại y như năm xưa cha Doanh Doanh bị xích vậy, xích sắt lại được thiết kế vô cùng đặc biệt, Đến Nhậm Ngã Hành năm đó võ công cao cường, uy trấn giang hồ nhưng cũng không thể nào phá được xích mà ra ngoài, huống hồ là một người mù lòa, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, Lệnh Hồ Xung từ từ lên tiếng:

– Lâm Bình Chi, ngươi sao rồi, ở đây quen chứ.

Lâm Bình Chi vẫn lặng im như bức tượng, lặng lẽ trả lời:


– Các ngươi tới đây, diễu võ dương oai . chế diễu ta có phải không?

– Ngươi đã là một phế nhân, võ công mất hết mà còn ngồi đó hy vọng hão huyền sao? – Doanh Doanh chen vào.

Lệnh Hồ Xung thấy hắn vẫn cứng đầu thì bất bình lên tiếng:

– Tại sao ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ vậy? Ngươi xem Tả Lãnh Thiền, còn cả sư phụ vì dã tâm quá lớn muốn thống nhất giang hồ, cuối cùng kết cục của bọn họ ra sao hả? Nếu không phải lời hứa của tiểu sư muội trước lúc lâm chung…ta cũng sẽ không giữ lại cái mạng của ngươi làm gì.

– Ha ha ha…Ngươi không cần giữ lời hứa với một người đã chết làm gì. Có giỏi hãy kết liễu ta đi. Như thế các người sẽ không phải nhọc công chăm sóc một người tàn phế, mù lòa như ta.

Lệnh Hồ Xung thở dài, chàng bất lực:

– Hi vọng ngươi sẽ tĩnh tâm hơn trong thời gian sắp tới.

Cánh cửa phong khép lại. Hai người dìu nhau lên trên. Ở ngoài cửa, một hình dáng quen thuộc khác đã chờ sẵn. Lệnh Hồ Xung nhìn nàng, chàng mỉm cười:


– Thức ăn muội làm ta đã mang xuống, nhưng không biết hắn có ăn hay không nữa.

Cô gái nở một nụ cười trìu mến, nàng nhìn chàng cảm kích:

– Lệnh Hồ đại ca, đa tạ huynh năm xưa đã vì muội mà giữ lại mạng sống cho huynh ấy.

– Hắn sống được đến ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ tấm lòng bao dung, lòng nhân ái và tình yêu muội dành cho hắn. Nếu năm xưa, trên Phong Thần Đài, không phải Bình Nhất Chỉ đại phu xuất hiện kịp thời giữ lại được tính mạng cho muội, thì trên Tư Quá Nhai, ta cũng không dám chắc là có tha chết cho hắn được không nữa.

– Đúng rồi, từ đó đến nay đã năm năm, muội không có cơ hội gặp lại Bình đại phu để tỏ lòng cảm kích và cảm tạ ơn cứu mạng của Huynh ấy.

– Ta cũng muốn gặp để tỏ lòng cảm ơn huynh ấy vì đã cứu sống muội, nhưng Bình Nhất Chỉ đại phu bây giờ ngao du sơn thủy, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ khi nào huynh ấy muốn, chúng ta mới có thể gặp được huynh ấy mà thôi, cho nên muội không cần quá bận tâm làm gì.

– Không cần cảm tạ ta, nếu có cám ơn, người mà hai người cần cảm ơn chính là Thánh cô của ta kia kia, năm xưa nếu Thánh Cô không ra lệnh cho ta âm thầm đi theo hai người khi cần, thì ta có lẽ cũng không kịp xuất hiện để cứu Nhạc tiểu thư.


Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, cả ba cùng hướng ra phía cửa, Bình Nhất Chỉ đã đứng đó từ bao giờ. Lệnh Hồ Xung và Linh San sung sướng hét lớn:

– BÌNH ĐẠI PHU

Rồi cả hai người cung lao ra. Lệnh Hồ Xung tay bắt mặt mừng, hớn hở:

– Bình đại phu, gặp lại huynh thật là vui quá, năm năm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?

– Lệnh Hồ thiếu hiệp, tôi vẫn khỏe. Thuộc hạ Tham kiến Thánh Cô

– Bình đại phu, không cần đa lễ. Doanh Doanh đã không còn là Thánh cô của huynh nữa rồi.

– Tạ ơn Thánh Cô, dù thế nào, người mãi mãi là Thánh Cô trong lòng thuộc hạ.

– Bình đại phu, như lời vừa rồi người nói thì Doanh Doanh tỷ tỷ chính là ân nhân của muội. Vậy mà bấy lâu nay tỷ tỷ cứ giấu kín chuyện này, đại ơn cứu mạng, cả đời muội muội không bao giờ quên.

– Linh San muội muội, không cần đa lễ.

Doanh Doanh vội đỡ vàng đỡ Linh San dậy, nàng nhìn Linh San nhẹ nhàng nói:

– Ta cứu muội vì Xung ca yêu thương muội, ta lại vô cùng yêu Xung ca, vậy nên những gì huynh ấy yêu, ta đều yêu cả. Hy vọng ba người chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương huynh ấy và chăm sóc cho Đại Phong.

Vừa đúng lúc đó thì một thằng nhóc khoảng chừng 4 tuổi từ trong nhà chạy ra, mẹ Linh San, mẹ Doanh Doanh, mau cứu Phong Nhi, mẹ lớn bắt nạt con. Thằng bé nói xong thì ôm chặt lấy chân Linh San. Vừa lúc đó thì một người phụ nữ khá lớn tuổi nhưng nhan sắc thì vô cùng mặn mà bước ra:


– Phong Nhi…mau vào đọc sách.

– Không học…con không học, con muốn học võ công của cha. – Nó phụng phịu quát lại. Đúng lúc đó. Lệnh Hồ Xung bước đến bế nó lên:

– Phong Nhi ngoan, mau mau nghe lời mẹ lớn. Sau này khi con biết đọc biết viết rồi, cha sẽ dạy Phong Nhi võ công. Đồng í chứ.

– Người hứa rồi đó nha. – Thằng nhóc thích thú.

– Vậy được, thế thì hôm nay mẹ Linh San sẽ dạy con đọc sách. Ý con thế nào?

– Dạ, được. – Con thích mẹ Linh San dạy, mẹ lớn cứ la con hoài à.

– Được, vậy chúng ta vào nhà thôi.

– Dạ, con chào cha, chào mẹ Doanh Doanh, xin chào thúc thúc.

Vậy ra thằng nhóc đó là Lệnh Hồ Đại Phong, con trai của Lệnh Hồ Xung và sư nương của chàng, năm xưa nàng tự sát giả chết cũng chỉ muốn qua mắt Nhạc Bất Quần, để cho võ lâm trung nguyên tưởng rằng Nhạc phu nhân và con gái nàng, Linh San đều đã chết, sau khi giả chết, họ ẩn cư tại Mai trang và chờ ngày đoàn tụ với Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh. Cuộc sống trôi qua êm đèm suốt năm năm trời, nàng còn kịp sinh cho chàng một quý tử nữa. Bình Nhất Chỉ nhìn cuộc sống hạnh phúc, viên mãn của Lệnh Hồ Xung, rất lấy làm ngưỡng mộ:

– Hahaha…Lệnh Hồ Xung…cậu đúng là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này, có được tình yêu thương của cả ba người con gái đẹp nhất Trung Nguyên. Hôm nay ta tới đây thăm mọi người, thấy Thánh Cô hạnh phúc như vậy là ta yên tâm rồi, xin cáo từ.

– Ấy, Bình đại phu, mấy năm rồi không gặp lạ, hay là ở lại Mai Trang vài ngày uống rượu và thưởng ngoạn sơn thủy ở đây với chúng ta. – Ninh nữ hiệp lên tiếng.

– Nhạc…không…Lệnh Hồ phu nhân, tại hạ còn nhiều việc phải làm, không tiện ở lại, xin cáo từ.

– Bình đại phu nếu huynh nói vậy thì Lệnh Hồ Xung không ép nữa, nếu có dịp, mời huynh quay lại Mai Trang uống rượu ngắm trăng.

– Ha haha…chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.

Sau đó ba người tiễn Bình Nhất Chỉ ra cửa. Bóng Bình đại phu khuất hẳn rồi, bọn họ mới quay lại sơn trang. Đi đến sân, bất ngờ Doanh Doanh lên tiếng:

– Xung ca…Ninh nữ hiệp đã sinh con cho chàng rồi…bao giờ đến lượt muội đây…ư..

– Ha ha ha…bao giờ ư…ta muốn…ngay bây giờ…

Nói xong chàng đứng chăn nàng, hai tay tóm lấy vạt áo vén ra rồi úp mặt vào ngực nàng mà bú mút, ngay giữa sân, ngay cả trước sự chứng kiến của sư nương chàng. Doanh Doanh ôm lấy đầu chàng, miệng rên rỉ:

– Ở đây sao…ư..ư…dừng lại…vào trong phòng…cẩn thận kẻo Phong Nhi…ứ…nó nhìn thấy…

– Ưm…có Linh San ở đó rồi…muội ấy sẽ không để thằng bé biết đâu…phải không sư nương của ta…vậy nên muội cứ thoải mái đi…

Lệnh Hồ Xung nói xong tiếp túc úp mặt vào vú nàng, lúc này Doanh Doanh đã hoàn toàn cởi trần, phơi bày bầu ngực trắng muốt, căng tròn với núm vú đỏ hồng ra giữa thanh thiên bạch nhật. Sư nương của chàng lúc này xũng đã lột bỏ xiêm y…nàng cúi xuống tụt quần chàng ra mà tóm lấy con cặc nóng hổi mà xóc mạnh, bầu vú nàng ép vào lưng chàng, miệng rên rỉ:

– Cho thiếp…ư…sư nương…của chàng…phụ họa nhé…ư..ư…

Ở trên đỉnh núi cao chót vót. Đông Phương nhìn tới cảnh tưởng đó, nang nhắm mắt quay đi. Cô con gái bé bỏng hơn bốn tuổi của nàng chạy theo.

– Mẹ…sao mẹ quay lại…mẹ dẫn con đi đâu vậy?

Đông Phương ngồi xuống, nàng vuốt nhẹ lên má của nó:

– Bất Hối…mẹ định dẫn con đi thăm một người bạn…nhưng người ta đang rất hạnh phúc và không nhớ gì mẹ…vậy nên chúng ta đừng làm phiền họ nữa có được không?

– Dạ…mẹ…vậy mẹ có hận người ta không ạ? – Bất Hồi ngây thở hỏi mẹ. Nàng trìu mến nhìn nó.

– Bất Hối…có biết tại sao ta gọi con là Bất Hối không? (Lắc đầu). Là ta muốn con biết…cả đời này ta sẽ không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm. Và Đông Phương Bất Hối con chính là minh chứng cho việc đó.

– Dạ…Bất Hối sẽ luôn luôn ngoan ngoãn, luôn luôn nghe lời mẹ để mẹ không bao giờ buồn

– Bất Hối ngoan…nào…chúng ta đi thôi.

– Chúng ta đi đâu hả mẹ.

Đông Phương đứng lên chỉ về hướng núi Hoa Sơn:

– Đi…ta dẫn con về Tư Quá Nhai…chúng ta sẽ sống ở đó.

Nói xong nàng bế con gái lên vai rồi lao vun vút qua từng ngọn núi, mất hút trong không gian.

—– Hết —–

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Cưỡng Hiếp Và Đào Tạo Học Sinh Ưu Tú

Đọc truyện
Truyện 18+

Dâm Dục Chàng Trai 17 Tuổi

Đọc truyện
Truyện 18+

Tiêu Viêm: Ta Bị Nữ Nhân Của Mình Dạy Dỗ Thành Chó Đực

Đọc truyện
Truyện 18+

Nữ Thần Tượng Thèm Chịch

Đọc truyện
Truyện 18+

Con Bướm Nhỏ Thèm Đụ

Đọc truyện
Truyện 18+

Nhật Ký Tính Phúc Của Nữ Họa Sĩ Truyện Tranh BL

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.