Trở về truyện

Quan Lộ Trầm Luân - Chương 339: Tôi Đến Đây

Quan Lộ Trầm Luân

339 Chương 339: Tôi đến đây

Cửa phòng được mở ra, mấy gã đàn ông vạm vỡ đi vào, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cùng lúc biến sắc. Các cô lúc ấy tuy là say rượu, nhưng vẫn nhớ rõ những gương mặt này.

Các cô nhận ra, mấy gã đàn ông cao to này chính là người đã tấn công các cô đêm đó, cũng chính là bọn buôn người theo lời Tề Vũ Nhu nói.

- Trước tiên trói hai con bé này lên đã!

Gã đàn ông to cao nhất quan sát mấy cô gái một lúc, sau đó chỉ vào Lý Hinh Đình và Đinh Lan nói.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan trong lòng căng thẳng, trong mấy người, chỉ có hai cô có khả năng phản kháng. Nếu như các cô bị trói lên, thì chẳng khác gì cả mấy người phụ nữ gồm cả cô và Lan Lan đều bị đặt trong vòng nguy hiểm.

- Biết điều một chút, đừng ép bọn anh phải vùi hoa dập liễu!

Gã đàn ông vạm vỡ rút ra một cây súng, đảo mũi súng qua lại mấy người phụ nữ:

- Chống lại cũng vô ích thôi!

Hai gã đàn ông vạm vỡ khác đi tới, lấy dây thừng trói hai tay Lý Hinh Đình và Đinh Lan ra sau lưng, sau đó đẩy người hai cô sang một bên, cười dâm đãng nói:

- Đêm nay các cô thật có phúc, được xem miễn phí trận đấu súng người thật việc thật!

- Đại ca thấy ai phù hợp với vai nữ chính của trận chiến này?

Gã đàn ông thấy hai cô Lý Hinh Đình và Đinh Lan đều bị trói chặt, liền thu tay súng về, dâm ô mà sờ sờ bộ hạ, ánh mắt đầy tình tứ nhìn xung quanh người Chu Tiểu Mạn:

- Súng này của anh đã bị nghẹn hai ngày nay, đang chờ để phát hỏa đây!

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tiểu Mạn tái nhợt, vô thức lùi về phía sau. Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, không còn là đóa hoa nhỏ của ngày xưa nữa, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không sợ hãi tột độ trước nguy cơ sẽ bị hãm hiếp. Sự kiên cường trong lòng cô không thể thay đổi được sự thật là cơ thể luôn luôn yếu ớt. Đối mặt với gã đàn ông có thân hình vạm vỡ này, cô hoàn toàn không có đường mà phản kháng và giãy dụa.

- Con bé này đi! Xinh xinh non non, chắc chắn là rất khoái khẩu đây!

Gã đàn ông vạm vỡ vừa giơ ngón tay chỉ, lập tức hai gã đàn em đã hướng Chu Tiểu Mạn ép đi.

- Lũ súc sinh, đừng có chạm vào cô ấy!

Lý Hinh Đình lúc này trái lại đã bình tĩnh lại, cô cố gắng vươn bộ ngực đầy đặn ra nói:

- Không phải muốn chơi sao, tôi sẽ chơi cùng các anh!

- Đình tỷ! Em không muốn!

Chu Tiểu Mạn và Đinh Lan không khỏi ngẩn ngơ, Chu Tiểu Mạn lập tức lắc đầu cự tuyệt nói trong nước mắt. Nếu dùng trinh tiết của Đình tỷ để cứu mối nguy bị hãm hiếp của cô, thì cô cũng không muốn. Nếu Đình tỷ bị làm nhục, thì việc đó và việc cô bị làm nhục có khác gì nhau.

- Chao ôi, tình chị em thật là thắm thiết!

Gã đàn ông vạm vỡ và đám đàn em nhìn nhau, cùng cười dâm đãng một hồi, bước lên hai bước, vươn một tay nâng cằm Lý Hinh Đình lên, say đắm nói:

- Chẳng trách, anh thật đúng là cảm thấy rất hứng thú với lời châm biếm này của cô em nóng bỏng. Đi nào, nếu em hầu anh khéo, anh sẽ tha cho hai chị em của em!

- Mong là anh giữ đúng lời hứa!

Lý Hinh Đình mắt đẹp bắn ra tia ghê tởm và căm hận, cằm giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của đối phương, lạnh lùng nói.

- Yên tâm, anh trước nay nói lời đều giữ lời!

Gã đàn ông vạm vỡ vươn khuôn mặt về phía trước tiếp cận, cái mũi hít ra hít vào, thấy hương thơm mê hồn từ trên người đối phương tràn tới, dâm ô cười nói:

- Bắt đầu đi nào, cô em nóng bỏng, vươn đầu lưỡi của em đây cho anh ngậm nào!

Nghe thấy yêu cầu dâm ô bẩn thỉu này, khuôn mặt của Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn biến sắc, không hẹn mà cùng hướng về phía Lý Hinh Đình chạy tới, lại bị hai gã đàn ông cao to giữ chặt:

- Đình tỷ, đừng nghe gã, gã sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!

Chu Tiểu Mạn mắt đẹp đẫm lệ la lớn.

- Kiên nhẫn của anh có hạn, nếu ngay cả cái việc nho nhỏ này cũng không thỏa mãn được anh, thì anh đành phải bắt chị em của cô em ra xử lý!

Gã đàn ông vạm vỡ nhìn Chu Tiểu Mạn với ánh mắt xấu xa, giơ tay chỉ bộ hạ của mình nói:

- Nói thật, súng của anh vừa dài vừa thô, hai chị em tiểu thư nũng nịu kia của cô em sợ là không ăn nổi, nếu không cẩn thận, rất dễ bị anh phá cho hỏng đấy!

Lý Hinh Đình im lặng một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên nhắm mắt đẹp lại, chiếc lưỡi mềm mại hiện ra giữa đôi môi đỏ mọng. Thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng chất đầy một cảm giác nhục nhã và ghê tởm. Cô thề, nhất định sẽ phải băm tên cầm thú làm nhục mình ra thành trăm mảnh.

Thấy bông hoa hồng đỏ gai góc này có vẻ chịu khuất phục, trên mặt gã đàn ông vạm vỡ không khỏi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nhìn cô gái xinh đẹp như con ngựa bất kham này với ánh mắt tham lam, không kiềm chế nổi thú tính trong lòng, gã tiến lại gần, muốn nhấm nháp ngay mùi vị thơm tho của cái lưỡi mềm mại kia.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền đến tai khiến sắc mặt gã đột biến, vội vàng bỏ dở động tác tiếp cận vừa xong, rất không cam lòng mà liếm liếm môi, lực bất tòng tâm trước chiếc lưỡi mềm mại vô cùng hấp dẫn kia.

- Hãy thả các cô ấy ra, muốn làm thì hãy làm với tôi đi!

Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cũng nghe được tiếng thở dài buồn bã mà bất đắc dĩ. Lý Hinh Đình mở mắt, quay đầu, chỉ thấy cơ thể Tề Vũ Nhu vẫn co quắp ở một góc đã đứng lên, chậm rãi cởi chiếc váy màu vàng.

Chiếc váy từ từ rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại thân thể với một chiếc áo lót và quần lót lộng lẫy như viên ngọc lấp lánh dưới ánh đèn. Mấy gã đàn ông to cao ánh mắt không khỏi trố ra. Bọn họ có thể nói là lần đầu tiên may mắn thấy thân thể ngọc ngà này của đối phương, cho dù mức độ phơi bày so với mấy cô gái mặc bikini trên bở biển không khác nhau là mấy, nhưng cũng không thể tạo ra được hiệu quả tấn công trực giác bọn họ như vậy.

Tề Vũ Nhu trong đôi mắt đẹp trống rỗng mà chết lặng, phớt lờ những ánh mắt tham lam đang dừng ở trên người cô, chậm rãi đi về phía chiếc giường, trong miệng không chút cảm xúc nói:

- Mấy người đều đến đi!

- Vũ Nhu tỷ!

Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng mà kêu lên. Các cô cùng với cô gái dịu dàng như nước này ở cùng nhau hai ngày, đã nảy sinh tình bạn, nhưng hiện tại, không ngờ đối phương lại cam tâm tình nguyện hi sinh chính mình để bảo vệ các cô. Tình cảm này khiến các cô trong lòng vô cùng cảm động!

- Ha! Lại có kẻ chủ động yêu cầu được dâng hiến!

Giọng điệu gã đàn ông vạm vỡ cố ý nhấn mạnh ở chữ "dâng hiến", nhưng ra vẻ suy nghĩ mà gật đầu nói:

- Em đã mãnh liệt yêu cầu, thì trước hết anh sẽ chiều em vài lần đã, cũng để cho mấy cô bé này mở mắt, nhìn thấy thực lực của anh!

Nói xong, hướng một gã đàn em bên cạnh nháy mắt:

- Con lừa, mày chơi trước đi!

Gã đàn ông vạm vỡ bị gọi là con lừa do dự một chút, sau đó cười dâm đãng hướng Tề Vũ Nhu đi đến, trong miệng nói như đọc lời thoại:

- Chẹp, chẹp, tối hôm qua, không, mấy buổi tối trước, đại ca chơi cô em chưa thích lắm phải không?

Gã đàn ông vạm vỡ không nói gì khi thấy hành động đá đểu của đàn em. Gã lại hướng về một đàn em khác ở bên cạnh nháy mắt, đối phương gật đầu ra vẻ hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài cửa, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số.

Sau đó chiếc điện thoại di động trong tay gã đàn ông vạm vỡ liền kêu lên, móc ra làm bộ đặt ở bên tai, sau đó miệng mập mờ nói:

- Cái gì? Ồ, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý việc này!

Buông di động, giả vờ không cam lòng mà để mấy cô gái đi.

- Bên kia liên hệ mua vài đứa, tao phải đi đàm phán với mấy gã tiểu nhân này để cung cấp được hàng tốt, không chừng sẽ được món hời. Nhốt mấy con bé này lại cho tao, nhớ kỹ, không được phép mảy may sơ xuất!

- Đại ca yên tâm, giao hết cho bọn em!

Một gã đàn ông cao to vội vàng nói.

- Ừ, nhị cẩu tử, mày và thằng con lừa ở lại đây!

Gã đàn ông vạm vỡ gật đầu, chỉ chỉ Tề Vũ Nhu đang ở trên giường cười dâm đãng nói:

- Con bé này có thể cho bọn mày xử lý, nhưng phải kiềm chế một chút, nếu không giao cho khách hàng lại không còn ngon lành nữa!

Trong nháy mắt, năm sáu gã bỏ đi. Bọn đàn ông vạm vỡ bỏ đi hơn một nửa, chỉ còn lại hai tên cầm thú gọi là nhị cẩu tử và con lừa ở lại trong tầng hầm.

- Con lừa, mày chơi trước đi, chờ tao đi giải quyết về rồi chơi trò chơi dành cho ba người.

Nhị cẩu tử ôm bụng tỏ vẻ muốn đi nhà vệ sinh, tuy nhiên sau khi nhìn thoáng qua Chu Tiểu Mạn, lại dừng chân, rút ra một sợi dây thừng đi tới, vừa trói chặt Chu Tiểu Mạn vừa tự nhủ nói:

- Đại ca nói, không được phép có gì sơ xuất. He, thiếu chút nữa đã quên mất cô em này!

Lý Hinh Đình, Đinh Lan trong lòng không khỏi vô cùng thất vọng, đang hi vọng hai gã còn lại này sẽ sơ suất mà quên mất Tiểu Mạn yếu đuối dịu dàng, do đó mà có cơ hội cởi bỏ dây thừng. Nhưng hiện giờ, khả năng này đã bị bọn buôn người xảo quyệt giết chết một cách nhẹ nhàng. Hơn nữa Tề Vũ Nhu yếu đuối còn phải đối mặt với với sự hành hạ của mấy gã đàn ông vạm vỡ như gấu chó, chỉ có thể chờ các cô cứu!

Sau khi trói chặt Chu Tiểu Mạn, nhị cẩu tử chui vào toilet. Nhưng lúc này, con lừa đã bò lên giường, nhìn làn da trắng như tuyết trên cơ thể Tề Vũ Nhu cùng với cặp đùi thon dài tuyết trắng không khỏi khốn khổ mà nuốt nước miếng.

- Tôi xin anh, buông tha cho tôi được không?

Có lẽ do hầu hết bọn buôn người đã bỏ đi, rủi ro Lý Hinh Đình, Chu Tiểu Mạn, Đinh Lan bị hãm hại cũng giảm đi không ít, Tề Vũ Nhu trong đáy lòng không muốn bị chà đạp cũng định van xin sự thương cảm của gã đàn ông trước mắt, hi vọng tránh được một phen.

Nhìn cô gái thân thể mềm mại run rẩy, vẻ mặt khổ sở đáng thương, trong lòng con lừa không khỏi bị làm cho xao động. Khi ánh mắt gã đảo qua chiếc quần lót chật ních màu trắng giữa hai chân cô gái, trông như một miếng bánh bao, gã rốt cuộc không không chế được, gầm nhẹ một tiếng, hai mắt đỏ lừ lao thẳng tới.

Thân thể ngọc ngà gần như trần truồng bị thân hình to như con gấu chó giữ chặt trên giường, cô gái vừa khóc lóc cầu xin, vừa yếu đuối giãy giụa chống cự. Nhưng cuối cùng, dường như cảm thấy khó thoát khỏi bị làm nhục, cô dần dần từ bỏ ý định chống cự, hai tay buông xuống khỏi lưng gã đàn ông, nắm chặt chiếc ga giường màu vàn

Con lừa thở hổn hển, cảm thụ được thân thể mềm mại ở bên dưới, một bàn tay to của hắn vỗ lên đùi cô gái, sự tiếp xúc làn da trắng trẻo này này khiến gã không kìm nổi rùng mình. Nhận thấy cô gái dưới thân dường như từ bỏ không phản kháng lại, trong đầu gã coi như là đối phương ngầm đồng ý, vì thế càng trở nên suồng sã hơn.

Thẳng người dậy, nhanh chóng cởi quần áo vứt sang một bên, con lừa toàn thân từ trên xuống dưới gần như bị lông đen bao phủ trông rất giống một con gấu đực.

Bốp! Một âm thanh chớp nhoáng truyền đến sau đầu, ngay sau đó một cảm giác đau buốt lan ra sống lưng, khiến gã đang không đề phòng bị ngã lăn trên giường.

Thấy thân thể con lừa bị lực đánh ngã thẳng về phía cô, Tề Vũ Nhu trong mắt đẹp hiện lên một chút sát khí, tay vốn đang bám chặt vào đệm giường vội rụt trở về nhanh như tia chớp, một con dao nhỏ lóe ánh sáng lạnh lùng lặng lẽ đâm vào ngực trái gã đàn ông gấu chó.

- Không!

Tề Vũ Nhu trong miệng kêu lên một tiếng sợ hãi, một tay vươn ra dường như muốn ngăn cản miệng gã đàn ông tiếp xúc với cô, vừa đúng lúc che mồm gã lại.

Một tiếng kêu thảm thiết ban đầu trở thành một tiếng kêu đau đớn, con ngươi con lừa gần như rơi khỏi hốc mắt, thân thể co giật một hồi, sau đó cứng ngắc mà nằm trên người cô gái vẫn không nhúc nhích.

Lý Hinh Đình ngây người một chút. Cô rất không tin là một cú đá của mình lại có uy lực lớn như vậy, không ngờ khiến gã đàn ông cường tráng như gấu chó bất tỉnh tại chỗ. Không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe tiếng xả nước trong toilet truyền đến, vội vàng hướng Tề Vũ Nhu nói:

- Vũ Nhu tỷ, mau, cởi dây thừng cho em!

Tề Vũ Như dường như bị choáng váng vì sợ, vẫn nằm không nhúc nhích ở đằng kia. Cửa toilet mở, gã nhị cẩu tử đi ra, nhìn thấy con lừa nằm bất động trên giường, dường như cảm thấy được điều bất thường, lập tức hướng Lý Hinh Đình quát:

- He, muốn trốn hả?

Nói xong như ác hổ chụp mồi hướng Lý Hinh Đình đánh tới.

Lợi dụng lúc lộn xộn, Tề Vũ Nhu đã đẩy xác của con lừa sang một bên, lôi chiếc chăn che giấu vết thương trí mạng trên ngực con lừa. Cô khom lưng nhảy xuống giường, đi vào phía sau Đinh Lan, chân tay trông có vẻ luống cuống nhưng lại rất nhanh nhẹn tháo giây thừng của đối phương.

Hai tay được thả tự do, Đinh Lan lập tức xông lên phía trước, đến đánh tay đôi với nhị cẩu tử. Tề Vũ Nhu lại tiến lên mở dây thừng cho Chu Tiểu Mạn, cũng thừa dịp tháo dây thừng trói buộc hai tay Lý Hinh Đình rồi quay lưng lại dùng một góc ga trải giường lau đi vết máu trên ngực, sau đó mới nhặt chiếc váy trên thảm lên mặc.

Có thêm Lý Hinh Đình tham gia vào nên trận đấu không hề trì hoãn, nhị cẩu tử bị một cước của Lý Hinh Đình ngã xuống đất, trở mình ngất đi hai mắt trắng dã. Sau đó bốn cô gái mở cửa phòng, trốn ra khỏi căn hầm ngầm đã giam hãm các cô hai ngày liền.

Có lẽ ông trời chiếu cố các cô gái yếu ớt này, trong suốt quá trình từ căn phòng dưới đất chạy ra khỏi biệt thự, các cô vẫn chưa gặp kẻ thù nào. Thậm chí, ngay cả các cổng lớn của khu biệt thự đều mở rộng. Khi các cô chạy vội ra khỏi cánh cổng, là lúc thần kinh căng thẳng đã được giải tỏa, chợt nghe một tiếng súng trong trẻo từ cách đó không xa truyền đến.

Ngay sau đó, tiếng còi báo động cảnh sát vang lên, ở đầu đường cách khu biệt thự không xa thấp thoáng ánh đèn báo động.

Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên vui mừng to lớn cùng với cảm giác xúc động tràn đầy. Các cô kéo tay nhau, hí hửng hướng về phía ánh đèn cảnh sát lập lòe chạy tới.

Cảnh sát? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tề Vũ Nhu lộ ra vẻ khó tin, nhưng do giữa đêm tối, nên sự biểu cảm này vẫn chưa bị Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn nhận ra. Ả thụ động để Chu Tiểu Mạn nắm tay chạy về phía trước, trong đầu cũng rất nhanh suy nghĩ xem rốt cuộc là làm thế nào mà lại để lại sơ hở khiến cảnh sát tìm tới tận cửa!

Kế hoạch của ả không chút kẽ hở, quá trình thực hiện cũng vô cùng thuận lợi, hiện trường càng không có khả năng lưu lại chút xíu dấu vết nào, như vậy cảnh sát dựa vào manh mối gì mà tìm được nơi này?

Tiếng bước chân hỗn độn ở phía trước truyền đến, cùng với tiếng hô thất kinh:

- Đại ca, tất cả đều là cảnh sát, bọn ta tiêu rồi!

Một tiếng súng vang lên, khiến cho âm thanh vô cùng thất kinh này lập tức im bặt, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Bang! Bang! Tiếng súng liên tiếp vang lên, mà đáp lại, chỉ là hai tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm.

Tề Vũ Nhu trong lòng căng thẳng, giữa đêm tối như thế này, còn có thể bắn súng chính xác được như vậy, đủ để có thể chứng minh cảnh sát tới lần này cũng không phải là công an địa phương bình thường. Nếu không ngoài dự đoán, thì hẳn là đến từ đội đặc công tinh nhuệ của Sở Công an tỉnh hoặc Cục Công an thành phố. Như vậy, khả năng đám người Hùng Giang có thể thoát thân thật sự là quá thấp.

Ối! Tề Vũ Nhu bỗng nhiên kêu lên! Tiếng té ngã trên mặt đất, khiến cho Chu Tiểu Mạn đang kéo tay cô cũng lảo đảo suýt nữa ngã xuống theo. Tiếng kêu trong trẻo kia truyền đi rõ ràng trong bầu trời đêm, lập tức khiến cho mấy gã đàn ông vạm vỡ đang hoảng sợ bỏ trốn chú ý.

- Bên này có người!

Một giọng hưng phấn hô lên. Bỗng nhiên bị cảnh sát vây quét, đã cùng đường bọn chúng chợt phát hiện có thể dùng con tin làm mục tiêu, không thể bỏ thoát cơ hội cứu cái mạng rơm rạ của mình.

- Tiểu Mạn, Hinh Đình, các em chạy mau đi. Kệ chị!

Tề Vũ Nhu làm như xoay chân bị thương, ngồi dưới đất nói bất lực.

Chu Tiểu Mạn, Lý Hinh Đình và Đinh Lan làm sao có thể bỏ mặc người chị trọng tình nghĩa này. Vì thế vội vàng chạy lại, cõng Tề Vũ Nhu trên lưng, tiếp tục chạy về phía trước. Chỉ có điều khi đó, mấy cô gái vô hình chung đã bỏ lỡ cơ hội trốn thoát tốt nhất. Tiếng bước chân hỗn độn lại gần, trong màn đêm mờ ảo, các cô có thể nhìn thấy ba bóng dáng cao lớn lực lưỡng đang chạy về phía các cô.

- Đừng chạy!

Chữ "chạy" còn lại chưa kịp nói ra, chợt nghe một tiếng súng vang lên, bóng người mới nói ôm ngực ngã xuống đất. Hai gã đàn ông lực lưỡng khác cố nén nỗi sợ hãi, bọn chúng đã phát hiện ra mấy cô gái trong bóng tối, liền lập tức chạy tới.

Ngón tay một gã trong đó đã chạm vào cánh tay Tề Vũ Nhu, nhưng tiếng súng trong trẻo lại vang lên giữa không gian vắng lặng. Tề Vũ Nhu bất chợt cảm thấy có gì đó ấm ấm trên mặt. Bóng người phía trước chậm rãi ngửa về phía sau, rồi ngã xuống đất.

Tề Vũ Nhu trong lòng không khỏi chấn động. Mỗi phát súng đều trúng mục tiêu, hơn nữa đều bắn đúng chỗ hiểm, gọi người cầm súng bắn là Súng Thần cũng không có gì là quá đáng. Cho dù là đội đặc công của sở Công an tỉnh, cũng không thể có người có tài bắn súng như vậy. Thậm chí ngay chính ả mà nói, trong tình huống như vậy cũng không thể bắn gần như chính xác đến từng ly như thế.

Chỉ trong chốc lát, Hùng Giang phát hiện mình đã trở thành kẻ cô độc. Y không biết tối nay là ngày bao nhiêu, ban nãy hết trò tiêu khiển, trên đường đi ra ngoài xem xét xung quanh cùng mấy gã đàn em, bọn chúng hoảng sợ mà phát hiện, ở các điểm chốt giao thông xung quanh biệt thự, không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều cảnh sát.

Tất cả các xe cảnh sát cũng chưa bật còi báo động, nhưng một đội cảnh sát hình sự tay cầm súng ống đã bắt đầu hướng phía biệt thự đi tới.

Biết tình hình chung không ổn, bọn chúng đang chuẩn bị bỏ chạy, lại xui xẻo bị một gã nhìn như sĩ quan cảnh sát trưởng phát hiện tung tích.

- Đứng lại!

Nghe một tiếng quát lạnh, tên thủ hạ Cát Tam Nhi vội móc súng lục ra bắn ngay một phát.

Đây là phát súng đầu tiên của Cát Tam Nhi, và cũng là phát súng cuối cùng. Trong một khắc xoay người bỏ trốn, Hùng Giang nghe thấy một tiếng súng vang lên từ phía cảnh sát truyền đến, ngay sau đó Cát Tam Nhi đang chạy bên cạnh y liền ngã xuống đất mà cuối cùng không đứng lên nữa.

Như đi vào kho đựng đá, Hùng Giang cảm thấy từ đầu đến chân mình, từ trong ra ngoài đều lộ ra nỗi sợ hãi lạnh như băng. Y khó có thể tin được, dưới ánh sáng tối tăm như vậy, làm thế nào mà viên đạn từ bên kia bắn tới lại có thể cướp đi tính mạng của tên đệ tử của mình. Tuy rằng giờ phút này trong tay y nắm khẩu súng, hơn nữa mấy cô gái lại đang ở nơi gần như có thể chạm tay đến, nhưng y lại đánh mất đi dũng khí bắt cóc con tin. Trong màn đêm mà y mắt thường không nhìn thấy, dường như là có một họng súng đang nhắm ngay chỗ hiểm của y, chỉ cần y hơi có tiếng động, y sẽ lập tức mà theo bước đàn em.

Y tuy tuyệt vọng khi biết tên đàn em đã bỏ mạng nhưng không muốn cũng bị chết mơ hồ như vậy. Ít nhất y cũng phải biết rằng y chết trong tay ai! Nếu đã hết hi vọng, có giãy giụa, vùng vẫy chống lại cái chết cũng vô dụng, thà ném súng bó tay chịu trói thì hơn.

- Á!

Lúc này toàn thân Lý Hinh Đình bỗng nhiên ngã xuống, còn Tề Vũ Nhu trên lưng cô thì kêu lên một tiếng sợ hãi. Không ngờ chính tai nạn nho nhỏ này, lại trực tiếp cướp đi sinh mệnh của Hùng Giang.

Tưởng rằng Lý Hinh Đình gặp bất trắc, tay súng ngón tay căng ra, theo phản ứng bản năng mà bóp cò. Viên đạn bay ra, không hề trì hoãn mà xuyên thẳng qua trán của Hùng Giang.

- Đình tỷ, Tiểu Mạn, Lan Lan!

Một bóng người bước nhanh tới, trong miệng lo lắng hô lên. Ở phía sau hắn, đại đội cảnh sát hình sự theo sau chạy tới.

Bất kể là Lý Hinh Đình vừa ngã xuống, hay là Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn vẫn chưa hoàn hồn, khi nghe âm thanh quen thuộc này truyền đến, đều không kiềm chế được sự vui mừng khôn xiết và xúc động trong lòng, lên tiếng đáp lại gọi:

- Tiểu Thần, chúng tôi ở bên này!

Nghe tiếng phụ nữ đáp lại, Lương Thần trong lòng rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, đi tới trước mấy cô gái, thở một hơi dài hổn hển nói:

- Tôi đến đây! Đừng sợ, không sao rồi!

.[/QUOTE]

Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn không hẹn mà cùng bổ nhào vào người chàng trai, ôm nhau cùng một chỗ rồi khóc. Các cô không biết làm sao mà Lương Thần có thể tìm tới được. Các cô chỉ biết là, trong thời điểm nguy hiểm nhất, người các cô mong chờ nhất đã xuất hiện. Câu nói "Tôi đến đây" kia liền như một dòng nước ấm tưới thẳng vào trong lòng các cô. Tất cả sợ hãi, kinh hoàng trong giây phút này đều bị ném lên chín tầng mây!

Sau khi tìm thấy ba cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn, các cảnh sát hình sự tham gia hành động cũng như trút được gánh nặng mà buông lỏng giọng điệu. Bọn họ cũng đều biết một nhân vật mấu chốt nhất trong những người họ tìm cách cứu viện lần này, chính là con gái Bí thư Tỉnh ủy Lý. Đối với lần hành động này, không ít cảnh sát tỏ thái độ hoài nghi, vì thế một số lãnh đạo chi đội còn xin chỉ thị của Phó giám đốc sở Lâm, nhưng đã được Phó giám đốc sở Lâm không chần chừ trả lời: "Tất cả hành động, nghe theo sự chỉ huy của đồng chí Lương Thần!"

Lúc đầu thầm oán Phó giám đốc sở Lâm tắc trách và mù quáng, nhưng chuyện ngày hôm nay cũng đã chứng minh vừa rồi Phó giám đốc sở Lâm đã biết nhìn xa trông rộng. Sau chín tiếng đồng hồ kể từ khi Bí thư Đảng ủy Công an huyện trẻ này phụ trách vụ án, vụ bắt cóc ban đầu mịt mù không rõ đầu đuôi đã bị phá. Ba cô gái bị mất tích bao gồm cả con gái của Bí thư tỉnh ủy Lý cũng đều được giải cứu thành công.

- Đây là Vũ Nhu tỷ, cũng bị bọn buôn người bắt đến. Chân của chị ấy đang bị thương!

Lý Hinh Đình chợt nhớ tới Tề Vũ Nhu đang bị bỏ quên ở một bên, vội vàng nói.

Phía sau ánh đèn, Lương Thần trông thấy một người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt, nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp quyến rũ bên ngoài. Bọn buôn người à? Đây là lần đầu tiên hắn gặp một bọn buôn người cầm trong tay súng lục tự chế! Theo như hắn thấy, gọi bọn này là bọn bắt cóc tống tiền thì có lẽ phù hợp hơn.

- Tiểu Thần, cậu giúp tôi đưa Vũ Nhu tỷ lên xe được không, tôi không còn đủ sức lực nữa!

Lý Hinh Đình thở hổn hển nói. Trải qua hai ngày kinh hồn, sau khi thoát được ra khỏi vây khốn thì đến chân tay cũng bủn rủn theo, trên người không còn chút sức lực.

Lương Thần gật gật đầu, rồi sau đó ngồi xuống. Tề Vũ Nhu được Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn dìu lên, đặt trên tấm lưng rộng lớn của Lương Thần. Đội cảnh sát hình sự tiếp tục tìm kiếm trong biệt thự, còn Lương Thần cõng Tề Vũ Nhu, cùng Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn quay trở lại xe cảnh sát.

Trong xe cảnh sát, Lương Thần cuối cùng cũng trông thấy rõ dung mạo của người phụ nữ hắn vừa cõng trên lưng mà không khỏi ngẩn ngơ. Đây là người đầu tiên hắn gặp mà có thể so sánh ngang hàng với mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp Thanh Oánh và Tử Thanh.

- Tiểu thần, anh bị chảy máu mũi kìa!

Đinh Lan bỗng nhiên phát hiện dưới mũi Lương Thần xuất hiện hai dòng đỏ thắm, không khỏi kinh ngạc nói nhắc nhở.

- Có phải thấy Vũ Nhu tỷ rất đẹp đúng không!

Lý Hinh Đình cười nói, cô vừa rồi đã nhận ra vẻ mặt Lương Thần thay đổi, hiểu lầm đối phương bị vẻ ngoài của Tề Vũ Nhu mê hoặc, kích động mà chảy máu mũi. Nhưng cô cũng thấy có chút khó hiểu, Tề Vũ Nhu đúng là mỹ nữ xinh đẹp nhưng chẳng lẽ định lực Tiểu Thần lại kém như vậy sao?

Lương Thần lấy khăn tay của mình ra lau. Lúc đang định nhét vào túi thì lại bị Chu Tiểu Mạn giữ chặt cổ tay. Nhìn màu đỏ loang lổ trên chiếc khăn tay, Chu Tiểu Mạn run giọng hỏi:

- Thần, anh bị sao vậy?

Lý Hinh Đình và Đinh Lan sắc mặt cũng thay đổi, chỉ cần nhìn vết máu trên khăn tay này là đủ biết, máu mũi Lương Thần chảy ra nhiều như thế nào; nói cách khác, việc chảy máu mũi của đối phương với việc Tề Vũ Nhu xinh đẹp chẳng hề liên quan gì đến nhau.

- Hai ngày hôm nay nóng quá, không sao đâu!

Lương Thần cười cười, vội vã đút khăn tay vào trong túi. Đối với lời giải thích này của hắn, ba cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đều bán tín bán nghi, cùng yêu cầu Lương Thần trở về bệnh viện kiểm tra kỹ.

Lương Thần cười gật đầu đáp lại, sau đó lấy điện thoại di động ra đưa cho Lý Hinh Đình nói:

- Chị gọi điện thoại cho Bí thư Lý và cô Nghiêm báo là vẫn bình an đi. Hồi chiều, em bị Bí thư Lý mắng té tát! May mà em lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, mới có cơ hội lấy công chuộc tội này!

Dùng ánh mắt đầy phức tạp liếc nhìn chàng trai một cái, Lý Hinh Đình cầm lấy chiếc di động, bấm số điện thoại của bố rồi đưa lên tai.

Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn và vợ Nghiêm Lệ đều đang ở trong phòng họp nhỏ của Sở Công an tỉnh, đám người bao gồm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Giám đốc sở công an tỉnh Thôi Thắng Quân, Phó giám đốc sở Lâm Tường, Cục trưởng Cục Công an Thành phố Bộ Khắc Kỷ cũng ngồi ở một bên chờ đợi.

Lúc sáu giờ tối nay Lương Thần đã dẫn một đội đặc công, một trung đoàn cảnh sát hình sự tinh anh từ Liêu Dương đi. Cho tới bây giờ đã năm tiếng đồng hồ trôi qua. Khi trở về từ quán bar Cựu Hoan Như Mộng, Lương Thần lập tức yêu cầu trung đoàn cảnh sát giao thông điều người ra theo dõi ghi hình lại đoạn đầu đường gần khu vực Đông Bình. Sau hơn hai giờ theo dõi, một chiếc xe Hummer biển số Bắc Kinh đã bị đưa vào tầm ngắm.

Không ai biết tại sao Lương Thần đưa ra phán đoán là chiếc xe Hummer mang biển số thủ đô này rất khả nghi. Nhóm cảnh sát hình sự chỉ việc đi theo chàng thanh niên trẻ từ đầu đến chân đầy bí ẩn và mê hoặc này lái xe cảnh sát lên đường. Lúc đầu lên đường cao tốc hướng Giang Vân đi được một chút thì dừng lại, cuối cùng không ngờ đi vào trong địa phận huyện Giang Vân thật.

Do có người phụ trách trung đoàn điện thoại về báo cáo, cho nên đám người Lý Thư Hãn, Thôi Thắng Quân biết rất rõ ràng từng hành động chi tiết của Lương Thần. Lo lắng tính mạng con gái bị nguy hiểm, Lý Thư Hãn phải kìm nén sự nghi ngờ trong lòng. Ông ta mặc kệ Lương Thần dùng phương pháp như thế nào, chỉ cần Lương Thần phải tìm và mang con gái trở về bình an cho ông là được rồi.

Nghe tiếng di động vang lên, Lý Thư Hãn thay vì vẻ bình tĩnh thường ngày, vừa nhìn thấy tín hiệu điện thoại vội vàng nhấc máy trả lời. Nghe giọng nói quen thuộc của con gái, trong mắt vị quan to nhất cấp bộ này hiện ra vài giọt trong suốt, trong miệng liên mồm nói:

- Đình Đình, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…!

Nghiêm Lệ vội vàng dành lấy máy di động, đặt lên tai xúc động nói:

- Đình Đình, mẹ lo lắng muốn chết, ừ ừ, mau mau trở về đi. Mẹ rất nhớ con!

Đến đoạn sau thì đã khóc không thành tiếng.

Gần như đồng thời, Phó giám đốc sở Lâm cũng mới nhận được báo cáo từ đội trưởng trung đoàn hình sự Tôn Chính. Đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng Lâm Tường trong giọng nói vẫn không che giấu được sự nhẹ nhõm và vui mừng:

- Lão Tôn, các cậu đã vất vả rồi!

- Chúng tôi chỉ là đi theo giúp việc, đâu có gì vất vả. Nhưng Bí thư Tiểu Lương thì có vẻ rất mệt!

Giọng nói cảm thán của Tôn Chính truyền đến trong di động.

Lương Thần quả thật rất mệt mỏi, trên đường trở về Liêu Dương, hắn dựa lưng vào ghế, ngủ một cách nặng nề. Trong gần sáu tiếng đồng hồ, hắn thường xuyên sử dụng năng lực đặc biệt, hình dung ra hình ảnh chiếc xe Mercedes-Benz này, cũng như tái hiện cảnh cũ lúc đuổi theo tung tích chiếc xe Hummer từ Liêu Dương đến Giang Vân rồi đến khu biệt thự, rốt cuộc cuối cùng cũng đã tóm được mục tiêu.

Ngay cả trong giấc ngủ mê mệt, hắn cũng có cảm giác dẫm lên bông vải giống như phát sinh cảm giác vô lực, tựa hồ như trong đầu hắn đang có hàng loạt tế bào tử vong tróc ra, mà những tế bào não mới lại chưa kịp nảy sinh.

Ngồi ở ghế sau, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn ánh mắt đều tập trung trên người chàng trai ngồi ở ghế lái phụ.

- Làm phiền anh, đi chậm lại một chút!

Lý Hinh Đình hướng lái xe nhẹ giọng nói.

Trung đoàn hình sự Lão Quan nghe vậy, lặng lẽ đi chậm lại. Y đương nhiên biết ngồi ở phía sau chính là con gái Bí thư tỉnh ủy Lý, mà yêu cầu này của đối phương rõ ràng là vì suy nghĩ đến Bí thư Tiểu Lương ở bên cạnh.

- Hinh Đình, cậu ấy là ai vậy?

Tề Vũ Nhu tỏ vẻ rất tò mò về Lương Thần, nhẹ giọng hỏi.

- Cậu ấy tên là Lương Thần. Là bạn đại học của em, Lan Lan và Tiểu Mạn!

Lý Hinh Đình khẽ trả lời.

- Cậu ấy cũng là cảnh sát à?

Tề Vũ Nhu lại hỏi câu.

- Đúng vậy, mà lại còn là cảnh sát đặc biệt ưu tú!

Lý Hinh Đình nhướn mày, dường như rất tự hào về Lương Thần xuất sắc:

- Hiện giờ Tiểu Thần chẳng những là Trưởng phòng Công an huyện, mà còn là Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an huyện Giang Vân!

- Quả thật là rất khá!

Tề Vũ Nhu dường như rất kinh ngạc, dừng một chút ra vẻ như nhớ tới cái gì lại nói:

- Lần này giải cứu chúng ta chắc phải là đặc công! Tài bắn súng có vẻ đều rất xuất thần!

- Cái này thì em thật sự không biết!

Lý Hinh Đình căn bản không để ý chi tiết này, cô chỉ biết là Lương Thần tự mình tới cứu các cô. Trên thực tế, ngoại trừ Lương Thần, trong lòng của cô cũng không còn chỗ để suy nghĩ về những người khác.

- Lần này là một chi đội trung đoàn đặc công sở Công an tỉnh chúng ta, kết hợp hành động với một chi đội trung đoàn hình sự!

Tài xế Lão Quan không kìm nổi mở miệng giải đáp thắc mắc của mấy cô gái. Y nhìn thoáng qua cậu thanh niên trẻ rất quen thuộc đang ngủ với ánh mắt khâm phục, tự đáy lòng mà khen:

- Bí thư Tiểu Lương không phải đặc công. Tuy nhiên, đêm nay có sáu gã bị giết chết, thì trong đám lưu manh đó, đã có năm gã bị hạ dưới họng súng của Bí thư Tiểu

Quả nhiên là hắn! Tề Vũ Nhu âm thầm gật đầu, theo những tài liệu ả thu thập được đã chứng minh cậu thanh niên tên là Lương Thần này có tài bắn súng cực kỳ tài giỏi. Chỉ có điều khi dò xét thông tin về đối phương, cũng không thể nào biết được quá trình để hắn có thể trở thành một Súng thần. Từ một tiểu cảnh sát nhân dân bình thường đến Trưởng phòng Công an huyện, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Công an hiện tại, sự tiến thân như bay này gần như có thể xứng danh là một truyền thuyết! Mặc dù mới tiếp xúc sơ bộ, Tề Vũ Nhu cũng đã cảm giác được, người mà ả muốn giết chết dường như toàn thân bao phủ một quầng sáng thần bí khiến cho người khác không thể nắm bắt được.

Chạy về đến Liêu Dương đã một giờ sáng, Lương Thần mạnh mẽ lấy lại tinh thần, hướng về phía Bí thư Đảng ủy Công an Thôi Thắng Quân, phó giám đốc sở Lâm Tường, cục trưởng Công an thành phố Bộ Khắc Kỳ báo cáo quá trình hành động.

- Tiểu Lương, có vài điều tôi muốn hỏi cậu một chút!

Phó Giám đốc sở Lâm Hường híp hai mắt hướng về phía Lương Thần vẻ mặt mỏi mệt nói:

- Về chiếc xe Hummer, cậu làm thế nào mà lại tập trung nghi ngờ đúng chiếc xe này?! Rồi cậu làm thế nào mà biết được nó sẽ lẻn vào trong địa phận của huyện Giang Vân?

- Cháu được người nặc danh mật báo. Tâm lý chỉ muốn thử một lần, không nghĩ là tin tức người bí mật kia cung cấp hóa ra lại là thật!

Lương Thần điềm tĩnh trả lời.

- Ra vậy à!

Đám người Thôi Thắng Quân, Lâm Tường, Bộ Khắc Kỷ không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Bọn họ làm sao không nghe ra đây chỉ là mấy lời đối phương nói cho có lệ. Nhưng nếu đối phương không muốn nói, bọn họ cũng không thể bắt buộc. Hơn nữa đối với bọn họ mà nói, quá trình không quan trọng bằng một kết quả tốt.

Bí thư Thôi đi tới, vỗ nhẽ vai Lương Thần nói:

- Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi, mau trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi!

Lương Thần lên tiếng, hướng ba người Thôi Thắng Quân, Lâm Tường, Bộ Khắc Kỷ làm một động tác chào trong quân đội, lúc này mới kéo cơ thể mệt mỏi của mình ra về. Không lâu sau khi hắn đi khỏi, trung đoàn hình sự trưởng Tôn Chính mới đi vào phòng họp nhỏ, hướng mấy vị lãnh đạo tỉnh báo cáo kết quả hành động vây bắt lần này.

- Có sáu kẻ tình nghi bị giết chết. Mà trong tầng hầm biệt thự, vừa phát hiện một xác chết cũ, kết luận ban đầu là bị giết chết bởi một trong số mấy kẻ nghi tình nghi! Căn cứ vào thông tin con gái Bí thư Lý và một cô gái tên là Tề Vũ Nhu cung cấp có thể thấy, mấy gã này hẳn là bọn tội phạm chuyên lừa bán con gái. Chỉ có điều, bọn buôn người gần như đứa nào cũng có một khẩu súng, đúng là lần đầu tiên gặp! Ngoài ra, còn có một gã tội phạm không rõ tung tích. Y đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn! Một chi đội đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng trước mắt thì vẫn chưa có kết quả!

Phó giám đốc sở Lâm lẳng lặng nghe đội trưởng Tôn báo cáo, sau một hồi lâu trầm mặc thì mở miệng nói:

- Vậy, cô gái tên là Tề Vũ Nhu lai lịch như thế nào?

- Tề Vũ Nhu tự xưng là làm việc ở Hong Kong, do người nhà bị tai nạn giao thông, không còn nơi nương tựa, cho nên nửa tháng trước đã quay về nước ở nhờ nhà người bác bà con xa là Tề Quyên ở Giang Vân. Nhưng lại không biết rằng bác Tề Quyên đã bị bệnh lâu năm. Tề Vũ Nhu lại không còn chỗ dựa dẫm, trong đêm bị bắt cóc thì bị say rượu, bị bọn bắt cóc giam hãm và hành hạ lâu ngày nhất.

Trung đoàn trưởng Tôn Chính trả lời, dừng một chút, rồi lại bổ sung nói:

- Lý Hinh Đình con gái Bí thư Lý, và Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đều nói, cô gái tên Tề Vũ Nhu này vào thời khắc nguy hiểm đã xả thân cứu các cô, giúp các cô không bị bọn bắt cóc làm nhục…!

Ở trong nhà Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Tề Vũ Nhu được Nghiêm Lệ tiếp đãi nhiệt tình. Tề Vũ Nhu tướng mạo tuyệt mỹ, khí chất tuyệt hảo, đặc biệt trên người lại đầy vẻ tao nhã ý nhị, nên càng dễ dàng có được cảm tình tốt của người khác. Ít nhất, Bí thư Lý và vợ Nghiêm Lệ cũng tỏ vẻ vô cùng cảm kích và nhiệt tình với người ân nhân cứu mạng đứa con gái này. Đối với hai vợ chồng họ mà nói, Lương Thần đã đến cứu tính mạng con gái, nhưng hành động xả thân của Tề Vũ Nhu cũng là để cứu trinh tiết con gái. Đặc biệt là sau khi nghe kể về cảnh ngộ của Tề Vũ Nhu, Nghiêm Lệ thân là phụ nữ cùng với sự dịu dàng của người mẹ, vỗ nhẹ sau lưng cô gái xinh đẹp dịu dàng an ủi.

Đêm đó, Tề Vũ Nhu ở lại nhà họ Lý, cùng ngủ trên một cái giường với Lý Hinh Đình. Tề Vũ Nhu ở trong phòng tắm thật lâu, sau đó toàn thân khoác áo choàng tắm trông cô như một đóa hoa sen mới nở tươi đẹp mê người, khiến cho Lý Hinh Đình cũng là con gái mà hâm mộ mãi. Lý Hinh Đình biết, khí chất thục nữ thanh nhã như vậy trên người Tề Vũ Nhu, cô mãi mãi không bao giờ có được. Có lẽ đàn ông, đa số đều thích một người vợ như Tề Vũ Nhu vậy. Giống như Lương Thần, sở dĩ lựa chọn Diệp Thanh Oánh thanh lịch như hoa bách hợp, nguyên nhân cũng có thể là về phương diện này…!

- Hinh Đình, em có phải thích cái cậu Lương Thần kia hay không?

Tề Vũ Nhu cởi bỏ áo choàng tắm, lộ ra cơ thể như một viên ngọc chưa được mài dũa, kéo một góc chăn lên người, hướng Lý Hinh Đình đang suy tư thất thần hỏi.

- A! Không phải, không hề!

Lý Hinh Đình xấu hổ hoảng hốt vì bị người khác nhìn thấu nỗi lòng. Cô tuy là đã từng bày tỏ tình cảm với Lương Thần, nhưng cho tới bây giờ ở trước mặt Đinh Lan và Tiểu Mạn, cô đều che giấu tình cảm của chính mình. Nhưng nghe thấy tin Lương Thần kết hôn, không kìm nổi đau lòng mất mát, nên đã đi quán bar uống rượu giải sầu với Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn.

- Đừng có nói dối, tất cả đều viết ở trên mặt em đấy!

Tề Vũ Nhu dịu dàng nói:

- Chị là người từng trải, nên nhìn thấy rất rõ ràng!

- Thích thì sao chứ, cậu ta đã kết hôn, mấy hôm trước vừa tổ chức tiệc mừng xong! Vợ cậu ấy và Nhu tỷ xinh đẹp như nhau!

Lý Hinh Đình trong lòng lại âm ỷ đau đớn. Có những điều cô không thể nói với Lan Lan và Tiểu Mạn, nhưng đối với người chị vừa mới quen hai ngày này, cô lại có mong muốn mãnh liệt dốc hết bầu tâm sự.

- Nếu em muốn, thì hãy tâm sự hết với chị đi, nói ra, trong lòng sẽ cảm thấy khá hơn một chút!

Tề Vũ Nhu rất tự nhiên ôm Lý Hinh Đình vào ngực, khẽ nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng đối phương dịu dàng nói.

Lý Hinh Đình không cảm thấy hành động này của đối phương có gì bất thường. Rúc vào trong lòng đối phương, nghe một mùi thơm ngát như hoa sen, cô cảm thấy rất thoải mái. Vừa nhớ lại những ký ức với Lương Thần, vừa hướng về Tề Vũ Nhu tâm sự hết tình cảm đấu tranh vật lộn trong lòng. Mãi cho đến khi buồn ngủ, mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Tề Vũ Nhu cẩn thận lắng nghe, kết nối lại từ trong lời nói của đối phương, sắp xếp lại một chút tin tức có ích cho mình. Nhưng mãi đến khi Lý Hinh Đình đã ngủ thiếp đi, ả mới hiểu thêm một chút về đặc điểm tính cách của Lương Thần.

Cậu thanh niên này, quả thật rất giống một con sói! Tề Vũ Nhu nheo đôi mắt đẹp lại, trong đầu suy nghĩ về kế hoạch bước tiếp theo. Tuy rằng kế hoạch trước kia và thực tế có chút không khớp, nhưng nói tóm lại, ả vẫn đạt tới mục đích. Như vậy việc kế tiếp ả phải làm, chính là xâm nhập sâu hơn vào trong cuộc sống của Lương Thần. Nếu ả có kiên nhẫn, có thể hao tâm tốn sức một chút sử dụng vài thủ đoạn khiến đối phương thân bại danh liệt, còn nếu muốn nhanh chóng dứt khoát, ả chỉ cần tìm cơ hội đâm đối phương một dao sau đó cao chạy xa bay! Rốt cuộc vẫn chưa chọn sử dụng cách nào, tất cả hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của ả. Nhưng trước mắt, ả dường như có khuynh hướng thích cách đầu tiên!

Lương Thần hiển nhiên sẽ không nghĩ đến, hắn đã trở thành mục tiêu trong kế hoạch của người khác, thậm chí đã có họa sát thân. Khi về đến nhà, đồng hồ đã điểm hai giờ rưỡi sáng. Lên giường của mình, ôm hôn cơ thể mềm mại của vợ, chỉ vài giây sau đã thiếp đi vào giấc mộng đẹp.

Giấc ngủ này có cảm giác đất trời u ám, sông cạn đá mòn. Đến khi Lương Thần mở mắt ra, căn phòng hiện tại đã sáng sủa. Xoa mắt xuống giường, kéo chiếc rèm cửa sổ, lập tức ánh mặt trời rạng rỡ tràn ngập vào căn phòng. Duỗi lưng ra, quay đầu lại nhìn bức ảnh cưới to treo đầu giường, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười ấm áp. Mỗi lần nhìn bức ảnh chụp hắn và Thanh Oánh, trong lòng hắn lại hiện ra một cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc. Hắn đã kết thúc cuộc sống độc thân, đã có được gia đình của chính mình.

- Dậy thôi nào, heo lười!

Âm thanh quyến rũ dịu dàng truyền đến, Diệp Tử Thanh thân trên mặc áo hai dây mát mẻ, thân dưới mặc chiếc váy ngắn màu tím, hai tay giấu sau lưng đã hiện ra trước mắt hắn lúc này. Cánh tay nõn nà, cặp đùi thon dài trắng như tuyết, toàn thân giống như một khối thạch anh tạo hình tinh xảo đặc sắc. Tiểu yêu tinh không hề che giấu mà biểu lộ vẻ lẳng lơ phong tình say người, tựa hồ như ngay cả từng sợi tơ nhỏ nhất cũng chứa đầy vẻ mê hoặc hấp dẫn.

Nhận thấy ánh mắt sáng rực của Lương Thần, Diệp Tử Thanh trong lòng không khỏi thầm đắc ý, vẫn giấu hay tay sau lưng như trước đi tới, đầu quyến rũ thoáng nhìn, khe khẽ cười nói:

- Đoán xem em cầm cái gì trong tay. Đoán đúng thì có thưởng!

- Trước tiên là phải nói đã, thưởng cái gì!

Lương Thần cười hỏi. Tiểu yêu tinh có nhiều trò nhịch ngợm nhất, nhưng không thể phủ nhận là, tiểu yêu tinh thường mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ. Đối với đàn ông mà nói, người con gái đầy thú vị, quyến rũ đa tình giống như Diệp Tử Thanh, quả thật chính là ân huệ ông trời ban cho.

- Đoán đúng thì đêm nay sẽ thưởng em cho anh!

Giọng điệu đùa giỡn của Diệp Tử Thanh thổi vào tai chàng trai, lả lơi nói:

- Em đã thỏa thuận với Tiểu Oánh Oánh, có thể ba ngày! Thế nào, anh có đoán hay không?

Đoán. Đương nhiên phải đoán! Tinh thần Lương Thần hơi lay động, dùng hết thị lực nhìn phía Diệp Tử Thanh. Theo hắn đoán bừa, thứ tiểu yêu tinh cầm trong tay chắc không phải là bữa sáng!

Nhưng vài giây sau, vẻ mặt Lương Thần thay đổi! Không có, không có tình huống gì xảy ra, trong mắt hắn vẫn là nhan sắc quyến rũ kia. Trong đầu hắn trống rỗng không thu được một mẩu thông tin nào. Không thể tin được chuyện này là thật, Lương Thần lại tập trung tinh lực. Một lần, hai lần, ba lượt, suốt một phút đồng hồ trôi qua, kết quả mà hắn chờ mong vẫn không hề xảy ra.

Kinh hãi, bàng hoàng, mất mát, mọi cảm xúc tiêu cực cứ thay nhau trôi qua tim. Đã không còn? Biến mất? Trong thời gian một năm rưỡi, năng lực đặc biệt này đã trợ giúp hắn biến nguy thành an, vượt qua hết khó khăn nọ đến khó khăn kia, tạo ra cho hắn một kỳ tích. Khả năng nghịch thiên giả dối mà hắn luôn ỷ lại này, trong một đêm đã không còn tồn tại nữa!

Nhớ lại trạng thái bất thường của mình đêm qua và rạng sáng nay, trong lòng Lương Thần không khỏi trầm xuống. Có lẽ do hắn sử dụng năng lực đặc biệt quá thường xuyên, nên rốt cục gây ra hậu quả không tốt.

Là vĩnh viễn mãi không còn, hay là tạm thời biến mất, Lương Thần trong lòng không dám khẳng định.

Hắn chỉ có điều cảm thấy, dị năng trong cơ thể biến mất, sự tự tin mạnh mẽ hắn đã từng tạo nên cũng theo đó mà biến mất hơn một nửa. Hắn tựa như một ông già bỗng nhiên mất đi cây gậy chống lưng, mất đi dũng khí cất bước bôn ba chèo đèo lội suối phía trước.

- Thần, anh làm sao vậy?

Nhận thấy thần sắc không bình thường của Lương Thần, Diệp Tử Thanh không khỏi biến sắc. Cô cố không giả vờ làm ra vẻ huyền ý mà trêu đùa làm trò nữa, đưa tay nắm gì đó ra trước ngực nói:

- Là em không tốt, biết rõ anh đêm qua không nghỉ ngơi đủ, còn cố ý đến làm phiền anh!

- Tiểu đồ ngốc, chuyện đấy không liên quan gì đến em. Cái gì cũng nhận mình sai!

Lương Thần phục hồi lại tinh thần, giơ tay ôm tiểu yêu tinh thông minh vào lòng, dùng chiếc cằm lún phún râu nhẹ nhàng vuốt ve hai má bóng loáng của đối phương, hạ giọng nói:

- Anh chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, nếu có một ngày anh không còn khả năng bảo vệ em, thì anh phải làm sao đây?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.