Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 100

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

100 Chương 100

Trong lúc Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung nhảy xuống hồ, tình thế của những người ở trên Đình thủy kia cũng không khá hơn là bao. Đến khi nước ào vào, ngập đến đầu gối bọn họ rồi, Thượng Quan Vân nhìn lên nóc thuyền và bất chợt lên tiếng:

– Giáo chủ, lật ngửa nóc đình này lên thì có thể làm thuyền.

Nhậm Ngã Hành thấy vậy nhanh chóng dùng chưởng đánh tung nóc đình lên và lật ngửa nó xuống dòng nước. Ngay lập tức, ba người bọn họ nhảy xuống dưới đó dùng chưởng lực đánh mạnh xuống dòng nước xoáy để đẩy nóc đình trôi dần vào bờ….

Doanh Doanh dìu Lệnh Hồ Xung lên cửa động, rồi theo đó băng qua một ngọn đồi thì nhìn thấy nóc nhà cao nhất của NNTG cheo leo trên ngọn núi. Bọn họ vui mừng chạy về hướng đó.

Dương Liên Đình sau khi bị Đông Phương đuổi ra, hắn lững thững đi lang thang trong vườn hoa thượng uyển, vừa đi vừa lầm bầm:

– Cả ngày không đánh thì mắng, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bị cô ấy đánh chết. Ta phải làm thế nào mới toàn mạng được, võ công của cô ấy lại cao như vậy, ta vốn không có cơ hội.

Bất chợt mắt hắn sáng lên:

– Đúng rồi, trừ khi ta mạo danh thành Lệnh Hồ Xung, chờ cô vấy không phòng bị, như vậy…Ha ha ha. Đông Phương, ta muốn đến gặp cô thì gặp, không cần phải có bất cứ lý do gì. Ta sẽ chịu khó tu luyện khả năng ân ái để đưa cô lên đỉnh, chờ khi cô buông lơi, nhất định khi đó sẽ mất cảnh giác. Lúc đó ta sẽ…


Dương Liên Đình rút ra con dao găm, đâm chém loạn xạ và chửi rủa nàng:

– Chờ khi cô trúng độc dược của ta, mất hết võ công rồi, ta sẽ lột sạch quần áo của cô, diễu hành thị chúng, ta sẽ cho tất cả giáo chúng từ lớn tới nhỏ đưởng thưởng thức thân thể ngọc ngà mỹ miều của giáo chủ họ. Ha ha ha. Rồi ta sẽ cho từng tên bỉ ổi, vô sỉ, cặn bã nhất đến địt cô, làm nhục cô trước mặt giáo chúng…ha ha ha

– Ngươi đúng là một tên bỉ ổi vô liêm sỉ.

Dương Liên Đình đang cười lớn bỗng giật mình quay lại, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đã ở ngay trước mặt hắn rồi. Mọi lời nói của hắn hai người đều nghe rõ mồn một, không sót một chữ nào. Dương Liên Đình nhìn thấy Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thì sợ hãi lùi lại:

– Sao…sao các ngươi có thể ra khỏi đó được chứ?

– Thủ đoạn đó của ngươi có thể giết được ai chứ. Chịu chết đi.

Sau lời nói, Dương Liên Đình ăn trọn một chưởng lực của chàng, bắn ra xa và hộc máu tươi.

Lệnh Hồ Xung tiến tới:


– Ngươi tưởng ngươi giống ta thì ta sẽ không giết ngươi sao?

– Đông Phương Giáo Chủ.

Dương Liên Đình hét lớn rồi chỉ tay về phía sau, khi Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh quay lại thì hắn đã thừa cơ chạy mất. Dương Liên Đình chạy một mạch đến đài hoa viên, nơi Đông hương đang đánh đàn ở đó, quỳ mọp xuống xin cầu cứu:

– Cái gì, ngươi nói lại xem, tại sao Lệnh Hồ Xung lại có mặt trên Hắc Mộc Nhai?

– Thuộc hạ không biết, có lẽ hắn, Đồng Bách Hùng và Thượng Quan Vân đã cấu kết lại với nhau, bây giờ bọn chúng đã có mặt trên này rồi. – Dương Liên Đình run cầm cập trả lời.

– Thôi được, hắn đã đến rồi, thì ta đi gặp hắn thử xem.

Nói rồi Đông Phương bỏ đi, để mặc Dương Liên Đình tức tối đứng ở đó. Nàng đi khỏi Dương Liên Đình đứng dậy khoái trá cười lớn:


– Ha ha ha. Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại, ta sẽ xem bọn ngươi đấu đá với nhau như thế nào đây.

Hắn vừa dứt tiếng cười thì Nhậm Ngã Hành, Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt hắn khiến cho nụ cười của hắn tắt ngấm. Nhậm Ngã Hành không nói thêm một lời nào nữa lạnh lùng kết liễu mạng sống của tên tiểu nhân bỉ ổi này.

Xác của Dương Liên Đình được phát hiện và được đưa tới sảnh đường của thần giáo. Đông Phương thấy xác chết của hắn thì tức tối đi tìm Lệnh Hồ Xung. Trong khi đó, Lệnh Hồ Xung dẫn mọi người quay lại hồ băng tìm Nhậm Ngã Hành và mọi người nhưng không gặp một ai, Doanh Doanh lo lắng gọi tên cha nhưng Lệnh Hồ Xung đã trấn an nàng:

– Doanh Doanh, muội đừng quá lo lắng, chúng ta có thể thoát được thì bọn họ cũng có thể thoát được. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây, kẻo bọn chúng kéo đến thì nguy. Đi nào.

Nói đoạn, chàng kéo Doanh Doanh chạy ra khỏi Hồ Băng, đi đến rừng thì hai người bị chặn lại bởi Đông Phương Bất Bại:

– Cố hữu đến thăm, không lời chào hỏi nào đã định bỏ đi, thật không xem ta ra gì rồi.

– Đông Phương giáo chủ, lâu ngày không gặp, hy vọng vẫn khỏe. – Lệnh Hồ Xung bình tĩnh nắm chặt tay Doanh Doanh.

– Đúng là lâu ngày không gặp, nhưng ngươi ra tay thật nhanh, ta còn chưa kịp làm gì mà ngươi đã giết thuộc hạ của ta rồi. – Đông Phương quay mặt lại nhìn bọn họ.

– Ngươi nói ai???

– Đừng giả vờ, thi thể của Dương Liên Đình còn nằm trong đại điện đó.

– Chúng tôi không hề giết người đó.

– Thôi được, ta không đôi co với các ngươi nữa. Lệnh Hồ Xung, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi. Cho ngươi biết, cô ta đã uống đơn dược của ta, nếu muốn cứu cô ta thì đừng có chần chờ. Nhớ là đi một mình đấy.


Nói đoạn, Đông Phương bay vút vào trong rừng sâu. Lệnh Hồ Xung nắm tay Doanh Doanh trấn an:

– Ta không sao đâu, muội cứ ở đây chờ ta một lát.

Nói đoạn, chàng bỏ tay Doanh Doanh ra và bay vút theo Đông Phương. Vừa bay đến rừng trúc, hai người lập tức tỉ thí liền. Đông Phương lấy kim thêu làm binh khí, phóng về phía Lệnh Hồ Xung, chàng nhanh chóng rút kiếm ra đỡ lấy, cả hai cứ như thế lặng yên một hồi rất lâu.

Đông Phương cầm hũ rượu nàng treo ở hông ra ném cho Lệnh Hồ Xung, chàng không ngần ngại dốc một hơi uống cạn, vô cùng sảng khoái:

– Còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta uống rượu, thật vô cùng sảng khoái.

– Phải, uống rượu với Đổng huynh đệ của ta, đương nhiên là rất sảng khoái rồi, chỉ đáng tiếc chuyện xưa không thể quay lại.

– Ngươi biết không, khi ta biết ngươi đã giết Dương Liên Đình, trong lòng ta còn có chút vui mừng, vì ta nghĩ rằng ngươi vẫn xòn quan tâm tới ta.

– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, chính tà bất lưỡng lập, ta và ngươi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.

– Chính cũng được, tà cũng được, sao ngươi đã từng trải nhiều như thế, mà vẫn không thoát khỏi hai chữ này chứ?

– Phải, ta thừa nhận trong chính phái cuãng có người xấu, nhưng ngươi giết người thì là tận mắt ta nhìn thấy.

– Lẽ nào ngươi không muốn hỏi ta tại sao lại giết người?

– Giết người là giết người, không cần lý do gì cả?

– Vậy..chúng ta không còn lời nào để nói nữa.

– Ra tay đi Đông Phương Bất Bại, hôm nay nếu như không phải ngươi chết thì là ta vong.

Sau câu nói, hồ lô rượu được Lệnh Hồ Xung tung lên trời, một chưởng phá tan tành, mũi kim cắm vào thanh gươm được chàng giựt đứt. Cả hai người lao vào giao tranh, tạo ra một cuộc tranh hùng chưa từng có trên đỉnh Hắc Mộc Nhai. Kiếm pháp siêu việt của Lệnh Hồ Xung giao tranh với thần công Quỳ Hoa bảo điển của Đông Phương, kiếm khí loang loáng khắp cả một ngọn núi, cả hai ngươi giao tranh suốt hơn 100 hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Quỳ hoa bảo điển quả nhiên không hổ danh là võ công vô địch thiên hạ. Lệnh Hồ Xung đã phải dùng đến cả Hấp tinh đại pháp nhưng cũng không làm gì được nàng. Cuối cùng Lệnh Hồ Xung sử dụng cả tuyệt kỹ “Độc ccoo cửu kiếm” nhưng Đông Phương vẫn bĩnh tĩnh chế ngự và phản đòn, sau hơn hai canh giờ giao đấu long trời lở đất, Lệnh Hồ Xung đã bị nàng chế ngự. Nhìn mũi kim chĩa vào cổ họng mình, chàng lên tiếng:

– Ta thua rồi, Đông Phương Bất Bại, muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi.

– Ta muốn hỏi ngươi một câu hỏi cuối cùng?

– Câu gì??

– Ngươi…có từng bao giờ yêu ta thật lòng chưa?

Thấy Lệnh Hồ Xung im lặng không nói gì, nàng tiếp tục:

– Đã đến lúc này rồi, ngươi vẫn không muốn nói với ta một câu thật lòng sao?

Đúng lúc đó, Nhậm Ngã Hành từ trên cao lao vút xuống đánh một chưởng vào Đông Phương, nàng kịp quay người lại dùng luôn cây kim đang khống chế Lệnh Hồ Xung bắn thẳng vào mắt phải của Nhậm Ngã Hành khiến ông ta bắn lùi lại ôm mặt kêu đau đớn. Đông Phương bị trúng chưởng của Nhậm Ngã hành văng người xuống vực sâu. Lệnh Hồ Xung thấy vậy lao vút tới, một tay tóm vào tay nàng, tay còn lại trượt theo vách núi muốn rơm máu, cuối cùng cũng tóm được vào vách, giữ nàng lại, hai người cheo leo giữa vách núi:

– Bám vào ta, bám vào ta. – Lệnh Hồ Xung lo lắng hét lớn.

– Ta muốn ngươi cho ta biết, ngươi đã từng yêu ta chưa? – Đông Phương lên tiếng, hai hàng nước mắt nàng đã lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

– Đông Phương cô nương, mãi mãi ở trong lòng ta. – Lệnh Hồ Xung run run môi, không kìm nén được cảm xúc.

– Vậy là đủ rồi, chẳng qua chỉ là sự nghiệp thiên thu thôi, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi. Còn nữa, Doanh Doanh đã uống Tam thi não thần đan. Cuối cùng ta muốn ngươi mãi mãi phải nhớ đến ta.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.