Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 2: Ước Mơ Tuổi Mới Lớn

Sau Ánh Hào Quang

2 Chương 2: Ước mơ tuổi mới lớn

– Trúc … Đi Hội chợ không? 

Trúc giật mình quay lại thấy nhóm ba đứa Thúy, Hạnh và Ngân đang nhìn mình từ xa, tay vẫy vẫy. Cô bé thoáng chần chừ, không phải vì không thích ba cô bạn này, nhưng đi chung vơi họ làm cô cảm thấy mạc cảm và tự ti. Cả ba cô đều là tâm điểm thu hút của hầu như tất cả đám con trai trong khối. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Cơ thể họ phát triển căng tròn, đung đưa núng nính theo từng bước chân, như thách thức những ánh mắt như thiêu đốt của đám con trai.

– Đi đâu? – Trúc hỏi lại như cố tình kéo dài thời gian cho mình suy nghĩ.

– Hội chợ Cần Thơ. Nghe nói bữa nay bế mạc, có show ca nhạc và biểu diễn thời trang. Nhiều người mẫu nổi tiếng Sài Gòn đó nghen. – Thúy nhanh nhẩu.

– Okie. Đi. – Trúc sáng đôi mắt lên, cô rất thích được nhìn ca sĩ người mẫu, căn bệnh chung của tất cả đám con gái mới lớn.

Gửi xe đạp vào bãi xe rộng mênh mông, Trúc nhìn lại gốc cây sứ như thầm đánh dấu vị trí chiếc xe của mình. Cô bé lẽo đẽo đi theo phía sau ba cô bạn, họ vòng tay nhau nói cười vui vẻ. Cả bốn cô gái hòa vào dòng người đông nghịt ùn ùn phía trước cổng soát vé.

– Ái.. Ai vậy? – Hạnh bất chợt quay phắt ra sau, tay che lên bên mông mình.

– Thôi, bỏ đi. Mấy thằng dê xồm đó mà. – Ngân quay sang an ủi.


– Là tên mặc áo sọc carô xanh kia. – Trúc hất cằm về hướng bên cạnh.

Lời nói của nàng như đánh động, gã không chờ ba người con gái kia quay sang, cúi người luồng qua đám đông mất hút. Trúc mỉm cười, ít ra chiều cao khác người của nàng cũng hữu dụng.

Bên trong là một rừng gian hàng, đông nghịt người chen chúc. Một tấm bảng thật lớn in tiêu đề, Hội chợ Hàng tiêu dùng Tp.Cần Thơ – 2010. Dù hầu như năm nào cũng đến đây, nhưng lần nào Trúc cũng bị bầu không khí xung quanh làm cho choáng ngợp.

– Đi. Đứng đây làm gì? – Ngân kéo tay Trúc lôi đi.

Nhóm bốn đứa ráng che vào gần hướng sân khấu, nhưng trước mặt nêm chặt người. Mùi mồ hôi người trong bầu không khí oi bức làm Trúc khó chịu. Thúy dẫn đầu, tay bốn đứa nắm lấy nhau, len lỏi theo các khoảng trống, cứ trống là chui vào. Đến khi sát bên sân khấu thì bốn đứa lọt vào chỗ trống duy nhất bên cánh gà.

Dòng người vẫn tiếp tục chen vào, xô đẩy, chen lấn, ép sát vào bốn cô gái. Ba cô bạn của Trúc liên tục gạt đỡ những bàn tay như vô tình sờ nắn cơ thể họ. Ngay cả Trúc cũng đôi lần bị chạm vào người, nhưng thân hình gầy gò của cô mau chóng làm những bàn tay đó nản chí.

Nhạc bắt đầu trổi lên. Các cô vũ công lòe loẹt tung bay trên sân khấu. Bài hát đầu tiên là của một ca sĩ cây nhà lá vườn Cần Thơ. Anh ta hát hai bài liên tục, mặt đỏ bừng hưng phấn, mồ hôi chảy dài trên mặt, sau khi nghe vài tiếng vỗ tay lốp bốp thì tạm hài lòng đi vào. Sau đó, thêm nhiều ca sĩ hạng hai ba khác lên hát, như cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của mọi người.

Bất ngờ tiếng vỗ tay ầm vang lên, tiếng huýt sáo, la ó khắp nơi, một cô ca sĩ ăn mặc bốc lửa cúi đầu chào khán gỉa. Ngực cô bóp chặt trong chiếc áo chẽn ngang, khi cô cúi xuống, hai vú đồ sộ như muốn nhảy ra ngoài. Cô ta tươi cười tự tin như không trước bao nhiêu ánh mắt thiêu đốt cơ thể mình.


– Miên Châu..là Miên Châu đó. – giọng Hạnh léo nhéo bên tai.

Hèn gì, Trúc thấy cô ta hơi quen mặt. Trúc cũng hay nghe nhạc, nhưng cô bé thường thích những ca sĩ nam, nên chỉ có ấn tượng rất mờ nhạt đối với cô ca sĩ này.

Cô ta nhảy múa điên cuồng, tóc tai rũ rượi, nhưng cô đã thành công đốt nóng bầu không khí bên dưới.

Sau khi, Miên Châu đi vào trong trong tiếng reo hò của đám đông.

Một anh chàng MC đẹp trai, đi ra và giới thiệu tiết mục biểu diễn thời trang của nhà thiết kế Xuân Thì.

Tiếng nhạc du dương vang lên, lần lượt từng cô gái thật đẹp đi ra, mười hai cô dàn hàng ngang trên sân khấu. Tóc tai chải chuốc tạo dáng dị hợm, mặt mày son phấn lòe loẹt, trên mình khoát những bộ đồ mỏng tanh, thấy rõ cả nội y bên trong.

Trúc không biết thế nào là thời trang, nhưng nàng tin chắc sẽ không ai dám mặc những bộ đồ như vậy đi ra đường.


Mười hai cô đứng cố tình chừa một khoảng trống tại trung tâm. Nhạc bất chợt chuyển tông sôi động hơn. Bức rèm giữa sân khấu được nâng lên, khói trắng phun ra mờ mịt. Một bóng hình mờ ảo, yểu điệu, thon dài đi ra. Bước chân cô ta uyển chuyển hoàn hảo, khớp với từng nhịp của nhạc nền. Dáng người cô ta rất cao, gương mặt khá đẹp. Cô không dừng lại ngang với mấy người kia, mà đi thẳng lên bục diễn kéo dài 30 mét về phía trước. Nét mặt cô ta lạnh lùng, không cười, không nhìn tập trung vào ai, chỉ liếc ngang như nhìn một bầy gà trong nông trại. Trên người cô ta mặc một bộ đồ mỏng manh nổi rõ từng đường cong gợi cảm, nhưng được chăm chút và che đậy khéo léo những vị trí mẫn cảm của cơ thể.

– Huyền Trang đó. Đẹp quá. – giọng Thúy than thở bên tai Trúc.

Trúc chợt hiểu, cô ta là nhân vật chính của show diễn. Trúc say mê nhìn cô ta. Trúc không biết cô ta là ai, cũng chưa hề nghe tên, nhưng cô bé biết mình muốn được như thế. Kiêu kì, sang trọng, trung tâm của ánh sáng hào quang.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.