Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 102

Sau Ánh Hào Quang

102 Chương 102

– Hai ngày nay hắn không tới! Bây giờ làm thế nào? – Giọng Trúc lo lắng vang lên trong điện thoại.

– Anh cũng không biết. Hắn mang cả balô vào Cty ngủ luôn trong căn phòng đó, hầu như không đi ra ngoài. – Bắc nói.

– Em sợ Nhật Vy chịu không nổi! – Trúc bồn chồn.

– Haizz… Anh cũng không biết làm thế nào. Thật tội nghiệp cô ta… Em đã chuyển các số liệu của anh cho anh Chen chưa? Sao tới giờ còn chưa có thanh tra xuống? – Bắc hỏi lại.

– Em chuyển ngay lúc đó rồi. Nhưng anh Chen nói số liệu này họ phải nghiên cứu rồi mới thành lập đoàn kiểm tra. Liệu hắn có hủy hết số liệu trong laptop không? – Trúc hỏi.

– Không. Hắn chỉ nghi ngờ thôi, hắn không đủ khả năng truy ra dấu vết anh cài trong hệ thống đâu. Vả lại, nếu hắn thật sự hủy đi, thì đã không cần thằng Tuyến túc trực bên cạnh. Anh chỉ hy vọng đoàn thanh tra xuống sẽ run cây dọa khỉ. – Giọng Bắc trầm trầm.

– Vậy tối nay thế nào?

Đột nhiên Trúc hỏi qua chuyện khác, giọng nàng bồn chồn lo lắng.


– Anh cũng không biết. Anh thật lỗ mảng tự thân xâm nhập vào Poison, nhưng thật sự lúc đó anh cũng không biết được mối quan hệ giữa Diễm Phương và Kenny – Bắc thở dài. – Diễm Phương chắc chắn thừa cơ phá anh… Giờ mình chỉ biết diễn hết khả năng, như đã bàn với nhau. Anh tuy chia tay nhưng còn vương vấn tình cảm với em, nhưng em thì lạnh lùng, căm ghét anh. Anh nghĩ họ chỉ vừa phát hiện ra thân phận của anh và nghi ngờ mục đích làm việc tại Poison của anh thôi. Nhưng chưa có chứng cứ rõ ràng, họ không thể xoay mặt lạm hại chúng ta được. Và nhất là em, gía trị lợi dụng của em còn rất cao, Diễm Phương không dễ dàng buông tha việc lôi kéo em vào đường dây của cô ta đâu.

Anh có cảm giác tối nay sẽ là một cửa ải khó vượt qua của anh và nàng.

__________________________

Căn biệt thự của Kenny thật lớn, nằm trên bờ sông Sài Gòn. Ánh đèn vàng thắp sáng khắp nơi, phản chiếu lên bờ tường sơn trắng thật nguy nga tráng lệ.

Trúc đi song song với Diễm Phương bước vào. Phía sau là Hà vừa dáo dác nhìn quanh vừa bỉu môi như thầm so sánh với nhà mình. Trúc hôm nay thật đẹp, bộ đầm Armani màu nude ôm sát cơ thể, nổi bật từng đường cong của nàng, cổ rũ xuống vừa đủ phơi bày nửa bộ ngực căng tròn phập phồng của nàng, phần lưng trống hoàn toàn chỉ hai sợi dây bắt xéo mỏng manh yếu ớt. Diễm Phương đi theo tông quý phái, nhưng không kém phần khêu gợi. Chiếc đầm Kennieth Cole ren đen, phủ đến gót chân, những đường cong của cơ thể lồ lộ dưới lớp ren mỏng.

– Xin chào… Xin chào… Rất hân hạnh được đón tiếp… – Kenny hồ hởi bước đến, hắn lịch thiệp đúng phong cách của một quý ông, đặt lên má Diễm Phương và Trúc hai nụ hôn nhẹ.

– Mời ra sau nhà… – Kenny hướng dẫn hai người.

Trúc thoáng khó chịu với bàn tay của hắn đặt lên eo mình, xoa nhẹ nhẹ như cảm nhận bờ mông nàng đung đưa theo từng bước chân.


Tay nàng bóp chặt chiếc ví, bên trong có một liều thuốc của Bắc đưa. Liều thuốc kích thích của Hồng, người phụ nữ năm nào đã qua đêm và có cảm tình với anh. Anh đã tìm lại cô ta xin được nó. Đây là vũ khí bí mật của nàng, tuy vẫn chưa biết dùng vào việc gì, nhưng nó giúp nàng yên tâm hơn khi bước chân vào hang hùm.

Sau nhà là một chiếc hồ bơi và một bồn jacuzzi ngoài trời, ánh sáng lung linh xanh biếc. Trúc chợt nhìn thấy Bắc tươi cười đứng ngay cạnh hồ bơi đang nói chuyện với mấy người phụ nữ. Trúc như không nhìn thấy anh, toan bước qua.

– Ah… Xem ai đây… – Diễm Phương reo lên.

– Chào chị Diễm Phương… Chào em… – Bắc mỉm cười lịch sự.

Trúc chỉ gật đầu, nàng khẽ nhìn sang đón ánh mắt của người phụ nữ đố kỵ đang nhìn mình. Cô ta đỏ bừng hai má, cúi đầu xuống. Cô ta khẽ cúi đầu chào mọi người rồi bước ra xa. Biểu hiện của cô ta làm Trúc nhớ đến khi mình lần đầu đối diện với Diễm Phương.

– Lâu quá không gặp. Dạo này cậu khỏe không? Mà…cậu quen Kenny à? – Diễm Phương làm ra vẻ khó hiểu.

– Ah… Bắc là Trưởng bộ phận bán hàng online của Poison đấy… Sao mấy người quen nhau? Trái đất tròn sao? – Kenny xen vào.


– Tôi… – Bắc ấp úng.

– Chỉ là chuyện cũ thôi! Không đáng nhắc tới. – Trúc nói giọng lạnh băng, không vương chút tình cảm.

– Phải… Phải… Không đáng nhắc tới…- Ánh mắt Bắc buồn bã nhìn thoáng qua Trúc.

Diễm Phương quan sát biểu hiện của hai người, suy nghĩ cô chợt mâu thuẫn.

“Họ thật sự không có quay lại với nhau sao? Không, mình không nên để tụi nó che mắt nữa. Để xem chúng diễn được tới mức nào!”

Khách mời của buổi tiệc rất ít, chỉ vài người. Trúc nhíu mày nhận ra năm gã bạn trong nhóm của Kenny. Họ hoàn toàn ra vẻ như chưa hề gặp nàng, lịch sự tới chào hỏi, tung hô khen ngợi sắc đẹp của nàng. Trúc tươi cười vui vẻ như không nhớ gì. Nói về diễn xuất nàng không tin họ nổi trội hơn mình.

Trúc chỉ nhấp môi một ít rượu, rồi quan sát phản ứng của cơ thể, tuy không tin họ dám dùng cách bẩn thỉu đó với thân phận nàng hiện nay. Nhưng vẫn nàng phải đề phòng. Ở nơi này chỉ có anh và Hà là nàng tin tưởng được.

Bắc lại biểu hiện hoàn toàn ngược lại với Trúc. Anh uống rất nhiều rượu đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, ánh mắt buồn vời vợi từ xa lén nhìn nàng.

– Còn yêu sao? – Đột nhiên Diễm Phương bước đến sát bên, tựa hẳn bộ ngực mềm mại lên cánh tay anh.

– Không, chuyện cũ rồi… Chị đừng nhắc tới nữa. – Anh nói nhỏ, khóe mắt đỏ lên nhìn Trúc.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.