2 Chương 2: Nhìn lén em dâu tắm
Lần này về được tiếp xúc với Ngọc Huyền nhiều hơn và thân tình hơn. Anh được thấy một phiên bản hoàn toàn khác của nàng, và cũng khiến anh có cảm tình hơn, em dâu về quê là trông như một người hoàn toàn khác, đảm đang hơn, thùy mị hơn, không trang điểm sang trọng, chỉ thấy búi tóc lên mặc những bộ đồ bộ xắn tay vào làm bếp, bắt gà, nấu cơm phụ cho mẹ chồng. Phải nói quan sát nàng mà anh nể bội phần, từ một người sếp hét ra lửa, đầy uy trong công ty, giờ trông nàng không khác gì một nàng dâu hiền, hết lòng với nhà chồng. Ngược lại thằng em trai, chồng của Huyền thì vẫn y chang như hàng ngày, mà có phần hơn nữa, suốt ngày ngồi nhậu với hàng xóm láng giềng.
Ở suốt mấy ngày tết Chấn Phong chẳng biết làm gì, bình thường ở thành phố còn có nhiều thứ để chơi, giờ về quê, xung quanh là vườn cây, chán chết. May mà còn có internet, lên facebook chat chit, xem phim này nọ, không thì không biết sống sao. Nhiều hôm 20h đã lên giường ngủ, thật khác khi ở thành phố, lúc nào cũng ngủ sau 0h đêm.
Nhưng nhờ vào đêm 30 tết, Phong đã khám phá ra một kho báu, mà nó khiến cho mấy ngày tết của anh trở nên hoàn toàn thú vị, và mỗi đêm anh cũng toàn thức đến 0h đêm mới ngủ. Chả là hôm 30 tết thức khuya cố chỉ đơn giản là để gọi điện chúc mừng một em mà Phong đang tán tỉnh cho em nó bất ngờ nhằm ghi điểm, chứ ở quê đâu có pháo hoa pháo bông gì mà xem.
Đợi hoài không thấy tới 0h đêm, mà nhà thì đã lục đục đi ngủ gần hết, chẳng biết làm gì nên Phong ra ban công đứng chơi, nhìn xung quanh tối đen như mực, chỉ có mấy ngôi nhà là sáng đèn, chợt nhìn qua nhà kế bên Phong thấy một bóng người tóc búi cao, nhìn là biết ngay là em dâu, vẫn bộ đồ ngủ quen thuộc đi về hướng nhà tắm. Trên tay nàng cầm cái khăn thì phải.
Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Chấn Phong, phòng tắm nhưng cái cửa sổ thông gió của nó thì tất nhiên hướng ra ngoài, mà nhà đó chỉ có vợ chồng em dâu sống, nên cánh cửa sổ nhỏ xíu chỉ được lát bởi mấy song sắt và được che một cách tạm bợ bởi mấy tấm báo cũ. Người ở quê cũng chỉ vậy là được, ai hơi đâu mà quan tâm có ai nhìn, với lại nó cũng khá cao so với tầm nhìn của người.
Phong vội len lén xuống nhà, vờ như đi toilet, chạy ào ra sân, anh vơ vội cái ghế nhựa nhỏ đến nhà kế bên, tới chỗ tắm của em dâu, tim đập thình thịch khi nghe tiếng nước róc rách, chạy đến ngay cánh cửa thông gió thần thánh đó, Phong kê cái ghế nhựa, đứng he hé nhìn vào qua phần rách của tờ báo cũ trên cửa sổ. Đúng là trong sáng, ngoài tối om, thì có thánh cũng không biết ở ngoài có gì.
Hiện ra trước mắt Chấn Phong là cái đầu với mái tóc búi cao quen thuộc, ôi, cảm giác như anh phải ăn trái cấm, Mặc dù Phong qua mấy đời bồ rồi, học được đủ chiêu thức, quan hệ với cũng vài em rồi, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác vì em dâu là người nhà, là sếp, là một cái gì đó rất xa so với anh, giờ nằm hoàn toàn trong con mắt trần tục của anh.
Ngọc Huyền sở hữu một gương mặt vô cùng xinh đẹp, trong sáng với sống mũi cao, đôi mắt to tròn cùng miệng cười vô cùng duyên dáng, thân hình quyến rũ dù nàng chỉ cao khoảng một mét năm mươi ba.
Làn da trắng như sứ, nhìn từ phía sau mấy sợi lông tơ tơ trên gáy, cặp mông tròn lẳn làm cho Phong xao xuyến, nàng đang đứng dưới vòi sen nhắm mắt quay qua quay lại, chắc là để tận hưởng dòng nước nóng sau một ngày làm việc mệt mỏi, từng dòng nước chảy len lỏi lên hai bầu vú nàng, hai tay nàng thu vào vú càng khiến cặp vú nàng vun lên.
Ngọc Huyền chưa có con nên cặp vú rất đẹp, no tròn căng cứng và vun, đầu núm vú to như hột me và có màu hồng nhạt. Cặp mắt nàng vẫn nhắm nghiền nên Phong tha hồ mà quan sát chẳng sợ nàng nhìn thấy, chỉ cần yên lặng là được. Anh không hề nghĩ nàng có một thân hình còn đẹp được đến thế này chắc là nàng phải gìn giữ và chăm sóc kỹ lắm.
Cảnh tượng quá kích thích khiến Phong không kiềm chế nổi, đưa tay xuống quần, kéo côn thịt ra mà xoa lấy xoa để, hai tay cứ xoa liên tục theo từng nhịp tay chịu xoa xà bông, xoa nước lên làn da trắng mịn của nàng, và không thể chịu nổi khi nàng xoa lớp xà phòng đầy bọt liên tục lên phần lông đen bên dưới của Huyền, anh phải rướn hết người lên mới quan sát thấy phần lông của nàng, ôi, nó rậm cực kỳ, và đen mướt, có vẻ nàng thích việc này nên xoa lên nó rất lâu, sau đó xịt nước và lại xoa cho đến khi xà bông tan hết, mắt Huyền lim dim có vẻ tận hưởng lắm.
Tới lúc đó Phong chịu hết nổi và bắn hết ra nền đất khô bên dưới, và kiềm chế tiếng rên chợt bật ra, may mà nàng không nghe thấy. Ngọc Huyền có vẻ cũng sắp xong nên anh cũng không dám đứng lâu, sợ ai nhìn thấy hoặc nhà mình gọi vội vơ lấy cái ghế nhựa, khe khẽ đi về. Trong lòng tự cười vì đã có thứ để quan tâm vào những ngày tết sắp đến.