Trở về truyện

Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Cuỗm Được Nam Chính - Chương 33: Ham Muốn Chiếm Hữu Bệnh Hoạn Của Nam Chính

Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Cuỗm Được Nam Chính

33 Chương 33: Ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn của nam chính

Những lời nói của bác sĩ Trần đã xua tan đi sự căng thẳng và lo lắng của Mộc Trạch Tê. Cô rất cảm động với những gì bác sĩ Trần nói với mình. Thế nhưng mà… Nghiêm Kỷ ở…

Mộc Trạch Tê ở tuổi này rất nhạy cảm và ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần ửng đỏ, nói : “Bác sĩ Trần, ở đây có học sinh nam, cháu…”

Bác sĩ Trần không quay đầu, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Có học sinh nam ở đây thì làm sao? Bất kể là con trai hay con gái đều phải học giáo dục giới tính. Không chỉ là học về giới tính của mình, mà còn phải học về cả hai giới tính!”

Mộc Trạch Tê chỉ có thể nghe những gì bà nói, gật đầu như giã tỏi.

Đến khi cô mang thuốc ra thấy Nghiêm Kỷ vẫn còn đang chờ mình, cô cũng không biết anh nghe được bao nhiêu. Mộc Trạch Tê xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.

Nghiêm Kỷ nở một nụ cười nhẹ nhàng, vẫn không nói gì.

Bỗng nhiên điện thoại có cuộc gọi đến, sau khi Nghiêm Kỷ nghe xong. Anh quay lại nói với Mộc Trạch Tê: “Tôi đi đến phòng giáo vụ trước.”

Mộc Trạch Tê cảm thấy rất áy náy với Lâm Thi Vũ và xấu hổ về bản thân mình vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô nghẹn ngào nói: “Cậu đi đi, tớ tự đi về được. Lần sau tớ sẽ xin lỗi Lâm Thi Vũ.”


Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bộ dạng sắp khóc của Mộc Trạch Tê, biết rằng hôm nay cô đã bị dọa sợ. Chiếc nơ bươm bướm dài nhỏ trên đầu cô gái có hơi lỏng lẻo, vài lọn tóc rủ xuống chiếc cổ trắng sứ mảnh khảnh, mang một cảm giác quyến rũ và mong manh.

Bốn chữ ‘Mời người phạm tội’ lập tức ùa ra khỏi tâm trí Nghiêm Kỷ.

“Tốt nhất cậu cứ ở yên đây đi.” Nói xong, Nghiêm Kỷ tức tốc xoay người đi về phía phòng giáo vụ.

Nghiêm Kỷ, Vương Khiết và Lâm Thi Vũ đều nói Mộc Trạch Tê không bị sao cả, chỉ là tới ngày đèn đỏ mà thôi, sau đó ba người lại giúp Lâm Thi Vũ hoàn thành hồ sơ quỹ lớp.

Đợi tới lúc Nghiêm Kỷ chạy về lại phòng y tế, Mộc Trạch Tê đã không còn ở đó nữa, anh lại vội vàng đuổi theo cô.

Lúc này, anh nhìn thấy Mộc Trạch Tê ở phía xa xa đang đeo cặp đi về phía cổng trường. Một chân của cô mang giày trắng, chân còn lại thì mang dép lê để học bơi. Vì hai bên không bằng nhau nên cô đi chân thấp chân cao, trông rất khập khiễng, càng khiến bóng lưng mảnh mai thêm tiêu điều như nhành liễu héo úa.

“Mộc Trạch Tê.” Nghiêm Kỷ gọi cô.

Mộc Trạch Tê bất ngờ quay đầu.


Nghiêm Kỷ thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt Mộc Trạch Tê, như thể anh quay lại là chuyện gì kinh ngạc lắm vậy. Cô hỏi anh: “Sao lại quay về?”

Bỗng nhiên Nghiêm Kỷ nảy sinh ra một loại cảm giác bá đạo độc chiếm, anh không cho phép người khác nhìn thấy Mộc Trạch Tê như vậy…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.