Trở về truyện

Phúc Diễm Tiêu Dao - Chương 83: Bản Tính Tà Ác

Phúc Diễm Tiêu Dao

83 Chương 83: Bản Tính Tà Ác

"Người nào?"

Mỹ phụ đang mặc vào một cái áo sơ mi hết sức bình thường bỗng nhiên xoay người lại, chợt đối mặt với ánh mắt tham lam của Diệp Hi!

"Đi ra ngoài đi!"

Nàng lẽ ra phải giận dữ, nhưng lúc này lại tràn đầy ưu sầu mà thở dài than thở, nàng không dám làm Diệp Hi phật ý, có lẽ đây là số mệnh sao!

"Thật xin lỗi."

Nhìn mỹ phụ mang theo vẻ mặt đau đớn, đây là lần đầu tiên Diệp Hi cảm thấy hắn thật sự sai lầm rồi! Vốn là một gia đình hạnh phúc lại bị hủy diệt ở trên tay của mình.

"A di, mong a di hãy quên chuyện tối ngày hôm qua, bắt đầu lại cuộc sống mới được không! Bệnh tình của Đình Đình chắc chắn sẽ được chữa trị!"

"Ngươi..."

Nhìn tiểu nam hài này biến chuyển, từ đáy lòng Từ Lâm vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy cao hứng. Dù sao, tiểu hài tử này có thể hối cải để làm một con người mới, nàng tự đáy lòng cao hứng. Bất quá, chuyện đêm hôm đó tại sao có thể nói quên liền quên đi được!

Chẳng qua là Từ Lâm xem Diệp Hi chỉ vừa tiến vào thời kỳ trưởng thành! Có lẽ, hắn đối với thân thể nữ nhân rất cảm thấy hứng thú. Nếu như lúc này nhận được xúi giục của người xấu, rất có thể hắn sẽ từ đó mà đồi bại. Bất quá, hoàn hảo là hắn biết mình làm sai rồi!

"A di."

Diệp Hi nhìn diễm mẫu đồng học, tựa hồ muốn nói gì, tuy nhiên hắn cũng không biết nên nói cái gì.

"Ta đi ra ngoài trước!"

"Kháo, Diệp Hi ngươi con mẹ nó dối trá!"

Ra khỏi phòng Diệp Hi bỗng nhiên thấp giọng mắng mình một câu, mới vừa rồi mình rõ ràng muốn đem người vợ xinh đẹp đẩy ngã ở trên mặt giường lớn, nhưng không ngờ lại nói ra những thứ trái lương tâm! Xem đi! Giữa hai chân cũng đã dựng lên cái lều rồi!

"Diệp Hi, ngươi lầm bầm lầu bầu cái gì đó?"

Lúc này, Trần Nhã Đình mặc một thân y phục của nữ đồng học từ trong phòng đi ra, hai mắt lại hơi sưng đỏ, tựa hồ đã trốn ở trong phòng khóc.

"Mắt của bạn?"

"Không có chuyện gì, hạt cát bay vào mắt."

Bỗng nhiên, cửa phòng sau lưng Diệp Hi bị mở ra, mỹ nhân gợi cảm mặc quần jean bó bước ra, ánh mắt của nàng đầu tiên rơi vào con gái, nhưng ngay sau đó lại nhìn Diệp Hi, tiếng nói so với lúc trước nhu hòa hơn rất nhiều.

"Chúng ta... Thật sự có thể đi đến bệnh viện đệ nhất thành phố Hoa Hải ư?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Ân, đương nhiên."

Diệp Hi gật đầu: "Đi thôi! Bệnh của Đình Đình hưng không thể để lâu!"

"Diệp Hi, ngươi rốt cuộc là ai?" Từ Lâm đi ở phía sau bỗng nhiên thấp giọng hỏi.

"Ta?"

Diệp Hi bỗng nhiên thả chậm cước bộ: "Mẹ của ta là thị trưởng thành phố Hoa Hải!"

"Khó trách!"

...

"Ha hả, tiểu Hi ngươi đã đến rồi a!"

Lúc Diệp Hi mang theo hai mẹ con đi vào đệ nhất bệnh viện của thành phố, một trung niên nam nhân lập tức cười đi ra, thập phần nhiệt tình cùng Diệp Hi chào hỏi.

"Hai vị này chính là..."

"Đây là đồng học của ta, Trần Nhã Đình, nàng là mẹ của Đình Đình."

"Các ngươi hảo!"

Trung niên nhân rất có lễ phép gật đầu, đối với Diệp Hi nói: "Bác sĩ ta cũng đã sắp xếp xong xuôi, Đình Đình, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ!"

"Có thể."

"Ân, các ngươi hiện tại mang Đình Đình đi làm xét nghiệm cặn kẽ."

Trung niên nhân hướng về phía hộ sĩ nói, "Như vậy tiểu Hi, Từ nữ sĩ, chúng ta đến phòng làm việc của ta nói đi! Ha hả, ngươi nhìn, đều quên giới thiệu! Ta họ Chu, là viện trưởng ở đây."

Nói xong nam tử họ Chu liền dẫn hai người tiến vào phòng làm việc của hắn.

"Ngồi đi."

"Chu thúc thúc, ngươi nói giải phẫu có bao nhiêu nắm chắc?" Diệp Hi vội vã hỏi.

"Cái này phải đợi xét nghiệm cặn kẽ đã mới có thể kết luận. Nếu như là giai đoạn cuối..., chúng ta cũng không thể ra sức. Bất quá nếu thật sự là giai đoạn đầu, chỉ cần còn trong phạm vi khống chế, chúng ta còn có tám phần nắm chắc! Đây là tính toán còn bảo thủ, đoán chừng có lẽ lớn hơn nữa! Chủ yếu còn phải dựa vào ý chí bệnh nhân."

"Vậy thì không thành vấn đề!"

Diệp Hi thở phào một hơi, tính cách Trần Nhã Đình hắn rất rõ ràng!

"Có thật không?"

Từ Lâm lúc này cảm thấy tim của mình đều nhanh muốn nhảy ra ngoài, nàng rất sợ nghe được tin tức không tốt, chỉ có thể hy vọng kỳ tích phủ xuống.

"Thật ra thì Từ nữ sĩ không cần thiết lo lắng như vậy! Ung thư giai đoạn đầu mặc dù có điểm khó giải quyết, nhưng lại hoàn toàn có thể trị liệu!"

"Nhưng còn phí giải phẫu —— "

Từ Lâm vừa muốn nói, Chu viện trưởng lại bỗng nhiên phất tay cười nói: "Cái này ngươi đừng lo lắng. Đình Đình là đồng học của tiểu Hi a!"

"Viện trưởng."

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của một nam nhân.

"Ha hả, các ngươi trước nói hạ xuống, ta có chút chuyện rời đi một lát!"

Chu viện trưởng mỉm cười đứng lên rời phòng, chỉ để lại Diệp Hi cùng Từ Lâm hai người.

"A di, ngươi cứ yên tâm đi."

Diệp Hi nhìn nữ nhân ngồi đối diện cười nói. Nàng mặc quần jean bó sát đùi, cặp chân rất tự nhiên khép lại chung một chỗ. Màu áo sơ mi trắng đem thân thể của nàng che dấu, nhưng trước ngực vẫn nổi lên một đôi nhũ phong cao ngất! Đó là một đôi mỹ nhũ tràn đầy co dãn, tràn đầy xúc cảm!

Bởi vì, Diệp Hi từng áp trên người mỹ phụ, tận tình hôn đôi mỹ nhũ đó, thậm chí dùng hàm răng cắn xé.

Hiện tại, trên núm vú có lẽ còn giữ dấu răng của hắn!

Cảm giác được ánh mắt của Diệp Hi, Từ Lâm bỗng nhiên hơi sửng sờ, nàng mới phát hiện, cái gọi là biết sai của Diệp Hi chỉ là một chút lời hoa ngôn xảo ngữ mà thôi! Trên thực tế, nhưng hắn vẫn tà ác như vậy, theo ánh mắt tràn đầy dâm dục là có thể nhìn ra được! Nghĩ đến đây, Từ Lâm mơ hồ có chút tức giận: "Diệp Hi!"

"Ân? Chuyện gì?"

"Ta rất cảm kích ngươi trợ giúp chúng ta! Nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút thân phận của mình!"

"Ách, ta lúc nào không chú ý thân phận?"

Diệp Hi cũng cảm thấy có chút mà tức giận, mình bất quá là nhìn nàng mấy lần, như vậy cũng có sai sao? Được rồi, mặc dù rất không lễ phép, nhưng cũng không nên mắng mình a? Cảm giác như mình đang thiếu nợ nàng không bằng! Hình như nàng đã quên mất, rốt cuộc là ai đánh bán thân để kiếm chi phí giải phẫu cho nữ nhi!

"Ngươi —— "

Từ Lâm vẻ mặt phẫn hận mà nhìn chằm chằm hắn, tức giận làm nàng lại có một phen phong tình khác! Nhục nhã, bi phẫn, đủ loại mặt trái tâm tình để cho Từ Lâm bỗng nhiên dùng sức tát Diệp Hi một cái!

"Ngươi tại sao có thể như vậy? Một đứa bé lại học được thói hư hỏng như vậy! Không lẽ cha mẹ ngươi không có thời gian hảo hảo giáo dục ngươi sao?"

"Không có thì sao!"

Diệp Hi bỗng nhiên đứng lên, hắn bỗng nhiên cười tà nói: "A di ngươi còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua của chúng ta không? Ta nghĩ, ngươi thoạt nhìn đoan trang hiền lành, không nghĩ tới thời điểm làm chuyện kia lại có thể phóng đãng như vậy!"

"Câm miệng!"

Từ Lâm đầy xấu hổ và giận dữ nói, nhưng nàng lại phát giác thân thể của mình cũng đang nhẹ nhàng mà run rẩy!

"Diệp Hi, ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng không có có trợ giúp của ngươi thì bệnh của Đình Đình không thể trị liệu!"

Nhớ tới trượng phu đã nói, trong nội tâm nàng cảm giác được có lo lắng.

"Nhưng là ngươi có thể bảo đảm, những bệnh viện khác có đủ kỹ thuật cùng trang thiết bị sao?"

Đúng vậy! Lời Diệp Hi nói đã đánh trúng lo lắng của Từ Lâm. Hơn nữa, nếu như mình đắc tội Diệp Hi, như vậy ở thành phố Hoa Hải muốn sinh tồn sẽ rất khó khăn! Hơn nữa, tối ngày hôm qua, chuyện mình phản bội trượng phu là sự thực!

Từ Lâm hiện tại thậm chí còn cảm giác được hai chân của mình vẫn còn hơi đau đớn. Vì gia đình của mình, vì con gái của mình... Năm thật chặc bàn tay, nàng dùng sức cắn môi, đầu óc của nàng đã tràng ngập phẫn uất và đau khổ.Trên mặt đã rơi đầy nước mắt nhục nhã.

Bất quá, sau một khắc!

Vốn là mỹ phụ nhân đang quay đầu đi chỗ khác lại bỗng nhiên đứng lên! Dáng người gợi cảm, hoàn mỹ vóc dáng nhất thời để cho hai mắt Diệp Hi phát sáng! Chỉ thấy nàng nện bước chân thon dài cân xứng đi về phía cửa phòng.

Lúc Diệp Hi nghĩ nàng muốn lúc rời đi, không ngờ lại thấy Từ Lâm đột nhiên khóa cửa phòng lại! Một cái tay đặt trên cửa phòng, Từ Lâm đưa lưng về phía Diệp Hi, thanh âm run rẩy: "Ngươi chỉ muốn thân thể của ta có phải không?"

Diệp Hi rất muốn nói không phải, nhưng là ánh mắt của hắn cũng trở nên càng ngày càng nóng rực! Thân thể thành thục để cho hắn có chút nặng nề muốn vọng động! Kể từ khi ăn trộm trái cấm, hắn liền phát giác mình trở nên càng ngày càng khống chế không được mình! Thấy mỹ lệ nữ nhân xinh đẹp, luôn luôn muốn chiếm giữ làm của riêng! Nghe không được Diệp Hi trả lời, Từ Lâm từ từ mà xoay người lại đi về phía Diệp Hi!

Một bước, hai bước. Lúc này trên mặt nàng đã nhìn không ra là bi phẫn hay xấu hổ, nhưng lại rất kiên định! Cho đến khi tới trước mặt Diệp Hi đang ngồi ở trên ghế sa lon mới ngừng lại!

"Thình thịch!"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.