Trở về truyện

Quan Lộ Trầm Luân - Chương 486: LỬA GIẬN CỦA VIÊN TƯ LỆNH LIÊN (PHẦN 2)

Quan Lộ Trầm Luân

486 Chương 486: LỬA GIẬN CỦA VIÊN TƯ LỆNH LIÊN (PHẦN 2)

-Nôn nhiều như vậy mà còn nói là không việc gì ư?

Đằng Ngọc Liên vừa vỗ vỗ lưng con gái vừa quay đầu sang nói với chồng:

-Chuyện này để sau hẵng tính, nhanh đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra xem đã.

-Không cần đi bệnh viện đâu. Lát nữa con khỏe lại ngay thôi mà.

Liên Tịch Nhược gắng sức lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt, cô quay sang bố mẹ mình nói:

-Ba mẹ, chúng ta đi nhanh thôi.

Đúng lúc này chợt nghe thấy từ loa phóng thanh bên ngoài đường phố đang phát một bản tin tuyên truyền về kế hoạch hóa gia đình:

"Cần nghiêm túc thực hiện các biện pháp kế hoạch hóa gia đình, mỗi gia đình chỉ có một con để có điều kiện nuôi dạy con được tốt. Cần thực hiện các biện pháp tránh thai hạn chế sinh đẻ, vì hạnh phúc của bản thân và gia đình."

Từ đầu tháng mười một, ban Tuyên giáo Thành ủy Cẩm Bình, cục Văn minh đô thị, cục Kế hoạch hóa gia đình và cục Văn hóa thành phố đã phối hợp ra chỉ thị về việc "chỉ sinh một con để nuôi dạy cho tốt". Cục kế hoạch hóa gia đình thành phố Cẩm Bình đã chính thức phát động phong trào này. Hàng ngày có bốn mươi xe tuyên truyền về kế hoạch hóa gia đình đi tuyên truyền khắp nơi trong thành phố, phổ biến kiến thức về kế hoạch hóa gia đình, phát miễn phí thuốc tránh thai cho người dân.

Dân cư sống tại khu nhà này và bảo vệ, ngay cả Lương Thần mỗi ngày đều nghe thấy tiếng loa tuyên truyền nên đã quen tai. Nhưng vào lúc này, Liên Tịch Nhược lại đang buồn nôn mà mấy tiếng "tránh thai, hạn chế sinh nở" cứ vang bên tai Liên Nam Chinh và Đằng Ngọc Liên khiến cho hai vợ chồng họ không hẹn mà cùng liên tưởng đến một chuyện.

Sắc mặt của Giang Nhuận Trạch cũng thay đổi, ánh mắt ông ta liếc về phía người đàn ông trẻ tuổi.

-Đến bệnh viện.

Liên Nam Chinh mặt mày tái xanh, nói với giọng ra lệnh. Sau đó ông ta xoay người bước tới chiếc xe.

Lương Thần nín thinh. May thay là Tư lệnh Liên sắp rời đi. Thật sự trong lòng hắn cũng không được như vẻ mặt bình tĩnh bề ngoài. Mặc dù là âm kém dương sai nhưng tạo hóa trêu ngươi, hắn đã đoạt mất sự trong trắng của con gái người ta. Vậy nên đối mặt với Liên Nam Chinh, trong lòng hắn cũng hơi chột dạ.

Nhưng Lương Thần lập tức nhận ra hắn mừng hơi sớm. Đi được vài bước, bỗng nhiên Liên Nam Chinh dừng chân quay về phía hắn nói:

-Cậu cũng đi cùng luôn đi.

-Rất xin lỗi, Tư lệnh Liên, tôi còn có việc ở cơ quan nên không đi cùng được.

Lương Thần chột dạ nên tìm kế thoái lui. Tuy rằng hắn cũng có quan tâm đến sức khỏe của Tịch Nhược nhưng lúc này cô đang có ba mẹ bên cạnh nên cũng không cần tới hắn làm gì.

-Cậu phải đi cùng.

Liên Nam Chinh lớn tiếng nói.

Lúc này Giang Nhuận Trạch tiến hai bước về phía trước rồi nói với giọng nhỏ nhẹ:

-Tiểu Lương, hay là cậu cũng đi cùng đi. Chúng tôi ở Cẩm Bình lạ nước lạ cái, Tịch Nhược phải đến bệnh viện khám. Cậu dù sao ở đây cũng quen thuộc rồi phiền cậu một chút vậy.

"Tăng cường các biện pháp tránh thai, hạn chế sinh đẻ, giữ cho cơ thể và tinh thần người phụ nữ được khỏe mạnh."

Tiếng loa trên chiếc xe tuyên truyền phát càng ngày càng lớn. Lương Thần không khỏi biến đổi sắc mặt, chẳng lẽ nào… Không thể nào có chuyện đó được. Tối hôm đó quả thật là hắn đã ra tay nhưng chưa đến mức để lại hậu quả. Tuy nhiên hắn lại thoáng nghĩ đến khả năng khác, bởi vì hắn có nghe nói là nếu người đàn ông đang trong trạng thái hưng phấn thì trong chất dịch cũng có thể chứa tinh trùng, vậy nên cho dù không xuất tinh nhưng cũng có thể khiến cho người phụ nữ mang thai.

Có thể xảy ra chuyện đó ư? Có khả năng không nhỉ? Theo bản năng, Lương Thần nhìn về phía Liên Tịch Nhược.

-Tịch Nhược, lên xe đi.

Đằng Ngọc Liên sắc mặt rất khó coi, bà ta gần như là đẩy con gái mình lên xe. Lúc này, Liên Tịch Nhược còn chưa hiểu tại sao bố mẹ mình lại có phản ứng như vậy, cô không khỏi tái mét cả mặt mũi. Hơn nữa cô lại phát hiện ra Lương Thần đang nhìn mình, trong lòng cô tràn ngập xấu hổ và sự giận dữ liền nín thinh không nói gì.

-Làm một người đàn ông thì không thể vô trách nhiệm, càng không thể đổ tất cả trách nhiệm và hậu quả lên đầu người phụ nữ được. Tiểu Lương, cậu nói có đúng không?

Sắc mặt thay đổi của Lương Thần không thể tránh khỏi tầm mắt của Giang Nhuận Trạch. Ông ta lấy tay vỗ hai cái vào vai Lương Thần, nói với giọng đầy thâm ý.

Đang trốn ở cửa tòa nhà, Lan Nguyệt giật mình nhìn hai chiếc xe Audi đang dần dần lăn bánh khỏi cổng, theo sau là chiếc Toyota màu trắng của Lương Thần. Không rõ cuối cùng có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Cô lo lắng lấy di động ra gọi cho Lương Thần.

Sau khi Lương Thần giải thích xong, Lan Nguyệt rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là cha mẹ Tịch Nhược và cậu của Thiên Thiên đến đây chứ không phải là Tịch Nhược và Thiên Thiên bị bắt cóc, vậy là tốt rồi. Cô như trút được gánh nặng. Về đến nhà, vừa mới vào cửa, cô đã bị Diệp Tử Thanh túm lấy.

Tại bệnh viện trung tâm thành phố Cẩm Bình, Lương Thần đang đứng một bên chiếc ghế dài ngoài hành lang, ánh mắt hắn có vẻ thấp thỏm không yên. Cách đó vài bước, Phó tư lệnh Liên sắc mặt âm trầm ngồi dựa vào ghế, theo thói quen ông ta định lấy thuốc ra hút rồi lại tức giận vò nát trong lòng bàn tay.

Liên Thiên Thiên rốt cục cũng biết được chú thím ba muốn đến bệnh viện để làm gì, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bất ổn không yên. Chị Tịch Nhược có thai ư? Không thể như thế được, bởi vì ngoài Lương Thần ra thì Tịch Nhược không hề có người đàn ông khác. Đêm hôm đó cách đây đã bốn tháng rồi, nếu chị ấy có thai thì bụng đã lớn lắm rồi chứ. Tuy nhiên cô không hề thấy Tịch Nhược có vẻ gì là có thai cả.

Tuy nhiên, sự việc cũng khó nói trước, tuy rằng thấy bụng vẫn bình thường, dù cho không có dấu hiệu gì có vẻ mang thai thì cũng là do cơ địa mỗi người mà thôi, nếu chẳng may Tịch Nhược là người không bị ốm nghén thì sao. Liếc mắt nhìn sắc mặt nghiêm khắc của chú ba, trong lòng Liên Thiên Thiên không khỏi kinh hãi. Cô chắc rằng trong cơn giận dữ đến nhường ấy, rất có khả năng chú ba sẽ tự tay lấy súng bắn Lương Thần.

Giang Nhuận Trạch ngồi bên cạnh vẫn im lặng, chỉ có điều ông ta cứ nhìn cô cháu gái đến nhìn người đàn ông trẻ tuổi. Theo quan sát của mình, ông ta đã nhận ra được cô cháu gái tinh quái của mình và Lương Thần dường như không có quan hệ "đặc biệt" gì, điều đó khiến ông ta cũng có phần rất yên tâm. Đối với chuyện Liên Tịch Nhược thì đó là việc nhà Liên Nam Chinh, không có liên quan nhiều đến ông ta.

Liên Tịch Nhược đang cùng Đằng Ngọc Liên đi làm một số xét nghiệm gồm thử máu, siêu âm. Trong khi chờ kết quả chính xác thì Lương Thần, Liên Nam Chinh, Giang Nhuận Trạch, Liên Thiên Thiên chỉ có thể lựa chọn cách chờ đợi mà thôi.

Không biết trải qua bao lâu sau thì họ chợt nghe thấy một giọng nói vang lên:

-Liên Tích, người nhà Liên Tích đâu tới nhận kết quả.

Trong lòng Lương Thần, Liên Nam Chinh đồng thời cùng giật mình. Họ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước cửa khoa sản có một nữ y sĩ tầm tuổi trung niên đang cầm một tờ giấy nhìn xung quanh như đang tìm kiếm.

-Tôi đây.

Liên Nam Chinh trầm giọng đáp rồi đứng dậy bước tới hai ba bước, đến trước mặt nữ y sĩ trung niên kia giật lấy tờ giấy. Chỉ mới liếc mắt nhìn hai cái, thần sắc của Phó tư lệnh Liên đã biến đổi. Cả thân hình to lớn của ông ta không ngừng run rẩy, đôi mắt như tóe lửa.

"Có một thai sống trong tử cung, khoảng hai mươi ba tuần tuổi!"

Cho dù chữ viết của bác sĩ trên tờ giấy rất khó đọc nhưng Liên Nam Chinh có thể nhận ra được trên đó viết những gì.

Có thể dùng hình ảnh trong phim để hình dung về chuyển biến của Liên Nam Chinh lúc này, sự chấn động thần sắc của ông ta dần dần chuyển qua cơ thể. Trong một giây đồng hồ tiếp theo, Phó tư lệnh Liên lao về phía Lương Thần như một con sư tử nổi giận, ông ta túm lấy áo Lương Thần, giận dữ hét lên:

-Nói, đứa bé có phải con của mày không?

Đứa bé? Trong đầu Lương Thần lập tức ong ong mấy chữ đó. Thực sự là có khả năng có đứa trẻ ư? Chẳng lẽ thật sự là hắn trời sinh có sự dũng mãnh phi thường, tinh lực hùng mạnh, không cần phóng ra cũng có thể xuất tinh? Hay là Liên Tịch Nhược ngoài hắn ra còn có người đàn ông khác nữa?

Không cần Lương Thần giải thích, chỉ cần nhìn vẻ mặt ngây như phỗng của hắn là Phó tư lệnh Liên có thể khẳng định rằng kẻ làm cho con gái mình mang thai đang ở ngay trước mặt.

-Mày là đồ khốn khiếp!

Phó tư lệnh Liên vung mạnh tay tát Lương Thần một cái "bốp" nặng nề. Năm dấu tay hằn rõ trên má trái của Lương Thần.

-Đưa khẩu súng đây cho tôi.

Liên Nam Chinh hướng về phía cảnh vệ của mình quát to.

-Nam Chinh, anh bình tĩnh một chút đi.

Giang Nhuận Trạch giật mình kinh hãi vội vàng ngăn lại.

-Chú ba, đừng như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Thiên Thiên trở nên biến sắc. Cô vội vàng xông tới, hướng về phía Lữ Xung và Thôi Dũng xua tay:

-Các anh mau tránh ra, mau tránh ra.

Lữ Xung và Thôi Dũng nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt lộ vẻ khó xử. Đối mặt với cơn giận lôi đình của thủ trưởng, bọn họ nuốt nước bọt một cách khó khăn, lên tiếng khuyên nhủ:

-Thủ trưởng, xin ngài bớt giận.

-Đưa khẩu súng cho tôi, mau lên.

Liên Nam Chinh đẩy tay Giang Nhuận Trạch ra, bước nhanh hai bước, giơ tay về phía hai cảnh vệ.

-Lương Thần, chạy mau đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Thiên Thiên trắng bệch, cô kinh hoàng thúc vào người Lương Thần, cũng với ý định dùng chính thân hình mình ngăn cản tầm mắt của Liên Nam Chinh.

Nhìn cảnh tượng này, bất kể là bác sĩ, y tá hay là phụ nữ có thai đến khám và người bệnh đều ngạc nhiên đến mức ngây người. Tuy rằng vẫn còn chưa rõ ràng về thân phận của đám người Liên Nam Chinh nhưng nhìn quân hàm trên vai Lương Thần, họ cũng có thể nhận ra một phần. Trước đây cho dù chưa gặp, chưa thấy nhưng ở Cẩm Bình mà trẻ tuổi như vậy đã mang quân hàm như thế thì ngoài Cục trưởng cục Công an thành phố Lương Thần ra không còn ai khác.

-Ba, ba làm gì vậy?

Vừa mới đi kiểm tra siêu vi B về, khuôn mặt Liên Tịch Nhược trắng bệch. Cô chạy thẳng tới trước người Lương Thần, lớn tiếng chất vấn bố mình đang trong trạng thái hết sức cuồng bạo.

-Đồ không biết xấu hổ, tao cho mày một phát súng luôn bây giờ.

Nhìn thấy con gái lấy thân che chở cho người đàn ông kia, Liên Nam Chinh tức giận phát run cả người.

-Nam Chinh, anh làm sao vậy?

Đằng Ngọc Liên nhìn sắc mặt đỏ bừng đầy tức giận của chồng thì hết sức kinh hãi. Bà bước tới giữ chặt tay chồng mình lại.

-Bà tự mình đọc đi.

Liên Nam Chinh đưa tờ kết quả ném cho vợ, nói với vẻ hết sức tức giận.

Với vẻ mặt nghi ngờ, Đằng Ngọc Liên cầm lấy tờ kết quả đọc cẩn thận. Một lát sau, trên mặt bà hiện lên vẻ xấu hổ, ghé miệng nói thầm vào tai chồng:

-Ông nghĩ sai rồi, trên tờ kết quả này không phải ghi tên con gái chúng ta.

Cái gì? Liên Nam Chinh lập tức ngẩn ra, sau đó ông ta chộp lấy tờ kết quả, trợn mắt lên đọc kỹ lại. Sắc mặt ông ta lập tức trở nên thay đổi, trên tờ kết quả ghi rõ: Lâm Tịch, nữ, ba mươi hai tuổi.

Đúng lúc này một người đàn ông dìu một người phụ nữ đang mang thai đến gần nữ y sĩ trung niên hỏi với giọng khẩn trương:

-Y sĩ Trương, kết quả của vợ tôi đã có chưa ạ?

-Có rồi, nhưng…

Y sĩ Trương cẩn thận lấy tay chỉ về phía bên kia rồi đáp:

-Nhưng bị người kia lấy mất rồi.

Vào lúc ghi tên đăng kí, do lo sợ tình huống nhạy cảm nên Liên Nam Chinh bảo con gái giả danh là "Liên Tích", lại không ngờ rằng có chuyện trùng hợp, một người phụ nữ khác có tên là "Lâm Tịch"cũng làm xét nghiệm ở đây. Vừa rồi bà y sĩ đọc tên căn bản không phải là "Liên Tích" mà là "Lâm Tịch", đơn giản là do đầu óc đang đầy nghi ngờ còn gái mình nên Liên Nam Chinh mới không nhận ra, thậm chí đến khi lấy tờ kết quả cũng không quan tâm đến tên ghi trên tờ giấy. Thế là bao nhiêu giận dữ tích cóp từng tí một trong hai tháng vừa rồi ông ta trút cả lên đầu Lương Thần.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.