Trở về truyện

Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Cuỗm Được Nam Chính - Chương 54: Bây Giờ Mới Biết Thế Nào Là Cười Tươi Như Hoa

Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Cuỗm Được Nam Chính

54 Chương 54: Bây giờ mới biết thế nào là cười tươi như hoa

Bởi vì hành động anh dũng của Mộc Trạch Tê, một bác gái mập mạp cứ nhất định muốn nhường chỗ cho hai cô gái nhỏ, bắt vào ngồi.

Chặng xe tiếp đó, hai người ngồi cùng với nhau.

Mà người đàn ông mặc hoodie đen thì đứng bên cạnh hai người họ, nghe lén bọn họ nói chuyện.

Mộc Trạch Tê nhìn thấy Lâm Thị Vũ véo lấy bắp đùi của mình cũng không chịu rơi nước mắt.

Hôm qua không phải cuối tuần, hôm nay cô ấy lại ngồi tàu điện ngầm đến trường, chắc chắn là về nhà họ Lâm bị ức hiếp rồi, sáng sớm hôm nay lại gặp phải chuyện thế này.

Mộc Trạch Tê lấy một tờ khăn giấy ra, nhét vào trong bàn tay đang véo lấy bắp đùi của Lâm Thi Vũ: “Muốn khóc thì cứ khóc đi."

Lâm Thi Vũ nắm chặt lấy khăn giấy, vẫn kiên quyết nói: “Tớ không khóc ! ”

“Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ khóc trước rồi hẵng nói, ai khóc người đó yếu đuối, không đúng cũng chiếm ba phần lý lẽ.”


“Tớ chỉ cần chân tướng sự thật, cần được công nhận thật sự. Không cần sự đồng tình của người khác ! Cậu khóc cũng chỉ được người khác nhượng bộ mà thôi, không phải đồng tình thật, càng không phải là sự kiên cường của chính mình ! ”

Mộc Trạch Tê có hơi kính phục.

Tính cách này của Lâm Thi Vũ, cũng là thiết kế nhân vật.

Quả nhiên đây chính là thiết kế nhân vật nữ chính thực sự mà La Nam Nam nói, hoàn toàn khác với nữ phụ là cô.

Mộc Trạch Tê cong môi nở nụ cười xấu xa, áp mặt sát lại chọc Lâm Thi Vũ: “Cậu quên rồi sao, tớ vốn dĩ chính là hoa thổ ty được kết hợp giữa hoa sen trắng và trà xanh.

Làm nũng tỏ ra yếu đuối chính là lưỡi dao sắc bén của tớ, nước mắt chính là vũ khí bí mật của tớ, cho nên trước giờ tớ đều yên tâm mà khóc. Cậu có muốn gia nhập đội hoa sen trắng và trà xanh không . ”

Mộc Trạch Tê ngày thường nhìn rất yếu đuối, nở nụ cười cũng là mím môi cười nhẹ.

Nhưng khuôn mặt cô xinh đẹp, nụ cười dương dương tự đắc này rực rỡ quyến rũ tựa như trăm hoa đua nở.


Lâm Thi Vũ bị nụ cười này của cô làm cho lóa mắt, cũng theo đó mà cười lên.

Cô ấy kính nể và khâm phục “da mặt dày” từ trước đến nay của Mộc Trạch Tê, những lời này đều là lời chế nhạo của người khác, cô lại không hề đau lòng mà còn có thể chế giễu lại.

“Không cần, cảm ơn.” Lâm Thị Vũ từ chối một cách dứt khoát.

Cảm giác của bản thân quả nhiên không sai, Mộc Trạch Tê thật sự thay đổi rồi, mặc dù mình và cô vẫn còn “bất đồng quan điểm” nào đó, nhưng Mộc Trạch Tê bây giờ cho người ta một loại cảm giác tự nhiên thoải mái.

Mà người đàn ông mặc áo hoodie đứng ở bên cạnh trông chừng “bánh ngọt non mềm trắng mịn” của mình, trong lòng càng bị trêu chọc đến ngứa ngáy, bây giờ hắn đã biết cái gì gọi là cười tươi như hoa rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.