Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 11: Nghi Lâm Xuống Núi

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

11 Chương 11: Nghi Lâm xuống núi

Trong lúc đó, tại cung điện Thừa Đức của NNTG, Đông Phương Bất Bại cũng được mật thám về cấp báo tin tức đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, đồng thời nàng ta cũng đã điều tra ra Khúc hữu sứ Khúc Dương của bổn giáo có giao tình rất thân thiết với Lưu Chính Phong, nghi ngờ bổn giáo bị bán đứng, Đông Phương âm thầm lên kế hoạch theo dõi để bắt một mẻ lưới tiêu diệt NNKP.

Trong số rất nhiều người đến tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong trong đó có cả một ni cô trẻ tuổi của xinh đẹp của phái Hằng Sơn có tên là Nghi Lâm cũng được sư phụ của mình là Định Dật sư thái phái tới tham dự. Cô gái trẻ tuổi này lên núi được Định Dật nhận nuôi từ nhỏ và dạy dỗ, nàng mồ côi cha mẹ trong một cuộc loạn lạc khi mới chỉ được vài tuổi, từ nhỏ đến giờ đã mười mấy năm trên núi nàng chưa từng xuống núi, dịp này được sư phụ phái đi, Nghi Lâm tỏ ra rất bất ngờ với thế giới phồn hoa bên ngoài. Hôm nay nàng do đi được một đoạn đường khá dài, Nghi Lâm tỏ ra mệt mỏi, nàng đang ngồi nghỉ trên một phiến đá lớn bên cạnh một con đường núi, mệt mỏi, lại thấy phiến đá khá rộng nên Nghi Lâm nằm luôn ra và nhắm mắt thiu thiu ngủ mất. Đúng lúc đó Lệnh Hồ Xung cũng đi gần đến nơi, chàng nhìn từ xa đã thấy bóng Nghi Lâm đang nằm nghỉ mát, chàng thầm nghĩ “Xem cánh ăn mặc như vậy, chắc là tiểu sư muội của phái Hằng Sơn, nhưng sao lại dám nằm nghỉ ngay bên vực núi như vậy, nhỡ gặp đạo tặc hay trượt chân ngã xuống núi thì có phải là oan uổng một đời không?” Đang mải nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh thì bỗng Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng hét thất thanh của Nghi Lâm, nàng ta đang rơi xuống vực như một cục đá vậy, bây giờ có thi triển khinh công thì cũng chưa chắc cứu được ccoo gái này, nhưng thật may mắn đúng lúc đó thi một bóng đen bay vút từ dưới vực lên ôm lấy cô gái và bay trở lại phiến đá. Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, chàng trai kia ân cần:

– Cô nương, cô không sao chứ.

– Đa tạ thí chủ tương cứu. – Nghi Lâm chắp tay cảm ơn

– Cô nương không cần khách sáo

– Đa tạ. – Nghi Lâm định tiếp tục lên đường thì cánh tay của hắn đã chặn nàng lại

– Cô nương, ta đã cứu cô, cô cứ như vậy mà bỏ đi sao. Ta thấy cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại phải xuất gia. Thế này đi, cô gả cho ta được không. – Câu nói của hắn làm Nghi Lâm ngỡ ngàng

– Ngươi…ngươi nói bậy gì vậy? – Lệnh Hồ Xung đã định lên đường tiếp, nhưng nghe câu nói thô thiển của hắn, biết là tiểu sư muội kia lại gặp phải phường lưu manh rồi, chàng đành phải nán lại.


– Ha ha ha vạn lý độc hành Điền Bá Quang ta trước nay nói một là một, hai là hai. Ta nói cô gả cho ta thì tức là cô sẽ là của ta vậy.

Nghi Lâm tức giận đánh hắn một chưởng và nói “ngươi vô sỉ” nhưng Điền Bá Quang nhanh chóng đỡ lấy tay nàng rồi vòng ra phía sau ôm chặt lấy nàng, đồng thời điểm luôn mấy huyệt đạo của Nghi Lâm khiến nàng không sao cử động được cả tấm thân nàng dựa vào người hắn, lợi dụng cơ hội đó, một tay hắn vòng xuống xoa xoa lên cặp mông nàng cánh tay còn lại thì bóp bóp lấy bộ ngực của nàng qua lớp quần áo, hắn đưa mũi ngửi mùi hương thơm toát ra từ cơ thể nàng mà lòng ngất ngây miệng lẩm bẩm:

– Thơm quá, không ngờ nàng còn trẻ như vậy mà lại xinh đẹp và gợi cảm thế này, nếu không để cho ta thì để cho ai đây, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng hưởng những khoái cảm đời thường mà những ni cô như nàng chưa bao giờ được hưởng. – Hắn vưa nói, ban tay vừa khoái tra luồn vào trong mâm mê bộ ngực thơm nồng của Nghi Lâm. Nàng đang trân người, vẻ mặt chịu đựng bàn tay hắn đang xục xạo trong ngực nàng.

Hắn rút tay ra, vòng qua bế nàng lên tay đi phăm phăm lên phía trước, vừa đi vừa nói:

– Nào, chúng ta vò động phòng.

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, toan định lao ra cứu giúp, nhưng lại suy nghĩ “tên dâm tặc này, xem ra võ công cũng rất cao cường, ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, không thể liều mạng được, phải nghĩ cách khác”, nghĩ vậy chàng đứng bên trong và nói vọng ra:

– Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc con gái nhà lành cưỡng đoạt dân nữ

– Là ai, lén lén lút lút thì sao coi là anh hùng hảo hán được, có giỏi thì ra đây cho ta. – Điền Bá Quang miệng nói lớn nhưng cũng có phần run sợ, vội thả Nghi Lâm xuống để thủ thế xung quanh


– Ha ha, ta vốn chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, ta là Dư Thương Hải của phái Thanh Thành.

– Thật, thật hay giả đây??

– Nếu ta gạt ngươi, Dư Thương Hải không phải là người mà là đồ khốn kiếp. Ngươi không phải là Hái hoa đại đạo thiên lý độc hành Điền Bá Quang sao?

– Hái hoa thì lại là sở thích của tại hạ. Ha ha ha

– Dư tiền bối, vãn bối vốn là đệ tử của Hằng Sơn ngũ nhạc phái xin tiền bối cứu giúp. – Lúc này Nghi Lâm mới lên tiếng

– Dư Thương Hải ta tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng vốn cũng không quen nhìn hành vi bỉ ổi của Điền Bá Quang ngươi, ta sẽ không thấy chết mà không cứu.

– Vậy ngươi muốn cứu thì mau ra đây, cứ núp ở đó mà nói làm gì. Ngươi còn không ra, cứ ở đó mà nói suông, có phải là không dám ra không?


– Lão phu tướng mạo xấu xí, không dám gặp người ta.

– Không muốn gặp à, ta thấy ngươi không dám gặp thì có, nếu vậy thì ta có lẽ cũng không cần vì hạng người giấu đầu giấu đuôi như ngươi mà trễ nải chuyện vui của ta. Nếu ngươi còn không ra, thì ta đi đây. – Nói đoạn hắn lại bế Nghi Lâm lên và đi tiếp

Bóng Điền Bá quang chạy nhanh thoăn thoắt, hắn vừa khuất dạng cùng với Nghi Lâm thì lệnh Hồ Xung cũng chạy ra, chàng thầm nghĩ “tiêu rồi, không gạt được hắn phải nghĩ cách khác thôi” rồi tiếp tục đi lên lần theo giấu vết của Điền Bá Quang.

Lại nói, Điền Bá Quang bế Nghi Lâm vào một căn nhà, có lẽ đây chính là nhà của hắn. Điền Bá Quang bế Nghi Lâm vào thẳng căn phòng ngủ của hắn, đặt nàng nằm ngửa ra giường dùng hai tay giữ chặt lấy tay nàng và hôn như mưa lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, Nghi Lâm rất tức giận, nhưng nàng cũng rất sợ, cánh tay rắn chắc của Điền Bá Quang làm cho nàng không sao cử động được, nàng lắc đầu qua lại để tránh những nụ hôn vỗn vã của hắn, thấy hãm hiếp nàng rất khó khăn, Điền Bá Quang liền dùng tay điể vào huyệt đạo của Nghi Lâm làm cho cơ thể nàng tự nhiên mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào cả, chỉ có ý thức của nàng là tỉnh táo, không mất đi, sau khi Điền Bá Quang điểm huyệt nàng rồi, hắn từ từ đứng dậy, ngắm nhìn Nghi Lâm mà thầm công nhận nàng thật xinh đẹp, Hắn nuốt ực nước miếng rồi đưa tay xuống gạt hai vạt áo nàng ra. Tức thì một bộ ngực trắng bóc, to tròn, căng cứng hiện ra trước mắt, Điền Bá Quang thở mạnh, đặt tay lên hai bầu vú của nàng mà bóp nhẹ. Quả nhiên vú của nàng trơn mịn, cứng cáp, khiêu dâm hơn tất cả những bộ ngực mà hắn đã từng bóp. Nghi lâm không cử động được, đầu óc nàng tưởng tượng ra cảnh mình sắp bị cưỡng đoạt mà muốn ứa nước mắt. Điền Bá Quang không để ý tới cảm xúc của nàng hắn le lưỡi, liếm môi, nuốt nước miếng cái “ực”, nhìn bộ ngực trần mà dằn luồng dâm nứng đang xuất phát từ cái bầu vú no tròn truyền qua lòng bàn tay lan xuống con cu cương nứng của hắn.

Hai tay run run, hơi thở dồn dập, Điền Bá Quang lần tay kéo quần Nghi Lâm xuống tới đùi. Một tấm thân diễm tuyệt hiện ra: da nàng trắng mịn, eo nàng thon nhỏ, mông nàng vung tròn, đùi nàng chắc nịch, chân nàng thuôn dài. Ngay giữa những khoảng thịt kì ảo đó là một vùng âm đạo đen tuyền. Âm mao của Nghi Lâm óng mượt, thấp thoáng giữa đó là một mép lồn trinh nguyên đỏ hồng. Hắn như bị thôi miên, mắt dán cứng vào thân thể trẻ đẹp, quá sức gợi dục của nàng, mắt đờ cả ra. Không thể chần chừ được nữa, hắn liền tuột hết áo quần của Nghi Lâm ra luôn, mở màn cho một cuộc hãm hiếp mà hắn nghĩ là sung sướng có một không hai trên đời.

Điền Bá Quang từ từ lột bỏ y phục của mình ra, con cu hắn được giải phóng, dựng đứng lên như cột buồm, hiên ngang hùng dũng. Nghi Lâm nhìn thấy cu của hắn, nàng đỏ bừng mặt, nhắm nghiền mắt lại, nàng không nghĩ rằng thứ đó của đàn ông lại to lớn đến như vậy, cả đời nàng trên núi Hằng Sơn nên chưa từng nhìn thấy cặc dái của đàn ông bao giờ cả.

Điền Bá Quang tiến tới, đưa hai tay lên tóm lấy bộ ngực trần thơm tho của Nghi Lâm và bóp mạnh. Và rồi hắn thay đổi cách sờ nắn, lúc thì xoa, lúc thì bóp, luân phiên trên hai vú của nàng. Bóp vú Nghi Lâm đã đời một chập xong thì hắn cúi xuống hôn lên bộ ngực của nàng. Đôi môi hắn bú mút loạn cuồng trên vùng ngực nhấp nhô, nung núc. Hắn le lưỡi ra đánh liên tiếp trên hai đầu vú son đỏ của nàng, rồi chúm môi mà mút chùn chụt lên hai cái đầu vú đó. Tuy đang bị điểm huyệt không thể cử động chân tay được mặc dù thân thể nàng đang mềm nhũn ra, nhưng phản ứng sinh lí tự nhiên khi được bú vú khiến hai đầu vú Nghi Lâm bỗng dưng săn cứng lại, như là nàng đang thực sự sướng khoái vậy. Khi thấy nó se cứng lại thì hắn liền nhe răng mà cắn luôn hai núm vú đó mà nhằn nhằn. Rồi hắn lấy môi mà chụp lên đầu vú mà bú thật mạnh hai đầu vú son hồng của nàng trở nên đỏ chót.

Xục xạo, nhồi bóp trên ngực nàng xong hắn di chuyển cái lưỡi xuống vùng bụng phẳng lý của nàng và dùng hai tay banh hai chân nàng ra rồi cúi đầu xuống dùng lưỡi vét một đường thật sâu xuống vùng âm hộ của nàng khiến Nghi Lâm rùng mình như bị điện giật, cơ lồn nàng ngậm chặt lấy lưỡi của hắn như không muốn nhả ra làm hắn thấy thích thú vô cùng. Điền Bá Quang vét mạnh lưỡi lên khe lồn nàng thêm một hồi nữa rồi đứng dậy với khuôn mặt nhoè nhoẹt nước dâm chuẩn bị cho một màn khoan phá động tiên. Khi đâu dương vật của hắn kế sát vào mép âm hộ của nàng thì Nghi Lâm vận hết sức mình nói:

– Điền thí chủ, xin thí chủ thương tình, bần tăng là người xuất gia, không thể thất tiết như vậy được.

Mọi lần với các cô gái khác, hắn luôn bỏ qua những lời cầu xin của các nàng mà chinh phục bọn họ bằng con cặc vĩ đại của mình để cho họ từ thế cầu xin mà quay ngoắt lại hưởng ứng của giao hoan với mình. Nhưng hôm nay, chỉ một câu nói đó của Nghi Lâm đã làm hắn dừng lại, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa, nhưng con cu của hắn lúc nay đang cứng như một thanh sắt và nóng hổi như một hòn than rồi, nếu không thể xuất ra thì hắn làm sao mà chịu được. Thôi thì hôm nay không xâm phạm Nghi Lâm, nhưng phải thoả mãn được cho hắn đã. Hắn nói với nàng:

– Nương tử à nàng thật là xinh đẹp, trước giờ ta chưa gặp một cô gái nào xinh đẹp như nàng, hôm nay ta sẽ không cướp đi sự trong trắng của nàng, nhưng nàng phải cho ta hưởng thụ toàn bộ cơ thể của nàng trừ chỗ đó, nếu nàng dồng ý, ta sẽ giải huyệt cho nàng.

Nghi Lâm đắn đo một hồi, biết rằng không cách nào thoát khỏi tay hắn, thôi thì cứ nhận lời tước cái đã, giữ gìn được trinh tiết rồi thì sẽ tính tiếp. Nghĩ vậy nàng lên tiếng “ta đồng ý”. Nghe câu nói đó của nàng, Điền Bá Quang sung sướng như mở cờ trong bụng, ngay lập tức hắn giải huyệt cho nàng. Huyệt đạo được giải, kinh mạch đả thông, Nghi Lâm không còn cảm thấy tứ chi mềm nhũn nữa, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng, có thể cử động chân tay một cách hoàn toàn bình thường. Nàng bật người dậy, chợt tá hoả thấy mình trần truồng phơi bày lồn vú trước mắt gã nam nhân xa lạ, Nghi Lâm co rúng người lại lấy tay và quắp chân rút chạy vào góc giường cốt sao để che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể mình.


Điền Bá Quang mỉm cười đứng dậy, thân hình hắn cao lớn trần trùi trụi, những cơ bắp nổi cuồn cuộn trông thật hấp dẫn phụ nữ, cặc hắn lúc này đã chổng vót lên trời, cao lớn ngão nghệ chĩa thẳng về hướng Nghi Lâm như thách thức, như mời mọc. Nghi Lâm đỏ mặt khi nhìn thấy bộ phận sinh dục đó của hắn, nó bóng lưỡng và gân guốc, trông thật đáng sợ, lại con ở ngay cạnh nàng nữa, khi hắn từ từ bò lại gần nàng cái mùi hăng hắc đặc trung của giống đực xộc thẳng lên mũi làm cho nàng muồn nôn oẹ. Điền Bá Quang ngồi xuống nhẹ nhàng tóm lấy tay nàng rồi từ từ tách nó r khỏi người nàng, bộ ngực của nàng hiện ra ngay trước mắt hắn, Điền Bá Quang liếm nhẹ lên vành tai nàng khiến Nghi Lâm rùng mình gạt hắn ra. Điền Bá Quang thấy vậy tức giận nói “Sao đây, không phải nàng muốn bội ước với ta đấy chứ” Nghe hắn nói, Nghi Lâm thở dài, nàng từ từ buông tay, dang rộng đôi chân mình ra để lộ cái lồn nhung mượt trước mặt hắn trông thật hấp dẫn. Điền Bá Quang từ từ dìu nàng nằm ra giường, hai người trần truồng hắn nằm đè lên Nghi Lâm. Nàng khẽ rùng mình khi bàn tay Điền Bá Quang sờ vào khe lồn nàng. Không hiểu sao đến giờ này Nghi Lâm lại như mụ mẫm trước đòn tấn công rất nhẹ nhưng cũng không kém phần quyết liệt của hắn.

Không vội vàng hấp tấp Điền Bá Quang thừa kinh nghiệm để từ từ bắt nàng phải quy phục hoàn toàn truớc hắn, bắt nàng phải hòa theo những đam mê nhục cảm tưởng chừng như vô tận . Làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội khi Nghi Lâm ngoan ngoãn hợp tác như vậy, thật là cơ hội quá tốt rồi còn gì, nếu không thể chinh phục được nàng thì chỉ trách bản thân hắn quá kém mà thôi. Hai mắt Nghi Lâm nhắm nghiền , nàng như tê liệt người bởi đòn tấn công của Điền Bá Quang. Hắn gục đầu xuống âm hộ nàng đưa lưỡi rà khắp chốn trong khi nàng hai tay vò đầu hắn để giải toả ham muốn. Miệng nàng ú ớ mấy câu , nàng cảm nhận cái sướng mạnh mẽ hơn rất nhiều lần hết lớp này tới lớp khác tràn tới nàng như sóng sô bờ vậy. Điền Bá Quang vẫn tấn công không ngớt , bằng lưỡi , bằng tay.

Hắn vân vê hai bầu vú đẹp tuyệt trần của nàng miệng không ngừng mút cái cục thịt nơi hạ thể nàng rồi húp lấy dòng nước trào ra từ bên trong. Chợt hắn thấy lạnh toát nơi dương vật mình, té ra Nghi Lâm đã lấy tay chạm nhẹ vào nó theo bản năng ham muốn của mình, rồi từ từ kéo ra dọc theo cái thân cặc hắn, nàng thấy như vậy dễ chịu hơn là hai tay của phải buông lỏng mà chịu đựng. Điền Bá Quang nhoẻn miện cười tình tứ khi ngước mặt lên trông thấy điệu bộ rụt rè, đôi má ửng hồng vì xấu hổ của Nghi Lâm. Lúc này dâm thủy của nàng rịn ra rất nhiều đến nỗi tràn cả hai bên khóe miệng của hắn. Con cặc của hắn, đỏ hỏn. Nó chỉa ngược lên hùng dũng , đầu cặc áp sát vào bụng nàng, đầu khất rỉ nước làm ướt khắp chỗ rốn nàng. Nghi Lâm bị kích thích đến nỗi đầu óc mụ mẫm, nàng hứng tình lắm rồi, Điền Bá Quang thấy cơ hội đã chín muồi lắm rồi hắn từ từ đặt con cặc của mình chà nhẹ lên mu nàng rồi đẩy nhẹ vào. Nhưng chưa đến được nơi cửa động trinh nguyên đang đóng của nàng đột nhiên hắn thấy Nghi Lâm lấy tay đẩy mạnh hắn ra.

Thì ra trước lúc định phó mặc thân mình theo nhục dục nghĩ tới lờ dạy của sư phụ rằng không được thất tiết với bất cứ ai. Đoạn lại nghĩ thân mình còn trắng trong thì thấy sợ hãi mà đẩy hắn ra. Điền Bá Quang dường như cũng hiểu Nghi Lâm không muốn mất đi sự trong trắng của mình nên hắn dù rất muốn nhưng cũng không ép nàng. Hắn đỡ Nghi Lâm ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên đối diện trước mặt nàng, con cặc của hắn lủng lẳng đung đưa ngay trước mặt Nghi Lâm, dù không muốn nhưng công nhận nhưng thực sự nàng đang bị con cặc của hắn cuốn hút khi mắt nàng cứ nhìn xoáy vào nó không rời, nàng còn đang ngơ ngác thì Điền Bá Quang đã lên tiếng:

– Tiểu nương tử, ta tôn tọng lời hứa với nàng, nhưng lúc này ta cũng đang rất hứng tình, không có cách nào giải toả được, ta sẽ không lấy đi sự trong trắng của nàng khi chưa được cho phép, nhưng nàng hãy giúp ta được không?

Nghi Lâm đắn đo, hình như nàng hiểu hắn muốn gì rồi, nhưng nhìn dương vật đỏ ké và to lớn của hắn thế kia, mà miệng nàng thì nhỏ như vậy sao mà nàng có thể nuốt hết nó được nàng còn đang ngần ngừ thì Điền Bá Quang đã cầm con cặc của hắn dí vào môi nàng. Théo phản xạ tự nhiên Nghi Lâm hé môi đưa lưỡi ra mà liếm nhe nhẹ trên đầu cu hắn. Cảm giác đầu tiên khi lưỡi nàng chạm vào đầu nấm đó là sao mà nó dai dai, cứng cứng, trơn trơn, như là nàng đang liếm trên một trái táo vậy. Lưỡi nàng thì mềm mại, còn đầu cặc hắn thì cứng dai, vì thế mà nàng nhận ra ngay cái trái ngược của hai khoảng thịt với hai độ cứng khác nhau. Nghi Lâm đánh liều làm tới, nàng nhấn mạnh đầu lưỡi lên cái đầu cu hắn thì lưỡi nàng dừng lại mà đầu cu hắn thì vẫn cương cứng!

Sau đó, nàng bắt đầu đưa cái lưỡi rà rà trên cái đầu khấc rồi lại le lưỡi dài ra thêm để mà liếm luôn trên cái thân cặc của hắn. Con cặc của hắn quá dài, mà nàng bắt đầu liếm từ đầu cu tới gốc cu nên lưỡi nàng lăn tăn lướt trên thân cu hắn một lúc lâu mới đi hết được khoảng cách đó. Mặt nàng đưa qua đưa lại, theo chiều của cái lưỡi đang lấn lướt lên xuống dọc theo khúc gân lê thê đó. Đầu nàng lắc lư theo chiều dài của nó. Điền Bá Quang đứng dạng chân, cầm cặc cho Nghi Lâm liếm khiến cho con cặc đó từ từ phồng to ra, dài ngoằng thêm. Sung sướng quá, hắn liền cầm khúc gân đó mà dơ lên để nàng liếm luôn phiá dưới con cặc của hắn. Rồi sau đó hắn bỏ tay ra, con cặc đó lập tức bung lên, nghều nghệu, thẳng đứng, chống tuốt lên trời. Nghi Lâm dí mặt gần thêm nữa vào háng của hắn. Nàng liền nghiêng đầu liếm luôn một bên cái bìu dái sù sì có chứa hai hòn dái đó. Nhưng vì bị con cặc quá khổ đã che đi gần hết nên nàng không thể liếm hết cái bìu dái đó được. Điền Bá Quang nhìn thấy con cặc của hắn được bàn tay trắng bóc, ngà ngọc của nàng nắm lấy, còn cái đùm dái của hắn cũng được môi đỏ lưỡi hồng của nàng liếm láp thì hắn sung sướng ghê hồn. Hắn ngó xuống khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng mà khe khẽ nói với một giọng hết sức là mơn trớn, dâm dục:

– Ừ… Liếm đi tiểu nương tử… Chỗ đó đó… Trên kia nữa… Ừ… Ừ… Liếm… Liếm đi…ôi… nàng làm ta..sướng..chết mất.

Tự nhiên bị nàng tấn công mãnh liệt, Điền Bá Quang sướng ghê người, hắn ôm lấy đầu nàng rồi nhét con cặc đó vào miệng Nghi Lâm, nàng cũng mở ra hết cỡ, cốt đẻ ngậm hết khúc gân đó vào miệng. Điền Bá Quang ôm lấy đầu nàng kéo tới, Nghi Lâm cũng ôm chạt lấy đít hắn kéo vào, nàng khẩu dâm cho hắn thật chân thành và nhiệt tình, như để trả ơn hắn vậy. Điền Bá Quang chơi miệng nàng mà thấy khít như chơi vào lồn thì hắn sung sương vô cùng, mà cứ thế gia tăng tốc độ dập mạnh cu vào miệng nàng nhanh như vũ bão vậy. Một lúc sau, không chịu nổi, hắn giật giật người mấy cái rồi xuất tinh xối xả vào miệng Nghi Lâm khiến nàng không kịp phản ứng mà nuốt trọn số tinh trùng đó. Số còn lại tràn ra cả khoé miệng nàng. Xuất xong một cú đã đời, Điền Bá Quang ngả người ra thở hổn hển với vẻ mặt đầy thoả mãn. Nghỉ ngơi một lúc, hắn dìu nàng dậy và mặc quần áo vào cho nàng rồi bảo nàng nghỉ ngơi, còn bản thân hắn thì đi ra ngoài uống rượu, cũng không quên khuyên nàng đừng nên chạy trốn vì nàng có chạy đi đâu hắn cũng sẽ tóm được. Nghi Lâm ngồi một mình trong phòng, nàng cảm thấy ê chề tủi hổ, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má, may sao tên dâm tặc này hình như cũng là người quân tử, hắn đã không lấy đi sự trong trắng của nàng.

Bỗng nàng thấy lạch cạch mấy viên ngói trên nóc nhà bị dỡ ra, một giọng nói trầm ấm vọng xuống:

– Tiểu sư muội phái Hằng Sơn, ta là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn ta đến cứu muội đây.

Nói đoạn rồi chàng dỡ bỏ một lớp ngói nhảy xuống và đưa Nghi Lâm an toàn ra khỏi căn nhà đó. Thì ra Lệnh Hồ Xung bị Điền Bá Quang làm mất dấu vết, phải khó khăn lắm chàng mới tìm được nhà của hắn, nhân lúc hắn không có nhà phải đưa nàng đi ngay mới được. Nghi Lâm vừa được Lệnh Hồ Xung đưa ra ngoài và chạy mất thì lúc đó Điền Bá Quang cũng đi trở vào. Hắn há hốc mồm ngạc nhien khi thấy trước mặt mình không phải là Nghi Lâm mà là một gã đàn ông lạ hoắc xuất hiện, vai đang vác sẵ một thanh đao thủ thế. Điền Bá Quang vừa nhìn là hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, không nói không rằng, hắn rút thanh đoản đao trong người ra giao chiến với Lệnh Hồ Xung, cả hai người đấu với nhau cả trăm hiệp trong căn phòng đó, tiếng đao kiếm va vào nhau leng keng cả một góc trời. Đao pháp của Điền Bá Quang thiên biến vạn hoá, ảo diệu vô cùng, vì vậy mà chỉ sau một hồi giao tranh thì Lệnh Hồ Xung bị trúng đao, Điền Bá Quang tức giận vì nữ nhân mà mình bắt chưa kịp hưởng thụ hết thì đã bị tên khốn này cứu mất nên tức giận vô cùng, hắn đánh mấy chưởng vào người Lệnh Hồ Xung làm cho chàng thổ huyết, nằm im bất động. Điền Bá Quang không giết chàng, hắn cũng không phải là kẻ giết người tàn bạo, chẳng qua chỉ háo sắc mà thôi. Bóng Điền Bá Quang mất dạng thì lúc đó Đông Phương Bất Bại cũng đi tới nơi, nàng nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên từ khi ở rất xa, chạy đến nơi thì Điền Bá Quang cũng đã bỏ đi tìm Nghi Lâm rồi, chỉ còn lại một người đang nằm thoi thóp, lại gần đó nàng nhận ra đó là Lệnh Hồ Xung đã đánh nhau với hai tên Thanh Thành để cứu nàng đêm hôm nào. Nàng dìu Lệnh Hồ Xung dậy và truyền một chút nội lực vào người chàng. Lệnh Hồ Xung được đả thông kinh mạch đã tỉnh táo hơn một chút:

– Đa tạ công tử.

– Ngươi làm gì mà để bị đánh cho thê thảm đến vậy

– Ta vì cứu một vị cô nương bị hắn ép làm vợ.

– Cô nương đó là bằng hữu thân thích của ngươi à.

– Bằng hữu gì đâu chứ, cô ấy là tiểu sư muội phái Hằng Sơn, ta chỉ không muốn muội ấy bị chà đạp thôi.

– Chỉ là bèo nước gặp nhau mà lại liều cả tính mạng, ta thấy ngươi thật là thiên hạ đại ngốc.

– Ê, ta trông ngươi rất quen, hình như đã găp ở đâu rồi. Đâu nhỉ, à đúng rồi, ngươi có phải là cô kỹ nữ ở Thuỵ Hoa niên đêm nọ? – Lệnh Hồ Xung nhìn thật kỹ khuôn mặt Đông Phương

– Có phải ngươi bị đánh cho ngốc rồi đúng không, ta là nam nhân tên ta là Đông Phương. Sao ngươi nam nữ cũng không phân biệt được vậy?

Sau đó, không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, Đông Phương dìu chàng đứng dậy rồi đưa đến một đại phu để khâu vá và chữa trị vết thương. Rồi sau đó Đông Phương còn đưa Lệnh Hồ Xung lên đường tới Hoành Dương, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tâm đầu ý hợp, tự nhiên nàng thấy yêu quý anh chàng này ghê ghớm, một quân tử trong giang hồ mà bây giờ rất ít người có tính cách phóng khoáng đến vậy. Chỉ có Lệnh Hồ Xung là không phát hiện ra nàng là phụ nữ mà thôi.

Đông Phương đưa Lệnh Hồ Xung đi thêm mấy ngày nữa, thấy sức khoẻ chàng đã hoàn toàn bình phục, nàng đã âm thầm bỏ đi trong một đêm tĩnh lặng mà Lệnh Hồ Xung không biết. Đông Phương cũng đi đến Hoành Dương để điều tra xem có phải Khúc Dương đã bán rẻ NNTG của nàng hay không. Đi được một đoạn thì có một hộ pháp chạy tới:

– Tham kiến Giáo chủ.

– Thế nào, có tin tức gì không?

– Khởi bẩm giáo chủ, Khúc Dương đến rất âm thầm e là ở lại khách điếm sẽ làm người ta để ý vì vậy đã bao trọn ca vũ phường Quần Ngọc Uyển nổi tiếng nhất trong thành để trú lại, trước mắt vẫn chưa tiếp xúc với Lưu Chính Phong, phải làm thế nào, xin giáo chủ ra lệnh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.