72 Chương 72: Thị Trưởng Cô Đơn
Lúc này trong ngực là mỹ phụ đang khép hờ mắt, hàm răng trắng tinh cắn chặc bờ môi ướt át kiều diễm, hai tòa mỹ phong lại càng liên tiếp phập phồng, mùi hương nhàn nhạt của thục nữ thật sâu kích thích khứu giác của hắn. Nhìn mỹ phụ nhân mê người với đôi má ngọc hồng phấn có lẽ cũng là một loại hưởng thụ với thị giác!
"Ngươi thật là làm cho ta có chút khống chế không được!"
Vừa nói, Diệp Hi bỗng nhiên đem đầu mình dán lên cặp mỹ nhũ đang nhấp nhô! Gương mặt tựa vào bầu vú to tròn, Diệp Hi cảm thấy ngực của nàng vô cùng ấm áp, trong mũi ngửi mùi thơm của cơ thể khiến cho tâm cảnh trở nên càng thêm ba đào mãnh liệt!
Bóng đêm, vẫn u ám như vậy!
Lúc này đang có một máy bay từ Nhật Bản đang dần tiến vào địa phận Trung Quốc. Quan sát phong cảnh màn đêm từ trên không trung cũng có một tư vị khác! Phía dưới là một mảnh đại dương mênh mông, lúc này ngồi ở khoang phổ thông là một nữ nhân xinh đẹp, cũng đang nâng cằm phấn của mình, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ không nháy mắt.
Cũng không ai biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng lúc này trong lòng của nàng cũng từng đợt lạnh như băng.
"Trung Quốc..." Nàng nhẹ nhàng mím đôi môi, không ngờ lại có thể nói lưu loát Trung văn!
"Không biết, lữ hành lần này có quá mức thuận lợi hay không?"
Đối với Tần Nhã, Lạc Mỹ vô luận như thế nào cũng sẽ không yên tâm. Nhưng nàng lại càng thêm mong đợi, bởi vì như vậy mới có kịch tính! Rất lâu nay, điều mà Lạc Mỹ theo đuổi cũng không phải là thắng lợi, nàng thích quá trình tiến đến thắng lợi hơn!
Nhớ tới mình bảy năm đi qua thành phố Hoa Hải, trong nội tâm nàng không khỏi hồi tưởng lại đất nước thần bí kia. Không biết tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy, hành trình lần này sẽ không thuận lợi như vậy. Hơn nữa, nàng thậm chí còn mong đợi có một đối thủ xuất hiện! Khiêu chiến, không phải là điều mà mình cảm thấy hưng phấn nhất sao?
Mà tại Nhật Bản, lúc này từ trong phòng đi ra một cô bé, cũng là vẻ mặt oán khí mà nhìn phi trường: "Không ngờ lại không đợi nhân gia! Thật xấu!" Nàng chu khuôn mặt nhỏ bé, thoạt nhìn, quả thực giống như là một búp bê, khả ái đến làm cho người kìm lòng không được mà nghĩ muốn sờ gương mặt của nàng.
Nhưng là, nếu như nhìn thẳng cặp mắt to tròn kia..., sẽ phát giác, trong hai mắt tiểu cô nương này tràn đầy một loại giảo hoạt.
"Ngươi không để cho ta đi, ta càng muốn đi!" Nàng cười cười, nhưng ngay sau đó lại xoay người sang chỗ khác đi vào nhà. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Thành phố Hoa Hải, khu biệt thự cho cán bộ chính phủ.
Đứng một mình cô đơn bên cửa sổ, trong lòng mỹ phụ thị trưởng không nhịn được xông ra một cổ thập phần ai oán ưu sầu. Ban đêm khó ngủ luôn dài như vậy, liều mạng mà bắt mình ngủ lại vô ích.
Hàn Tuyết nắm thật chặt cánh tay của mình, có chút lạnh mà co rụt thân thể. Ánh trăng cô đơn trên cao là đồng tình, hay là sầu não cho tình cảnh của mình? Gió không biết, ánh trăng cũng không biết, cửa sổ cũng không biết.
Lại một đêm trăng khuyết, vầng trăng cong cong giống như cái thuyền nhỏ chở đầy giấc mộng của nàng. Nhưng thuyền quá nhỏ, mơ ước lại quá nhiều, thuyền nhỏ chịu không được, từ từ chìm hướng chân trời.
"Ai."
Hàn Tuyết thật sâu thở dài than thở: "Đây là đêm thứ mấy?"
Không biết từ lúc nào bắt đầu, mỗi khi nàng ở một mình, tâm tình cô đơn liền ảnh hưởng nàng, nàng thậm chí, lại không biết mình muốn cái gì! Trong đêm khuya yên tĩnh, nàng luôn luôn cảm thấy mình như trống không.
"Tiểu Hi cái tên kia, lại đã trễ như vậy! Còn có..."
Nghĩ tới tỷ tỷ của trượng phu, trong lòng Hàn Tuyết than thở, cũng không biết Diệp Thần Linh lần này không lý do tới thành phố Hoa Hải vì cái gì. Bất quá, hiện tại Hàn Tuyết lại không có thời gian đi lo lắng. Theo cửa sổ đi trở về, nàng bỗng nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn đồng hồ trên vách tường ngẩn người. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy, thân thể của mình, đang từ từ nóng lên.
Giống như, có một con bàn tay vô hình đặt trên cơ thể thành thục duyên dáng vuốt ve, nàng kìm lòng không được mà kẹp chặc hai chân, hô hấp lại có chút tựu dồn dập! Hàn Tuyết hiện tại mặc một kiện đồ ngủ, bên trong lại không có gì cả.
Cho dù không có áo ngực trói buộc, hai khỏa nhũ phong vẫn cao vút lại vô cùng mềm mại, cũng không có ý tứ rủ xuống. Núm vú béo mập chống đối quần áo mà nổi lên chút xíu, lúc này theo hô hấp của nàng run lên một cái, thật là mê người!
Bỗng nhiên, nàng từ từ đưa một bàn tay búp măng, từng điểm từng điểm mà nhích tới gần trước ngực của mình. Bởi vì hô hấp dồn dập không ngừng khiến mỹ nhũ càng kịch liệt run rẩy! Lúc bàn tay Hàn Tuyết chạm vào một bên vú, thân thể của nàng hung hăng mà run rẩy. Hơn nữa, quan trọng nhất là, trên mặt của nàng cũng là hồng ngất như vậy!
Không có ai biết, một mỹ phụ bình thời lãnh diễm đoan trang, nữ thị trưởng cao quý thành thục lại có một mặt phóng đãng như vậy! Nghĩ tới mình mới vừa trong phòng tắm nhìn thấy kia cái quần lót kia, trái tim Hàn Tuyết giống như bị thứ gì đâm xuống.
Nhưng là, cấm kỵ kích thích, sau lưng trượng phu ... Kích thích lại làm cho nàng cũng không giải thích được. Cho dù nàng cũng không có nam nhân khác từng có tiếp xúc. Nhưng là nàng lại nhớ tới Diệp Hi.
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng mà mở ra, đem tòa nhũ phong nắm trong tay, bắp đùi vẫn khép lại, bởi vì nàng sợ cảm giác như vậy! Nhưng là ước mơ trong lòng lại làm cho nàng cảm nhận được hưng phấn!
"A di thật không muốn chạy trốn sao?"
Lúc này, Diệp Hi đang nằm ở trên mặt giường lớn, hai tay gối ở sau ót, nhìn mỹ phụ nửa quỳ ở bên cạnh mình, hai cánh tay đan lấy nhau, hắn cảm giác được lúc như vậy tà ác, như vậy kích thích!
"Mình, không thể nào nhận được bữa trưa miễn phí!"
Từ Lâm lúc này cắn môi dưới thật chặt, hai tay lại bắt đầu run rẩy! Mặc dù Diệp Hi đã nói cho nàng ba trăm vạn, nhưng nàng cũng không cho là như thế, nếu như mình cái gì cũng không làm, hắn sao có thể tuân thủ hứa hẹn!
Thật ra thì căn bản là Từ Lâm tự nghĩ sai lệch mà thôi. Cho dù Diệp Hi trong lòng đã dục hỏa phần thân, nhưng hắn cũng không muốn chà đạp diễm mẫu của đồng học!
Nhưng lúc này Từ Lâm căn bản cũng không biết? Thân thể run rẩy, nàng chậm chạp dây lưng cởi ra! Phía sau lưng, là thiết kế váy mang khóa kéo. Không ngờ nàng đem một tay, từ từ đưa tới sau lưng của mình.
"Bá..."
Một tiếng thập phần trầm thấp, cái váy hồng nhất thời nới lỏng rơi xuống!
Oanh! Gần trong gang tấc nhìn bộ ngực tuyết trắng để cho Diệp Hi thấy từng đợt mê muội! Nhưng Từ Lâm lại bỗng nhiên không có làm động tác kế tiếp! Lúc này nàng cắn môi thật chặt, tựa hồ cảm nhận lấy khuất nhục! Mình là gái có chồng, một người vợ người mẹ, thế nhưng bò lên trên giường một tiểu chính thái xấp xỉ tuổi của nữ nhi.
Vừa nghĩ, Từ Lâm liền cảm thấy mình là hạ tiện như vậy! Nhưng nàng còn có biện pháp khác sao?
Không có! Vì nữ nhi, vì một ít hạnh phúc, nàng chỉ có thể gạt trượng phu, gạt nữ nhi, bán đứng thân thể cho tiểu nam hài này!
"Đừng, đừng đem giày cỡi ra!"
Lúc Từ Lâm muốn đem giày cao gót cởi xuống, Diệp Hi lại bỗng nhiên giữ cổ tay nàng, nuốt nuốt nước miếng: "Mặc như vậy mới gợi cảm mê người a!"
Ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối cũng đều nóng rực! Ánh mắt đó, hàm chứa dục hỏa nồng đậm, mãnh liệt tham muốn chiếm giữ để cho mỹ phụ này cảm nhận được sự sợ hãi! Nàng thật giống như thấy được một đầu Cuồng Sư, thân thể đang run rẩy, thậm chí lại còn là ảo tưởng ra một chút nữa mình mặc giày cao gót, tất chân màu đen cùng với váy bị tiểu nam hài này áp dưới thân thể khuất nhục một phen!
Đọa lạc rồi, mình thật đọa lạc rồi! Trừ thật sâu cảm giác tội lỗi, mỹ phụ này không ngờ lại cảm thấy một cái gì đó kích thích từ sâu trong nội tâm...