Trở về truyện

Quan Lộ Trầm Luân - Chương 307: Chẳng Biết Ai Chết Về Tay Ai?

Quan Lộ Trầm Luân

307 Chương 307: Chẳng biết ai chết về tay ai?

Cuộc họp khẩn cấp ngày hôm nay đã hoàn toàn đi lệch khỏi quỹ đạo của nó. Ai đúng ai sai trong sự cố mỏ than vẫn chưa xác định được. Cho nên tiêu điểm trong cuộc họp ngày hôm nay hoàn toàn tập trung vào vị Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi có đưa ra được phán đoán chính xác hay không. Kết quả sẽ quyết định tất cả mọi việc. Nếu đại đội hình sự vẫn không tìm ra được tung tích của Mã Hồng Trung ở nhà khách Hồng Tinh thì sự kiên trì của chàng Trưởng phòng trẻ tuổi chẳng những sẽ trở thành trò cười mà hắn còn phải trả giá cho sự lỗ mãng, cố chấp của mình.

- Cần bao lâu thời gian?

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình lạnh lùng cười nói:

- Các lãnh đạo đang tham dự cuộc họp về sự cố mỏ than ngày hôm nay chẳng lẽ phải vì Trưởng phòng Lương mà chờ đợi vô thời hạn hay sao?

- Vậy thì cứ đợi một chút đi!

Phó cục trưởng Lạc của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia đột nhiên mở miệng nói. Sự tình đã tiến triển đến mức này thì thân là người phụ trách giám sát việc điều tra sự cố tại mỏ than, ông cũng phải có trách nhiệm. Chàng thanh niên này đã không tiếc đánh cược tiền đồ làm quan của cậu ta thì tại sao ông lại không cho cậu ấy một cơ hội.

Hai vị Phó giám đốc sở Long, Ôn và các lãnh đạo khác không tỏ ý kiến gì. Thứ nhất là vì tôn trọng ý kiến của Phó cục trưởng Lạc. Thứ hai là bọn họ cũng đang muốn tìm hiểu chân tướng của sự việc để tìm đường lui cho mình. Nếu phải đợi thì cứ đợi. Dù sao thì cũng chẳng phải chờ lâu. Trước sau gì thì sự việc này sẽ có kết quả nhanh thôi.

- Thế thì cứ tạm thời giải lao mười phút!

Chủ trì hội nghị, Phó bí thư kiêm Bí thư ủy ban chính trị Pháp luật Trịnh Ngọc lên tiếng.

Cái gọi là tạm thời nghỉ giải lao mười phút, thực tế là cho các lãnh đạo thời gian để gọi điện thoại. Những chiếc di động trong túi không ngừng được móc ra. Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Trưởng phòng phòng Quản lý giám sát an toàn huyện Cung Khoan không hẹn mà cùng nhau đi ra khỏi hội trường, đứng ngay góc hành lang để nghe hoặc gọi điện thoại.

Lương Thần vẫn giữ nét mặt bình tĩnh. Hắn cầm lấy điện thoại đang chuẩn bị gọi điện cho Đại đội phó Trác Hiểu thì đúng lúc màn hình của điện thoại sáng lên, rồi rung lên từng chập. Lương Thần trong lòng nhảy dựng, lập tức ấn nút nghe, áp điện thoại vào tai.

- Cái gì?

Trưởng phòng Cung gần như là rống lên, thanh âm cực lớn khiến cho những người khác ra ngoài hóng gió cũng phải ngoái lại nhìn. Cung Khoan vội vàng giảm âm thanh, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chạm phải ánh mắt của Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình.

Nhìn thấy vẻ mặt có chút thất thố của Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Cung Khoan không khỏi trầm xuống. Xem ra Phó chủ tịch huyện cũng đang nhận được tin tức không hay. Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình bước vào trong hội trường, trực tiếp đến trước mặt Trưởng phòng công an huyện Lương Thần vừa mới nghe điện thoại xong, thanh âm phẫn nộ nói:

- Lương Thần, hôm nay tôi phải cắt chức đồng chí!

Thanh âm của Cổ Bình thật là lớn. Trong giọng nói bao hàm cả sự tức giận giống như miệng núi lửa đang phun trào vào mặt vị Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi. Tất cả đều biết cách đối nhân xử thế của Cổ Bình và bọn họ đều nhận ra được lần này Cổ Bình thật sự rất tức giận, mặc dù bọn họ không biết nguyên nhân làm cho Cổ Bình phẫn nộ là gì?

Đối mặt với cơn nổi trận lôi đình của Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Trưởng phòng công an huyện Lương Thần vẫn không chút bối rối, chậm rãi đứng lên, giọng điệu bình tĩnh mà hỏi ngược lại:

- Tôi muốn biết vì sao tôi lại bị cắt chức?

- Đại đội hình sự của phòng công an huyện công nhiên xông vào nhà khách Hồng Tinh tiến hành khám xét và đã xảy ra xung đột với nhân viên bảo an của nhà khách. Không ngờ Đại đội phó Trác Hiểu đã nổ súng trước mặt mọi người, bắn chết một người và làm bị thương một người khác.

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình rốt cuộc không còn thấy được nét thong dong, nho nhã hàng ngày của ông ta nữa. Thay vào đó là ánh mắt gần như bốc lửa. Vừa rồi ông ta nhận được điện thoại của thư ký thông báo đại đội hình sự của phòng công an huyện đã xông vào nhà khách Hồng Tinh, nổ súng bắn chết một người và làm bị thương một người khác. Rốt cuộc, ông ta có thể hiểu được tâm tình của Tề Học Quy. Người ta đã thu tay nhượng bộ nhưng hắn ta lại mãnh liệt mà truy bức, dường như là không dồn bọn họ vào chỗ chết là không thể bỏ qua.

Lời nói của Phó thường trực huyện Cổ Bình khiến các lãnh đạo ngồi đó không khỏi biến sắc. Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ liền đập bàn nói với Lương Thần một cách lạnh lùng:

- Lương Thần, đây là kết quả mà đồng chí muốn có? Tôi hiện tại muốn nhìn xem đồng chí sẽ giải quyết việc này như thế nào?

Một người chết, một người bị thương. Việc này khiến cho sự cố mỏ than đang rắc rối lại càng rắc rối thêm. Mà người tạo thêm rắc rối không phải ai khác chính là Trưởng phòng công an huyện vẫn khư khư giữ ý định của mình, Lương Thần.

Nữ Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Lăng Lam trong lòng trầm xuống. Cô lo sợ hiện tại sức mạnh của Lương Thần không còn lớn nữa.

Tên này đúng là quá tự cao tự đại! Biểu hiện của Chủ tịch huyện Lý Minh Dương hoàn toàn khác với Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình. Y vẫn giữ thái độ bình tĩnh từ đầu đến giờ. Hiện tại, người muốn ném đá Lương Thần rất nhiều chứ không riêng gì một mình y.

Ngoại trừ Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư Trịnh Ngọc, nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam, còn lại là đại bộ phận những người ngồi ở đây đều biểu hiện sự vui sướng khi người khác gặp họa. Phó cục trưởng Lạc cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất quốc gia không khỏi chau mày. Ông ta không nghĩ đến biến cố này sẽ phát sinh. Nếu như những gì mà Phó chủ tịch Cổ Bình nói là sự thật thì vị Trưởng phòng công an huyện tất nhiên phải chịu trách nhiệm. Mất chức cũng là điều đương nhiên.

- Cũng thật là trùng hợp. Tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại của Đại đội phó đại đội hình sự Trác Hiểu báo cáo trong lúc bọn họ đang làm nhiệm vụ thì bị một đám lưu manh trong tay cầm hung khí tập kích. Sau khi chém bị thương hai nhân viên cảnh sát thì lại có ý đồ đoạt vũ khí của cảnh sát. Trong tình huống bất đắc dĩ như vậy, Đại đội phó Trác HIểu mới rút súng để phản kích, đánh bại được hai tên cầm đầu, khống chế được hiện trường.

Lương Thần không chút hoang mang phản bác lại.

- Tất cả đều là nói bậy!

Cổ Bình giương giọng khiển trách nói:

- Dưới những gì mà đồng chí nói thì nhân viên bảo an của nhà khách Hồng Tinh liền biến thành côn đồ. Đúng thật là nực cười.

- Thật không phải khi hỏi Phó chủ tịch Cổ một câu. Những lời mà Phó chủ tịch đang chỉ trích tôi chẳng phải là ý của riêng mình sao?

Lương Thần khẽ mỉm cười, định thần lại nhìn không sót một thứ gì. Những lời lẽ của hắn vẫn sắc bén, lấy nhu chế cương. Đây chính là phương pháp của Lương Thần. Không hề bối rối với cách giải quyết công việc của mình, hắn hiện tại đã đem toàn bộ tiền đồ đặt vào canh bạc này. Hắn tin rằng Đại đội phó Trác Hiểu sẽ không làm hắn thất vọng.

- Ngoan cố! Ngụy biện!

Phó chủ tịch huyện Cổ suýt chút nữa là mũi bốc khói. Khi bị bác bỏ, ông ta không còn cách nào phản bác lại, chỉ có thể dùng những từ đó để biểu đạt sự phẫn nộ trong lòng.

Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam trong mắt hiện lên một chút tia sáng khác thường. Chàng thanh niên này có lối suy nghĩ nhanh nhạy khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Hơn nữa, dường như cậu ta không hề biết sợ là gì. Bất kể gặp nguy hiểm như thế nào cũng có thể bình tĩnh mà chống đỡ, ung dung hóa giải. Có thể đối phương sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.

Tên này đúng là giỏi chịu đựng. Bất kể là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân đều có cùng chung một ý nghĩ. Người mà luôn ngồi yên xem mọi người đấu nhau là Lý Minh Dương cũng không khỏi oán thầm trong lòng khi nghe Lương Thần phản bác. Biểu hiện ngày hôm nay của Lương Thần khiến không ít người cảm thấy ngạc nhiên. Từ Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân cho đến Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Khương Truyền An đều nếm mùi bị cứng họng vì Lương Thần. Chỉ có điều nói suông không thì không được, còn cần phải có bằng chứng chứ. Giữa Lương Thần và Cổ Bình thì lời nói của người nào mới là sự thật?

- Không thể dung thứ được, lập tức phái người đến nhà khách Hồng Tinh.

Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến cảm thấy đau đầu vô cùng. Rắc rối nối tiếp rắc rối. Nếu cứ như vậy thì Bí thư Huyện ủy như ông ta sẽ bị tra tấn tinh thần đến phát điên mất. Ông không hiểu tại sao Lương Thần không biết phân biệt đúng sai. Cho dù là chân tướng như thế nào thì cũng phải chịu sự chỉ trích của các lãnh đạo Huyện ủy.

- Xét thấy hành vi sai lầm của đồng chí Lương Thần cộng với tư liệu của những người bị tình nghi, tôi đề nghị tạm thời cắt mọi chức vụ của đồng chí Lương Thần, đồng thời yêu cầu đồng chí phải chấp nhận mọi hình phạt của tổ chức.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Khương Truyền An trầm giọng nói một câu.

- Tôi đồng ý!

Sau lời đề nghị của Khương Truyền An thì đồng loạt ý kiến tán thành phát ra.

Nhìn thấy thái độ không chút do dự của đám người Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Trưởng phòng phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện Cung Khoan, Lý Minh Dương không khỏi cười thầm trong lòng. Lương Thần lúc này xem ra đã đụng chạm quá nhiều người. Tuy nhiên, một đám ủy viên thường vụ công thêm lãnh đạo của chính quyền huyện lại đứng trên cùng một chiến tuyến, đối với Chủ tịch huyện là y cũng không phải là một điều tốt.

- Cứ như vậy đi! Đồng chí Lương Thần tạm thời bị cách chức. Các công việc của phòng công an huyện hàng ngày sẽ do Chính ủy Quách Ninh phụ trách. Truyện Sắc Hiệp -

Buồn bực vì Lương Thần không biết phân biệt phải trái, vả lại lần này đã khiến Bí thư Huyện ủy như ông ta phải mất mặt, rồi tiếp đến sự kiện bắn chế người khiến cho An Quốc Kiến muốn cho chàng thanh niên này một bài học.

An Quốc Kiến nói câu cuối cùng, quyết định tạm thời cắt chức Lương Thần. Nếu quyết định này có hiệu lực thì đây là lần thứ ba Lương Thần bị cắt chức từ khi gia nhập quan trường đến bây giờ.

- Tôi xin phục tùng quyết định của tổ chức!

Biểu hiện của Lương Thần vô cùng bình tĩnh. Hắn không phải là không biết suy nghĩ khi giao nhiệm vụ của Trác Hiểu. Tạm thời cắt chức thì cứ tạm thời cắt chức. Kết quả vẫn còn ở phía trước thì chưa biết ai sẽ chết về tay ai.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lương Thần lại rung lên. Nhìn màn hình điện thoại, hắn biết cuối cùng kết quả mà mình chờ đợi cũng đã có.

Không để ý đến tất cả những ánh mắt đang nhìn mình, hắn chậm rãi nhấn nút nghe rồi áp điện thoại vào tai.

Vài giây sau, Lương Thần đảo mắt xung quanh hội trường, rồi chậm rãi nói:

- Đại đội phó Trác Hiểu vừa báo cáo với tôi, tại tầng hầm của nhà khách Hồng Tinh đã tìm thấy nhân viên kiểm nghiệm khí gas Mã Hồng Trung.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.