Trở về truyện

Quan Lộ Trầm Luân - Chương 298: Hiện Trường Tai Nạn

Quan Lộ Trầm Luân

298 Chương 298: Hiện trường tai nạn

Nghe báo cáo của Chánh văn phòng Huyện ủy Lâm Tiên Hoa, Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến đang ngồi uống trà trong phòng làm việc không khỏi tay buông thõng, liền nghe thấy tiếng "đoàng", chén trà rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Vậy là thế nào? Huyện Giang Vân này làm sao? Vốn là An Quốc Huy ngày thường tự kiêu bản thân mình lão luyện thành thục, nhưng sau khi nghe thấy tin này cũng không làm chủ được mà cảm thấy kinh hồn bạt vía. Không giống như vụ dân chúng tụ tập gây rối lần trước, lần này là liên quan đến mạng người. Bốn người chết, mười một người bị thương, còn hơn mười thợ mỏ bị mất tích. Sự việc nghiêm trọng thế này xử lí không tốt khó mà giữ được chức vụ.

An Quốc Huy tự nhận mình là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng nhậm chức chưa đầy hai tháng, huyện Giang Vân đã liên tiếp xảy ra hai sự cố nghiêm trọng, không khỏi làm ông ta trong lòng ngạc nhiên nghi vấn, huyện Giang Vân này xung khắc với vận mệnh làm quan của ông ta sao?

- Đi, nhanh chóng chuẩn bị xe!

Bí thư An mặt tái nhợt, có chút thất thố khua tay vội vã nói. Sau đó bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, vội vã đi xuống dưới lầu. Trước cổng trụ sở làm việc, ông ta đã gặp phải Chủ tịch huyện Lý Minh Dương.

Sắc mặt của Lý Minh Dương cũng vô cùng khó coi. Y vẫn chưa có hành động gì mà mỏ than đã xảy ra sự cố lớn như vậy. Y cảm thấy rất buồn bực trong lòng. Trước đây chưa từng nghe mỏ than huyện Giang Vân xảy ra sự cố gì, vậy mà sao y vừa mới nhận chức, định ra tay chỉnh đốn những mỏ than xung quanh thì lại ập đến một chuyện kinh thiên động địa như vậy.

Sự cố mỏ than xảy ra tầm chiều muộn. Lúc Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cùng với các nhân viên chuyên môn phòng Than- Khoáng sản huyện, phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện, phòng Công an huyện toàn bộ lên xe vội đến mỏ than Hồng Tinh thì thời gian đã trôi qua ba tiếng đồng hồ.

Sau khi sự cố xảy ra, chính quyền Ủy ban nhân dân huyện Giang Vân ra sức xem trọng, nhanh chóng tổ chức lực lượng tiến hành cứu viện, đồng thời nhanh chóng thành lập ban chỉ huy tại hiện trường tai nạn. Các lãnh đạo chuyên ngành có liên quan lần lượt nhanh chóng đến hiện trường làm công việc chỉ huy cứu viện. Sau thời gian gần 4 giờ cứu viện, hơn mười người bị hôn mê đã được tìm thấy, những người bị thương đã được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện cấp cứu.

Là trưởng phòng công an huyện, Lương Thần cũng thuộc vào một trong những lãnh đạo có liên quan. Thi thể của bốn người tử nạn, mười một nhân viên bị thương bởi vụ nổ đã được nhanh chóng đưa ra khỏi hiện trường trước đó. Đám người may mắn sống sót, thoát khỏi cái chết vẫn chưa hoàn hồn, cùng với khói đen vẫn cuồn cuộn bốc lên từ giếng mỏ tạo thành cảnh tượng hỗn độn thê lương.

Những người bị thương nhanh chóng được đưa lên xe cứu hộ, còn bốn thi thể lại được để trên mặt đất. Những thân nhân người chết khi nghe tin vội đến vây quanh khóc như chết đi sống lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lương Thần trong lòng không khỏi nghẹn ngào. Một tiếng nổ, bốn mạng người tan thành tro bụi. Sinh mạng yếu ớt lúc gần xảy ra tai tạn có vẻ như không lưu luyến gì, đó là một kiểu chết vô cùng rẻ mạt.

Đại đội trưởng đại đội trị an Lưu Quân, đại đội phó Trương Duyên chỉ huy những cảnh sát cấp dưới duy trì trật tự hiện trường, để ý thấy những người dân vây quanh xem càng ngày càng nhiều, không khỏi có chút lo lắng, sau đó đi đến bên Lương Thần nói nhỏ:

- Trưởng phòng, có cần điều thêm người tới không?

- Điều người đến làm gì?

Lương Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía ông chủ mỏ than bụng phệ, khuôn mặt không giấu nổi vẻ căm ghét nói:

- Còn chưa đến lượt chúng ta phải lo.

Nghe thấy vẻ phẫn nộ trong giọng nói của Trưởng phòng, Lưu Quân và Trương Duyên không nói gì nữa. Mỗi năm những vụ tai nạn mỏ than trên toàn quốc ngày càng nhiều, số người tử vong bởi tai nạn khai thác khoáng sản cũng mỗi năm lại tăng lên. Xét về nguyên nhân còn chẳng phải tại những ông chủ mỏ than tâm địa đen tối không màng tới sự sống chết của công nhân, ép buộc họ làm việc sai quy định sao!

- Đừng ở đó mà than khóc nữa! Bốn người chết, mỗi người một trăm ngàn. Ai là thân nhân của họ thì mau đến chỗ tài vụ kí tên lĩnh tiền!

Gã ông chủ bụng phệ đi tới, có chút không kiến nhẫn hét lên với mấy thân nhân người chết. Tiếng hét này ngay lập tức làm im bặt những tiếng kêu khóc thảm thiết, từng đôi mắt tràn đầy lệ cay đắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên bụng phệ, trầm mặc hồi lâu không nói gì.

- Đều chẳng phải là muốn tiền sao?

Tổng giám đốc mỏ than Hồng Tinh, Ngải Liên Hỉ trừng mắt tức giận hỏi.

- Ngả, Ngả Liên Hỉ, cả họ nhà ông không ra gì!

Trong đám đông vang lên âm thanh yếu ớt. Chủ nhân của âm thanh đó lúc đầu có vẻ thiếu dũng khí nhưng sau khi câu chửi đó từ miệng phát ra liền có vẻ không thèm đếm xỉa đến, cao giọng lặp lại một lần:

- Ngả Liên Hỉ, cả họ nhà ông không ra gì!

- Đứa nào? Đứa nào láo toét? Có giỏi thì ra đây cho ông?

Ngả Liên Hỉ như bị lửa thiêu mông, thiếu chút nhảy lên, nổi giận đùng đùng đưa tay chỉ về phía đám đông mắng chửi.

- Ngả Liên Hỉ, lòng dạ mày còn đen hơn những mẩu than vụn. Mày là đồ súc sinh lòng dạ hiểm độc chỉ biết đến tiền.

Trong đám đông xuất hiện một người đàn ông cao, gầy. Thân thể y khẽ run rẩy, dường như muốn đem hết sức kháng cự lại nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng thần sắc lại tràn đầy vẻ kiên định bất cần, lớn tiếng mắng nhiếc Ngả Liên Hỉ.

- Mã Hồng Trung?

Ngả Liên Hỉ đương nhiên biết người đàn ông này vì đối phương là nhân viên khí gas của mỏ than, hơi sửng sốt, ngay lập tức giận giữ nói:

- Mã Hồng Trung, cậu dám mắng tôi, không muốn sống nữa hả?

- Tôi muốn sống, nhưng bây giờ tôi sống thấy vô cùng có lỗi với đám người lão Vương, lão Lý đã chết!

Mã Hồng Trung đôi mắt đỏ ngầu, đưa tay chỉ vào đối phương nghẹn ngào nói:

- Hôm qua, tôi đã bảo ông diện tích khí gas tụ tập dưới giếng rất lớn, phải dừng việc sản xuất nửa tháng để làm tan khí gas, ông đã nói thế nào?

- Ông nói, ông đây dừng sản xuất một ngày là tổn thất hàng trăm nghìn tệ, chỉ cần ông đây làm bốn năm ngày, chết vài người cũng chẳng sao!

Nghe nhân viên khí gas Mã Hồng Trung nói, không chỉ những người dân xung quanh sắc mặt thay đổi, mà đám người Lương Thần, Lưu Quân cũng không khỏi ném cái nhìn căm phẫn về phía ông chủ Ngả.

- Mã Hồng Trung, mày đừng có nói láo, có tin ông đây cho mày tàn phế không?

Ngả Liên Hỉ bộc lộ bộ mặt hung ác. Gã không ngờ Mã Hồng Trung thường ngày rất nhát gan lại dám vạch trần, chỉ trích gã trước đám đông.

- Tin, tôi đương nhiên tin. Ngả Liên Hỉ ông có tiền, có thế lực, cho dù là cảnh sát ở đây cũng không cản nổi ông hành hung!

Mã Hồng Trung cười thê thảm, "phịch" một tiếng, quỳ xuống đất, sau đó căm phẫn tự tát vào mặt mình, khóc nức nở:

- Lão Vương, lão Lý, tôi không phải là người! Tôi rõ ràng biết mấy ngày này xuống giếng rất nguy hiểm nhưng lại không dám nói cho mấy người. Tôi không có dũng khí, tôi sợ Ngả Liên Hỉ sẽ đối phó với tôi!

- Người đâu, mấy người các anh bắt tên họ Mã lại!

Ngả Liên Hỉ quay đầu lại, hô hoán hơn chục tên thuộc hạ tay cầm đầy gậy gộc phía sau, danh là bảo vệ nhưng thực chất là những tên lưu manh.

Hơn mười người bảo vệ nhất loạt lên tiếng, sau đó xông lên bắt người. Còn Mã Hồng Trung dường như đã không màng tới sống chết, nhặt một hòn đá dưới đất xông lên. Những người thân người tử nạn tinh thần cũng bị cảm hóa, bọn họ cùng gầm lên giận giữ, cùng Mã Hồng Trung xông lên.

Dưới sự ra hiệu của Lương Thần, Lưu Quân và Trương Duyên dẫn theo những cảnh sát cấp dưới ngăn cản cuộc ẩu đả giữa đám thân nhân người chết và đám bảo vệ mỏ than. Đại đội trưởng đội trị an Lưu Quân lạnh lùng nói với đám bảo vệ mỏ than:

- Tất cả đều không được manh động !

Hơn mười nhân viên bảo vệ mỏ than đầu tiên ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hung ác ngang ngược, nắm chặt gậy gộc trong tay vẫn xông về phía trước.

Đoàng! Tiếng súng lanh lảnh vang lên, ngay lập tức đám lưu manh này ngừng hành động lại. Còn những thân nhân người chết đang không kềm nổi cảm xúc nhưng cũng vì vậy mà lấy lại sự bình tĩnh trong chốc lát. Chính vào thời khắc này, Mã Hồng Trung và thân nhân những người chết để ý thấy, những cảnh sát nhân dân này chủ yếu nhằm vào những kẻ lưu manh mỏ than chứ không phải bọn họ.

- Bỏ vũ khí trong tay xuống, đứng sang một bên!

Đại đội trưởng đội trị an Lưu Quân là một nhân viên cảnh sát lão luyện có nhiều kinh nghiệm. Thấy dấu hiệu báo trước tình thế mất khống chế, lập tức nhanh chóng đưa ra quyết định, bắn một phát súng chỉ thiên. Sau khi có được hiệu quả, rèn sắt khi còn nóng, lớn tiếng quát đám bảo vệ mỏ than.

- Trưởng phòng Lương, cậu như vậy là có ý gì?

Thấy cảnh tượng này, Ngả Liên Hỉ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, vác theo cái bụng phệ đi đến bất mãn nói với Lương Thần. Lương Thần không biết Ngả Liên Hỉ, nhưng Ngả Liên Hỉ đã sớm nghe danh vị Trưởng phòng trẻ tuổi này.

- Cấp dưới của tôi thi hành công vụ, có gì không đúng sao?

Lương Thần mặt không biểu cảm trả lời, sau đó đưa tay chỉ những tên bảo vệ vẻ mặt không cam tâm, còn muốn rục rịch ra tay, nghiêm giọng nói:

- Ông chủ Ngả, hãy quản lý tốt người của ông. Nếu không tôi sẽ không ngại mà cho tất cả họ vào nhà giam!

- Ai nổ súng vậy?

Vừa lúc đó, đám lãnh đạo Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh cùng Prưởng phòng phòng Quản lý giám sát an toàn huyện, Trưởng phòng Than - Khoáng sản đi tới. Bọn họ vốn ở cách đó không xa, có vẻ rất miệt mài với công việc bố trí điều tra sự cố, nhưng bỗng bị tiếng súng gần đó vang đến làm cho hoảng sợ.

- Nhân viên cảnh sát đại đội trị an của chúng tôi để duy trì trật tự nên đã nổ súng cảnh cáo!

Đối mặt với câu hỏi của Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Lương Thần trả lời sơ lược.

Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương sau khi đến hiện trường làm xong nhiệm vụ, không hẹn mà cùng lên xe nhanh chóng về Liêu Dương. Xảy ra sự cố lớn như vậy, che giấu cũng không được, tốt nhất là về Liêu Dương chủ động báo cáo, nghiêm khắc tự xin khiển trách.

Sau khi An Quốc Kiến và Lý Minh Dương đi khỏi, lãnh đạo lớn nhất ở hiện trường trước mắt đương nhiên là Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình. Nghe câu trả lời của Lương Thần, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân trong lòng bất mãn, định tiếp tục lên tiếng thì bị Cổ Bình dùng ánh mắt ngăn lại.

- Ngả Liên Hỉ!

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ bình trực tiếp gọi tên ông chủ mỏ than, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói:

- Xảy ra sự cố lớn như vậy, ông khó mà tránh khỏi trách nhiệm. Ông mau trở về , chờ sự xử lý của tổ chức đi!

- Vâng, vâng!

Ngả Liên Hỉ đến mông cũng không dám đặt xuống, liên tục gật đầu, đang định dẫn người rời khỏi thì không ngờ những thân nhân của người chết cùng xông lên, chặn đường ông ta.

Mã Hồng Trung vội bước lên quỳ xuống trước mặt đám người Phó chủ tịch thường trực huyện, lớn tiếng nói:

- Chủ tịch Cổ, các vị lãnh đạo, tôi muốn kiện Ngả Liên Hỉ. Ông ta rõ ràng biết giếng than sẽ xảy ra chuyện mà vẫn ép chúng tôi xuống đó làm việc. Ông ta không hề quan tâm đến sự sống chết của nhân viên mỏ than.

- Chủ tịch Cổ, xin ngài làm chủ cho tôi, nhà tôi chết oan một mạng người!

Những thân nhân người tử nạn đau đớn thét lên.

- Mọi người nghe tôi nói!

Đối mặt với tình hình này, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình rất có khi thế xua xua tay, giọng điệu cương quyết nói:

- Hiện giờ sự việc vẫn đang trong quá trình điều tra, một khi điều tra ra chân tướng, tôi xin đảm bảo với mọi người, cho dù là trách nhiệm của ai, chính quyền huyện chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.

Nhìn Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình diễn vở kịch tốt đẹp, Lương Thần trong lòng cảm thấy buồn nôn. Hắn quay ngoắt người đi, không muốn nhìn thấy bộ mặt ra vẻ đạo mạo nhưng dối trá đến cực điểm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.