14 Chương 14: người đàn ông nhu nhược
Chu Cửu Giới cười thầm: tên này sĩ diện hão quá, chạy thì nói là chạy, làm gì mà không dám thừa nhận.
Viện trưởng Phó nói: " Vừa rồi ta thấy ngài té ngã trên đất sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm
Đạo sĩ cố che dấu: "Đó... Đó là một tuyệt học của ta, gọi là "thiêu thân lao đầu vào lửa , nữ quỷ bị ta bắt, đau khổ cầu khẩn, ta thấy nàng đáng thương nên mới mềm lòng."
Lại có người đứng ra nói: " "Thiêu thân lao đầu vào lửa", cái tuyệt học này hình như có nội hàm gì thì phải."
Người nói là Sa Tam.
Viện trưởng Phó hỏi: "Đạo trưởng chỗ ở tâm nhân hậu thả nữ quỷ, thế nhưng vạn nhất ả trở về làm ầm ĩ thì làm sao bây giờ?"
"Viện trưởng yên tâm... Ta đã... Đã cảnh cáo ả, ả sẽ không trở lại đây đâu."
"Vậy là được rồi, mời đạo trưởng đến, tôi đã chuẩn bị tiền thưởng cho ngài rồi."
Đám người lại tản đi.
Chu Cửu Giới giữ chặt Sa Tam nói: "Lão huynh chậm đã."
Sa Tam ngáp một cái: "Cửu Giới, cậu có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi phải đi nghỉ đây"
Chu Cửu Giới nói: "Anh đến phòng tôi, tôi có lời muốn nói với anh."
Hai người tới phòng nghỉ.
Chu Cửu Giới đóng cửa, kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ với Phương Ngọc. Sa Tam kinh hãi: "Cái gì, nữ quỷ kia là Phương Ngọc ư?"
"Đúng vậy, ngày đó Phương Ngọc chết, oan hồn bất tán nên vẫn luôn ở trong nhà xác, tụ họp thành hình người hi vọng có thể gặp anh một lần."
"Cái này..."
"Thế nào, cô ấy là vợ anh..., anh có gì phải sợ đây."
Chu Cửu Giới cho rằng Sa Tam sợ quỷ.
Sa Tam cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì.
Chu Cửu Giới nói: "Phương Ngọc chết oan, nói trắng ra là do viện trưởng Phó làm, anh không muốn báo thù cho cô ấy sao?"
Khuyết điểm lớn nhất của Chu Cửu Giới chính là phong lưu háo sắc, nhưng làm người vô cùng nghĩa khí, hơn nữa có lòng hiệp nghĩa.
Sa Tam nói: "Tôi... Tôi không thể kiện được, cũng không dám kiện."
"Nếu như anh muốn báo thù, tôi sẽ giúp anh."
"Giúp như thế nào?"
"Chúng ta lừa hắn đến nhà xác, lại để cho Phương Ngọc hiện thân..."
"Không, không... Giết người là phạm pháp."
"Chẳng lẽ hắn giết vợ anh lại không phạm pháp?"
"Có thể... Có thể là Phương Ngọc tự sát." Sa Tam mềm nhũn ra.
"Tự sát? Cô ấy vì sao phải tự sát, còn không phải vì hắn cường bạo sao."
" Điều này... Điều này không có chứng cớ..."
"Tôi nói này, sao anh chẳng có vẻ gì muốn báo thù vậy?"
" Tôi... Tôi... Cửu Giới, việc này đã qua lâu rồi, tôi đã coi như hết rồi."
"Hết rồi sao? Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hắn chà đạp vợ anh, sao có thể nói như vậy là hết được."
Sa Tam cắn môi không thể nói gì.
"Như vậy đi, chúng ta cũng không cần giết hắn, dọa cho hắn bị giày vò cũng được, tôi sẽ nói với Phương Ngọc, tối mai anh hãy để viện trưởng Phó đến đây một chuyến."
"Việc này mai hãy nói sau, tôi... Tôi về ngủ trước đây."
Nói xong, Sa Tam vội vàng rời đi.
Chạng vạng tối hôm sau, Chu Cửu Giới liền bắt đầu tìm cách báo thù cho Phương Ngọc.
Trời tối, hắn gọi điện thoại cho Sa Tam, Sa Tam từ chối không nhận đến ba lượt, lần thứ tư mới tiếp.
"Lão huynh, viện trưởng Phó đâu rồi, bao lâu nữa mới tới?"
" Ông ấy... Ông ấy rất bận, không thể đến được."
"Nói bậy, bây giờ là buổi tối, sao ông ta lại không ra ngoài, có việc gì bận sao?"
"Phó viện trưởng rất chăm chỉ, hầu như tối nào cũng tăng ca."
"Chăm chỉ? Được, anh không đi thì tôi đi."
Chu Cửu Giới cúp điện thoại đi về phía ký túc xá.