Trở về truyện

Quan Lộ Trầm Luân - Chương 100: Cậu Chịu Oan Ức Rồi!

Quan Lộ Trầm Luân

100 Chương 100: Cậu chịu oan ức rồi!

Nghe báo cáo của Đỗ Tân Học, sắc mặt của Lam Quý Hữu gần như tái mét đi. Chỉ có điều đó lại chính là Bí thư tỉnh ủy Giang và các lãnh đạo, hắn không thể thể hiện lời lẽ hành động gì lớn cả, chỉ đành tạm cất điện thoại đi. Biện pháp cứu chữa tạm thời xem chừng chỉ có thể là đến đâu hay đến đó!

Tại phòng họp của Cục Công an Thành phố, Bí thư Tỉnh ủy Giang, Phó bí thư Lý, Bí thư Đảng ủy Công an Thôi thân mật bắt tay Phó Viễn Chí, Hà Liên Sinh của Cục Công an thành phố, và Tiếu Lập Quân cùng những chiến sĩ lập công của tổ chuyên án phòng Công an huyện Tây Phong.

Lam Quý Hữu cứ nhìn mãi vẻ mặt của Phó bí thư Lý, rất nhanh, ngay sau khi các vị lãnh đạo Tỉnh bắt tay với từng chiến sĩ có công xong, y tinh ý phát hiện ra Phó bí thư Lý vừa chau mày, có vẻ như muốn nói gì đó.

- Ơ, tôi nhớ là còn có đồng chí Tiểu Lương cơ mà.

Mặt Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Nguyên hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn xung quanh, sau đó hỏi Cục trưởng Cục Công an thành phố Trương Học Binh một cách khôi hài:

- Sao thế? Giấu đồng chí lập công lớn nhất đi rồi à?

Lam Quý Hữu toát mồ hôi trán, sao y lại không nghĩ ra người mở mồm hỏi trước không phải là Phó bí thư Lý, cũng không phải là Bí thư Đảng ủy Công an Thôi, mà lại là Bí thư Tỉnh ủy Giang. Lương Thần, không ngờ lại do chính Bí thư Giang hỏi đích danh, nói theo một cách khác thì chứng tỏ ấn tượng của Bí thư Giang về Lương Thần sâu sắc không bình thường chút nào.

- Tiểu Lương...Tiểu Lương đã bị cách chức rồi ạ!

Cục trưởng Cục Công an Thành phố Trương Học Binh đành can đảm đáp. Câu trả lời này của hắn lập tức làm ánh mắt của Lam Quý Hữu hiện lên vẻ sửng sốt đến phẫn nộ.

Lam Quý Hữu đã dặn trước Trương Học Binh rồi, là nếu mà lãnh đạo Tỉnh có hỏi đến Lương Thần thì phải nói Lương Thần ốm nên không kịp đến Long Nguyên để gặp gỡ các vị lãnh đạo được. Nghĩ rằng mấy vị lãnh đạo Tỉnh này cũng không thể vì một tên cán bộ cấp phó phòng mà lại cao hứng kéo đến tận Tây Phong để thăm hỏi. Nhưng y không ngờ cái tên Trương Học Binh này lại nói ra sự thật.

- Cách chức?

Nụ cười trên mặt Giang Trung Nguyên tắt ngúm, ánh mắt quét qua Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh và Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu một lượt, bình thản hỏi:

- Lí do?

Vẻ mặt của Phó bí thư Lý chưa thấy vẻ gì khác thường, ngược lại là sắc mặt của Bí thư Đảng ủy Công an, giám đốc Sở Công an Thôi Thắng Quân và Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh hơi biến một chút, cả hai người cũng không thể ngờ tới là chỉ trong thời gian hai tuần, nhân vật lập công kia không những không nhận được khen thưởng như bình thường mà còn bị cách chức. Trong đó rốt cuộc là có lý do gì?

- Cố ý gây thương tích.

Trương Học Binh ấp úng đáp:

- Mấy hôm trước Tiểu Lương đánh người bị thương, thế nên...!

- Cố ý gây thương tích?

Giang Trung Nguyên không khỏi hơi giật mình. Ánh mắt Thôi Thắng Quân và Lam Phúc Sinh cũng hiện rõ vẻ ngạc nhiên,

- Bí thư Giang, tôi có lời muốn nói.

Phó Cục trưởng Cục Công an Thành phố Phó Viễn Chí tiến lên một bước, lớn tiếng nói.

- Nói đi!

Giang Trung Nguyên nhướn mày, ông đoán được điều mà Phó Cục trưởng Phó đầy khí phách quân nhân này muốn nói nhất định có liên quan đến Lương Thần.

- Bí thư Giang, tôi không phải chỉ bàn về chuyện lập công, công lao của Lương Thần không thể đại biểu rằng cậu ta phạm pháp mà không bị trừng trị. Nhưng là nhóm đầu tiên phụ trách điều tra sự việc này, tôi muốn nói là trong cả quá trình điều tra vụ việc, hành vi của Lương Thần vẫn có những chỗ chưa được đúng cho lắm, nhưng cảnh cáo hay ghi lỗi đều đã quá lắm rồi, hoàn toàn không đến mức phải cách chức, thậm chí lại còn bị gán với tội danh cố ý gây thương tích.

Trên mặt Phó Viễn Chí lộ rõ vẻ bất bình phẫn nộ.

- Thế nói xem nào, tình hình cụ thế ra sao?

Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Nguyên hơi chau mày. Vẻ mặt này khiến Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu run lên, y rất rõ điều đó có nghĩa là việc này đã làm cho Bí thư Giang rất không hài lòng.

Phó Viễn Chí không mảy may do dự, liền kể lại rõ ràng một lượt nguyên nhân kết quả của quá trình điều tra. Và liếc mắt sang Phó cục trưởng Uông nói:

- Tôi không biết kết quả điều tra của ai đấy là từ đâu, nhưng khi chưa tìm ra chứng cứ có liên quan, chỉ dựa vào vài nhân chứng một phía mà đã áp cho Lương Thần tội danh dùng dao gây thương tích, điều này là không tôn trọng pháp luật, và cũng là giẫm đạp lên quyền nhân thân.

Phó cục trưởng thường trực Uông Phàm ánh mắt biến sắc, nhưng vẫn mím chặt môi, một câu cũng chẳng nói.

- Mang báo cáo điều tra đến đây!

Giọng điệu của Giang Trung Nguyên trở nên nghiêm túc, nhìn Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh và Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu với ánh mắt đầy vẻ không hài lòng.

Bí thư Tỉnh ủy dứt lời, Trương Học Binh không dám chậm trễ, lập tức đích thân đem hai bản kết quả điều tra hoàn toàn khác nhau đến, đưa cho Bí thư Giang.

Tiện tay lật hai trang, Bí thư Giang vứt một bản lên bàn, nói dõng dạc:

- Ai là người phụ trách điều tra, đừng ra.

Phó Cục trưởng thường trực Cục Công an Thành phố Uông Phàm lập tức bước ra, mặt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi. Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh khẽ thở dài, vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương một cái.

- Chỉ có mỗi ghi chép hỏi cung đồng chí Tiểu Lương thôi, những nhân chứng có liên quan khác đến nhắc tới cũng không thấy nhắc, xin hỏi là căn cứ phán đoán cuối cùng của anh là từ đâu mà có vậy?

Đối diện với chất vấn của Bí thư Tỉnh ủy, Uông Phàm dường như không cãi được lời nào, hắn ngẩng đầu, nhìn Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu với ánh mắt cầu cứu.

Lam Quý Hữu vừa sợ vừa giận, tự nhủ mày nhìn tao làm cái chó gì chứ?

Uông Phàm vừa nhìn sang, ánh mắt của Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Nguyên, Phó bí thư Lý Thư Hãn, Bí thư Đảng ủy Công an, Giám đốc Sở Công an Thôi Thắng Quân, thêm cả của Phó Tỉnh trưởng Lam Phúc Sinh đều đổ về phía Lam Quý Hữu.

Giang Trung Nguyên liền sầm mặt lại, hắn lập tức hiểu ra Lam Phàm trong báo cáo điều tra là người như thế nào! Thảo nào kết quả điều tra với bao nhiêu sơ hở như thế cũng được thông qua, chả trách bộ dạng Cục trưởng Trương Học Binh cứ ấp a ấp úng.

Lam Phúc Sinh tiến lên hai bước, cầm lấy quyển bảo cáo điều tra trên bàn, lật lật hai trang, mặt biến sắc rất khó coi. Chỉ nhìn thấy rõ mồn một ở bên trên hai chữ Lam Phàm, gã liền hiểu rõ nguyên do tất cả sự việc. Lương Thần và Lam Phàm nảy sinh xung đột, có thể là Lam Phàm bị thiệt nên anh trai sốt ruột bảo vệ con nên dựa vào thế lực trong tay ra chiêu.

Chuyện này nếu đặt vào người khác thì cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng mà cứ lại là tên Lương Thần này cơ, hắn là nhân vật không bình thường!

Cơ hội đến lập công lớn được vài lần, mối quan hệ với Phó bí thư Lý không hề đơn giản, thậm chí lại còn được Diệp lão đối xử với cách khác. Bí thư Tỉnh ủy Giang có thế nhớ được một cán bộ cấp phó phòng nhỏ xíu này, hoàn toàn là vì có quen biết với Diệp lão. Không cần biết sau này Diệp lão có nhớ tới Lương Thần hay không, nhưng trước mắt, Bí thư Giang chỉ biết trước mắt Diệp lão còn nói hộ cho Lương Thần, mà đối với anh trai Lam Quý Hữu mà nói lại là cái đen vận đến người rồi.

Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh, Giám đốc Sở Công an Thôi Thắng Quân cũng đứng ra, nhìn qua qua, sau đó vẻ mặt gã cũng trở nên kì quái, quay đầu liếc nhìn Lam Quý Hữu một cái, trong ánh mắt hiện lên chút không hài lòng!

- Là tôi điều tra không thỏa đáng, tôi chấp nhận chịu trách nhiệm toàn bộ, mong tổ chức cứ xử phát đích đáng.

Uông Phàm lại rất thông minh, nhận toàn bộ lỗi sai về mình. Nhưng Lam Quý Hữu nghe xong lại càng tức giận, tự nhủ chú mày đã chuẩn bị gánh vác trách nhiệm rồi, thế mà vừa này lại còn nhìn ta một cái như thế làm gì!

- Một câu điều tra không thỏa đáng là xong chuyện à? Anh rõ ràng ở đây là lơ là với cương vị của mình, là không làm tròn chức vụ!

Giọng điệu của Bí thư Giang rất nghiêm khắc, ánh mắt chuyển sang phía Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh, Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu rồi nói:

- Xảy ra chuyện như vậy mà các anh không hề phát hiện ra à? Các anh là những cán bộ ưu tú trân trọng thế hệ tuổi trẻ đây sao?

- Là do tôi tắc trách, Bí thư Giang, ngài phê bình đúng lắm ạ!

Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh cúi đầu thành khẩn nói:

- Trong hai ngày nay tôi ở trên tỉnh, không ngờ rằng Thành phố lại xảy ra chuyện như thế. Tôi sẽ lập tự bắt tay vào điều tra vụ này ngay!

Nói rồi Lương Khải Minh nhìn Cục trưởng Trương Học Binh nói:

- Đồng chí Tiểu Lương giờ vẫn đang ở Tây Phong chứ? Gọi điện báo cho cậu ta đến một chuyến đi.

- Cái này...

Vẻ mặt Cục trưởng Trương Học Binh lộ vẻ khó xử, do dự vài giây mới ấp úng nói:

- Bí thư Lương, e rằng không gọi được cho đồng chí Tiểu Lương đâu ạ, bị phòng Hình sự Công an huyện bắt tạm giam hai ngày rồi, hôm nay sẽ áp giải lên Viện kiểm sát.

Rầm!

Bí thư Tỉnh ủy Giang đập mạnh xuống bàn một cái, nói to:

- Loạn rồi!

Toàn thân Lam Quý Hữu không khỏi run lên, y muốn đứng lên giải thích cái gì đó, nhưng lại nghĩ thế là chưa đánh đã khai. Liếc nhìn vẻ mặt tức giận của cậu em trai Lam Phúc Sinh, trong lòng y lại càng hoảng sợ. Trước sự nổi giận của Bí thư Giang, Phó bí thư Lý, tuy không đến mức y sẽ bị mất chức, nhưng cảnh cáo xử phạt thì e là không tránh khỏi. Hơn nữa quan trọng hơn là, từ nay về sau uy tín của y ở Long Nguyên này sẽ mất hết, mãi mãi làm thằng hai là nhất định rồi!

Mà bây giờ, y dám thanh minh không? Y có thể thanh minh được không? Tình hình trước mắt, cho dù Lương Thần có đâm con trai y bị thương thì y cũng không thể lí lẽ hùng hồn để đứng ra phản bác lại Bí thư Giang. Đối diện với Lương Khải Minh, y có thể thẳng lưng hay trơ mặt, nhưng đối mặt với Bí thư Tỉnh ủy Giang, Phó bí thư Lý, ngoài việc bóp mũi tự công nhận ra, y chẳng có lựa chọn nào khác. Đây chính là sự chênh lệch quyền lực, giống như cái đạo lý nếu Lương Thần không có lãnh đạo cấp Tỉnh đằng sau trợ giúp thì cũng chỉ đành bóp mũi tự mình công nhận xui xẻo.

Có một vài tình huống, quyền lực là công lý, là chế độ, là pháp luật! Cùng một sự việc nhưng với nhiều người khác nhau, kết quả tự nhiên sẽ không giống. Cái gọi là ô dù, hay nhắm mắt cho qua thực ra là giải thích cho chúng ta một đạo lý, dưới tác dụng của quyền lực, lý do dù càng vô lý cũng có thể trở thành sự thực đường đường chính chính che đậy chân tướng.

Thực tế, hàng trăm thiếu sót trong báo cáo điều tra của Uông Phàm không quyết định sự việc đi theo căn cứ cơ bản. Bí thư Tỉnh ủy và Phó bí thư tham gia mạnh mẽ mới là nguyên nhân cơ bản quyết định số mệnh của Lương Thần.

Mặc dù Giang Trung Nguyên hết sức phẫn nộ, nhưng vẫn quan tâm được đến thể diện của Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh, nếu không ông hoàn toàn có thể chực tiếp hỏi Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu. Tuy ông không nói rõ ra nhưng vẫn dùng giọng điệu nghiêm khắc yêu cầu Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh và Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu nhất định phải điều tra triệt để vụ việc, truy cứu trách nhiệm của những cán bộ có liên quan.

Bí thư Tỉnh ủy nuốt giận ra về, các vị lãnh đạo Tỉnh khác cũng lần lượt ra khỏi Cục Công an Thành phố. Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh cố ý chậm lại một bước, đưa ánh mắt xin lỗi sang Phó Cục trưởng thường trực Uông Phàm. Uông Phàm cười một cái, vẻ mặt khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng thường ngày.

Theo sau, Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Nguyên rời Long Nguyên, tiến đến Tây Phong. Trên đường, ngồi trong xe Giang Trung Nguyên khẽ chau mày, suy nghĩ đến những bước hành động tiếp theo sau khi đến Tây Phong.

Muốn lấy lí do hợp lý để xin gặp lại Diệp lão lần nữa, tên Lương Thần kia là một đạo cụ không thể thiếu.

Dường như cùng lúc đó, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt và Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh vội tới phòng Công an huyện. Cây đầu tiên mà hai vị quan phụ mẫu nói khi vừa mới gặp Lương Thần là:

- Tiểu Lương, cậu chịu oan ức rồi!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.