Trở về truyện

Quan Lộ Trầm Luân - Chương 112: Thủ Đoạn Phá Án Của Lương Thần

Quan Lộ Trầm Luân

112 Chương 112: Thủ đoạn phá án của Lương Thần

Chi đội hình sự có năm đại đội, mỗi đại đội lại phân thành trung đội, tiểu đội không kể hết. Lương Thần thuộc đại đội một, phụ trách nghiên cứu toàn bộ các vụ án hình sự của một vài quận huyện của thành phố, cùng với đại đội điều tra lên kế hoạch phá án, v. v...

So với công việc quản lý đội trị an trước đây của Lương Thần có sự khác biệt, tiến trình công tác của đại đội hình sự cực kỳ khẩn trương, tính phức tạp các vụ án của hình sự quyết định độ khó khăn trong quá trình phá án. Thường thường một án vẫn chưa có tình tiết chứng cớ đã lại tiếp tục có án khác, các nhóm cảnh sát hình sự chịu áp lực thật lớn. Thể chất và tinh thần đầu tư vào vụ án đều đến độ quá tải. Nếu như gặp phải các án lớn, án đặc biệt, trong vòng năm ba tháng đừng có mà nghĩ đến chuyện có thể thở xả hơi?

Tính chất đột ngột, phức tạp, cùng với tính gây nguy hại rất lớn cho xã hội. Đó là đặc thù rõ nét nhất của các vụ phá án hình sự.

Đến ngày 17 tháng 7, Lương Thần đã nhậm chức được tròn một tuần. Trong thời gian một tuần, ngoài việc bắt giữ hai thủ phạm dùng dao cướp giật hung hãn ra cũng không có án nào lớn. Đến tận 9 giờ sáng ngày 20, chi đội hình sự nhận được điện thoại báo án. Tại bệnh viện trung tâm thành phố có hai bệnh nhân ung thư cùng lúc tử vong một cách kỳ lạ.

Đội cảnh sát hình sự thành phố nhanh chóng sắp xếp xuất quân, mà lần này đích thân phó trưởng phòng Triệu Thanh Nham, chi đội trưởng Thân Lỗi chỉ định, hạ lệnh đại đội một dẫn đội tiến tới trung tâm thành phố. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lương Thần biết rất rõ đây là phó cục trưởng Triệu và chi đội trưởng Thân cho hắn bài kiểm tra đầu tiên kể từ khi nhậm chức.

Còi cảnh sát kêu dài, đèn cũng sáng lóe, ba chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp hướng tới bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương thẳng tiến. Mà lúc này trong bênh viện trung tâm thành phố, Viện trưởng Hầu Hải Dương ruột gan đang nóng như lửa đốt, ông không trách cô y tá đã báo án với cảnh sát, ông chỉ cảm thấy có điều gì đó bất lợi, trong những ngày ông sắp về hưu không ngờ lại phát sinh một chuyện lớn như vậy.

Hai người mắc bệnh ung thư cùng lúc tử vong! Tin tức rất nhanh đã chuyền tới các khoa các phòng. Diệp Tử Thanh làm ở khoa nhi, y tá trưởng, các nhóm y tá cũng đang thảo luận về việc này. Diệp Tử Thanh lại thử ấn số gọi điện thoại, nhưng mà tiếng trả lời từ điện thoại vẫn không thay đổi " Số điện thoại quý khách vừa gọi đang trong tình trạng tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau!"

Anh ấy nhất định đã thay số rồi! Nếu không không thể có khả năng một tuần liên tục đều tắt máy! Hồi tưởng người đàn ông lúc rời đi rất quả quyết, gương mặt ngọc của Diệp Tử Thanh hiện ra một vẻ mê man. "Như vậy, tạm biệt nhé, Diệp Tử Thanh". Giọng nói của người đàn ông đó dường như còn vọng bên tai, có lẽ từ nay về sau, người đàn ông này coi đó là sự thật sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới của cô và Diệp Thanh Oánh.

Bức ảnh kia, đúng là Diệp Tử Thanh đã đưa cho Vương Phỉ Hạm, muốn Diệp Thanh Oánh bỏ đi mối tình này. Bức ảnh không có nghi ngờ gì là vũ khí có lợi nhất. Quả nhiên ngày hôm đó, Vương Phỉ Hạm đưa sát khí này cho Diêp Thanh Oánh, nhưng mà, phản ứng của Diệp Thanh Oánh nằm ngoài dự đoán của Vương Phỉ Hàm, Diệp Thanh Oánh đã xé nát bức ảnh, cũng không nói câu nào.

Diệp Tử Thanh biết, Diệp Thanh Oánh cũng giống cô, trong thời gian hơn một tuần đã rất nhiều lần gọi điện thoại, nhưng đều có cùng một kết quả, điện thoại của Lương Thần hiển thị tắt máy.

Nếu như đã quyết định không có quan hệ gì với Lương Thần nữa, vậy tại sao vẫn muốn gọi điện? Trong lòng Diệp Tử Thanh không thể tìm ra nguyên nhân, chỉ có điều mỗi khi lấy điện thoại ra là theo bản năng mà tìm số điện thoại của người đàn ông, sau đó ấn gọi đi.

Chỉ có thể gọi điện cho Toa Toa thôi! Là em họ của Lương Thần, Hàn Toa Toa nhất định có cách tìm được số điện thoại mới của Lương Thần. Diệp Tử Thanh khẽ cắn môi, trong lòng âm thầm nghĩ.

- Tử Thanh, có người đến thăm cậu này!

Nghe tiếng nói nhẹ nhàng hàm chứa ý tứ mờ ám của đồng nghiệp bên tai. Trái tim Diệp Tử Thanh đập loạn nhịp, vội vàng quay người lại. Nhưng mà ở giây sau đó, trên khuôn mặt của cô không khỏi hiện lên vẻ thất vọng. Đứng ở cửa là Lý Minh Dương chứ không phải người đàn ông mà cô tưởng tượng.

Người đàn ông kia giờ này hẳn đang ở Tây Phong, có thế nào cũng không thể đến đây. Diệp Tử Thanh tự cười giễu cợt, khuôn mặt trở lại vẻ bình tĩnh, hướng tới Lý Minh Dương đang đến gần nói:

- Tìm em có việc gì?

- Anh có điều muốn nói với em!

Lý Minh Dương có vẻ rất bình tĩnh, gã lần này đến với sự chuẩn bị. Trải qua lần trước đối thoại với Diệp Tử Thanh, gã tự tin là đã nắm chắc biện pháp lay động đối phương.

Đúng lúc này. Tiếng còi điếc tai của cảnh sát từ xa tiến lại gần, dường như đã đến trước cửa bện viện. Phụ nữ được trời sinh cho cái mồm thích buôn chuyện, các nhóm y sĩ của bệnh viện chịu không nổi chạy ra từ các khoa các phòng, chen lấn nhìn xung quanh.

- Em cũng muốn đi xem sự náo nhiệt.

Hai tay Diệp Tử Thanh cho vào trong túi áo, hướng tới cửa đi ra ngoài.

- Cùng nhau đi.

Lý Minh Dương mỉm cười, tránh ra một bên, đợi Diệp Tử Thanh đi ra liền sánh vai đi cùng.

Trước đại sảnh tiếng bước chân vang lên dồn dập, một đoàn mặc áo sơ mi xanh da trời cộc tay của cảnh sát bước nhanh vào hành lang, mục đích của họ là khu phòng của bệnh nhân ung thư. Nhìn người cảnh sát trẻ đi đầu được các cảnh sát khác vây xung quanh như đàn sao vây quanh mặt trăng, đám y sĩ lại mồm năm miệng mười bàn luận.

- Người đi đầu tiên kia rất đẹp trai, lại rất trẻ nữa! Người cảnh sát kia nhìn mặt hình như rất quen. Đúng rồi, hình như đã gặp ở đâu rồi!

Cuối cùng, một y sĩ thất thanh hô:

- Tôi nhớ ra rồi, anh cảnh sát đó đã từng ở viện chúng ta? Và còn quen biết với chị Tử Thanh nữa.

Diệp Tử Thanh kinh ngạc đứng ở góc khác của hành lang, nhìn không chớp mắt người đàn ông đang đi qua cô? Dung mạo của Lương Thần không thể so sánh với Lam Phàm, thậm chí cũng không được như Lý Minh Dương đứng bên cạnh, nhưng Lương Thần với bộ trang phục cảnh sát, cả người toát lên vẻ trang nghiêm trầm tục, giống như một cây đại thụ che trời, khiến người ta có cảm giác an toàn vô hạn.

Tại sao anh ấy lại ở đây? Anh ấy đáng nhẽ phải ở Tây Phong, Long Nguyên, nhưng không thể nào lại xuất hiện ở đây! Hồi tỉnh lại Diệp Tử Thanh không chút do dự cất bước đi theo với vẻ mặt kinh ngạc, bị Lý Minh Dương đứng bên cạnh không quá nửa phút đoán ra được tình hình.

Lương Thần và các đội viên đại đội một đi xuyên qua hành lang, tiến đến khu phòng bệnh ung thư. Trong hiện trường vụ án, các nhân viên kỹ thuật hình sự tiến hành triển khai khám nghiệm lấy chứng cớ, ánh đèn flash không ngừng sáng lên? Lương Thần chậm rãi đi đến trước giường. Cố nén trong lòng sự khó chịu, vận đủ thị lực để quan sát xác chết. Các hình ảnh rõ ràng ngắt quãng liên tiếp hiện lên trong đầu hắn, một người không có kinh nghiệm hình sự như hắn, nếm thử một ngày thông qua năng lực đặc biệt của mình để hoàn thành chuyên án đầu tiên của hắn kể từ ngày nhậm chức.

Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, chi đội trưởng Thân Lỗi chỉ định hắn đến trước, đơn giản là để kiểm nghiệm năng lực của hắn. Không cần biết là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần nó có thể bắt chuột thì đó là một chú mèo giỏi. Mà không cần biết thông qua phương pháp gì, chỉ cần hắn bắt được thủ phạm, vậy sẽ là thành công mĩ mãn.

Bên ngoài phòng bệnh, đội phó Khương Bằng đang tiến hành tra hỏi cô y tá đã báo cảnh sát, còn các nhân viên khác thì đảm bảo trật tự, cấm không cho những người không liên quan vào phá hỏng hiện trường.

Viện trưởng Hầu Hải Dương, phó viện trưởng Khương Điện Khôn đang lo lắng chờ đợi kết quả điều tra của đội hình sự. Không bao lâu, hai người nhìn thấy một đồng chí cảnh sát trẻ đi ra.

- Sếp Lương? Tại sao lại là cậu?

Hầu Hải Dương và Khương Điện Khôn có ấn tượng khá sâu sắc với chàng thanh niên đã từng nằm ở bệnh viện này. Hai tháng trước lãnh đạo tỉnh đã đến thăm bệnh viện, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng quá bước tới thăm, cái tư thế đó, sự phô trương đó vẫn như còn mới trong ký ức của hai vị viện trưởng.

- Ồ, cháu mới được điều đến Liêu Dương không lâu, Viện trưởng Hầu, viện trưởng Khương, làm phiền hai người gọi tất cả các bác sĩ, y tá của phòng bệnh đến đây.

Lương Thần mỉm cười giải thích, sau đó đưa ra yêu cầu với hai vị viện trưởng.

- Không vấn đề, không vấn đề!

Viện trưởng Hầu lập tức nói với phó viện trưởng Khương:

- Lão Khương, ông đi sắp xếp đi!

Động tác của Khương Điện Khôn rất nhanh, nỗ lực đưa tất cả chủ nhiệm chữa trị, y bác sĩ của khu phòng ung thư đến đầy đủ.

Lương Thần bước tới, nheo mắt liếc nhìn tất cả các gương mặt đang đứng đó. Bỗng dưng, ánh mắt hắn dừng lại bên một ánh mắt quen thuộc

Không thể nói được là đang biểu đạt điều gì. Tóm lại, là một ánh mắt cứng đầu dai dẳng nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn nhìn xuyên qua gan phổi hắn.

- Viện trưởng Khương, người này cũng là y tá của khu phòng ung thư?

Lương Thần dùng ánh mắt khác chỉ vào cô gái như chim hạc lạc vào đàn gà, mặt không chút biểu cảm hỏi Viện phó Khương?

- Người này?

Viện phó Khương nhìn theo hướng tay chỉ của Lương Thần nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tinh linh. Trên mặt ông không khỏi lộ ra điệu cười mếu máo, nói với cô gái:

- Tử Thanh à, cô đang làm loạn gì ở đây vậy? Còn chưa quay về phòng của mình, không được làm ảnh hưởng đến việc phá án của sếp Lương.

Diệp Tử Thanh cũng không nói câu nào, vẫn dùng ánh mắt cứng đầu và dai dẳng nhìn chằm chằm vào mắt Lương Thần. Điều này khiến Lý Minh Dương cách không xa nhướng mày lên, gã rất mẫn cảm mà nhận thấy rằng Diệp Tử Thanh có thái độ khác thường với người cảnh sát trẻ này.

Lương Thần không hề để ý đến Diệp Tử Thanh, ánh mắt hắn nhìn đám đông các y bác sĩ mà tìm kiếm, rất lâu sau, hắn chỉ vào một người, ước chừng khoảng 50 tuổi. Một bác sĩ nam đầu trọc như sư, tiếp sau đó lại chỉ vào một nam bác sĩ tuổi trung niên có sắc mặt vàng vàng.

- Hai người đứng lên phía trước!

Giọng nói của Lương Thần mang đến sự lạnh lẽo tiêu điều cho không khí, hai mắt dưới vành mũ lộ rõ hào quang sắc bén. Với vẻ mặt khá tự tin cùng với thân phận đặc thù và sự tự tin vào việc thực thi pháp luật, khiến từng lời nói hành động của hắn có một sức hấp dẫn khó có thể nói thành lời!

Một già, một trung niên, trên mặt của hai bác sĩ không dấu được thần sắc hoang mang lo sợ. Không trách được tố chất tâm lý của họ không tốt. Bởi dù ai cũng không thể ngờ được trước khi kết quả giám định của đội hình sự được đưa ra, trong rất nhiều y bác sĩ ở đây, bàn tay của đồng chí cảnh sát trẻ lại chỉ vào hai người họ.

- Họ tên?

Lương Thần trầm giọng hỏi.

- Vương, Vương Thành Long!

- Bao Tiếu Tùng!

Cùng với nụ cười nhẹ nhõm, hai người đàn ông vội vàng trả lời.

- Tuổi?

Ánh mắt của Lương Thần nhìn gần hai người, tiếp tục hỏi.

- Bốn mươi chín!

- Bốn mươi mốt.

Tinh thần của hai bác sĩ dần dần lấy lại sự bình tĩnh, câu trả lời cũng trở lên tự nhiên hơn.

- Chức vụ?

Lương Thần không chút lỏng lẻo tiếp tục hỏi. Đại đội phó Khương Bằng nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, trong lòng tự hỏi đội trưởng mới nhậm chức có phải xem phim nhiều quá không, ở đâu ra cách thẩm vấn như vậy?

- Phó Chủ nhiệm bác sĩ?

- Trợ lý bác sĩ.

Hai vị bác sĩ trả lời đúng sự thật. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY -

- Bao nhiêu năm trong nghề?

Lương Thần lại hỏi một câu không liên quan đến sự việc.

Hai vị bác sĩ cảm thấy rất kỳ cục, nhưng vẫn chuẩn bị thật thà trả lời. Nhưng không đợi họ mở lời, đối phương hỏi dồn một câu kế tiếp:

- Lúc hai người bệnh gặp nguy kịch, mọi người đang làm gì?

- Lúc đó chúng tôi đang ở phòng trực đánh bài, cùng với chúng tôi còn có thầy thuốc Diêu và thầy thuốc Trâu.

Vừa nghe Lương Thần hỏi đến câu hỏi này, hai vị bác sĩ lập tức hoàn hồn điềm tĩnh lại, gần như không cần nghĩ ngợi và trả lời.

Nhưng mà trong lúc nhất thời, cơ thể hai người bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt nhợt nhạt tái mét. Mồ hôi hột vã ra, nhưng hai người cũng mặc kệ!

Đặc sắc! Đại đội phó Khương Bằng và những người khác trong đội hình sự khác không kìm nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi!, trước tiên lấy những câu hỏi không liên quan để đánh lừa sự chú ý của hai vị bác sĩ, sau đó đột nhiên đưa ra một kỳ binh, lập tức khiến hai người họ lộ ra dấu vết. Thủ đoạn Lương Thần sử dụng cũng không thần kỳ cho lắm, nhưng mà đã nắm bắt đúng thời cơ. Nhưng sau đó khiến các nhóm đội viên cảm thấy khó hiểu hơn cả là tại sao đại đội trưởng của họ lại có thể biết được hai người này có nghi vấn!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.