Trở về truyện

Phong Lưu - Chương 68: Kim Dung Đại Hiệp.

Phong Lưu

68 Chương 68: Kim Dung đại hiệp.

- Say lợi hại như vậy, làm sao bây giờ? Chung quy không nên để hắn ở chỗ này mặc kệ?

- Muộn như vậy rồi, khách sạn tửu lâu đều đóng cửa, để hắn ở chỗ nào?

- Hay là, trước tiên để hắn tới nhà muội muội đi, bên phía tỷ tỷ thủ vệ sâm nghiêm, quá quy củ…

- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy...

Một gia nô cao to cường tráng giống như con trâu mộng mạnh mẽ nhấc Đường Tiểu Đông say tới mức bất tỉnh nhân sự và khẩu súng của hắn lên, sau đó đi thật nhanh, cùng với chiếc xe ngựa biến mất trong màn đem mịt mù.

Tần Thiên Bảo ra khỏi cửa, chạy thẳng tới công trường, Chu Bất Vi và các huynh đệ đều có mặt, nhưng không thấy lão đại đâu, không khỏi lo lắng, mọi người phân công nhau tìm kiếm, tìm tới nửa đêm vẫn không thấy hình bóng, mấy huynh đệ còn thiếu chút nữa bị quan binh tuần tra đêm giữ lại.

Trong Túy Tiên Lâu, Kha Vân Tiên và Châu nhi lo lắng không yên, không thể ngủ được, cả hai đều ngồi chờ trong đại sảnh, khi nghe được động tĩnh bên ngoài, mở rộng cửa nhìn, là Vương tam công tử mặt mày hớn hở hộ tống Lôi Mị trở về, Kha Vân Tiên không khỏi phát sinh một tiếng thở dài yếu ớt.

Luận tướng mạo thân thế, phong độ tạo nhã, Vương tam công tử rõ ràng mạnh hơn tướng công của mình rất nhiều, xem thần tình nhìn thật kỹ Lôi Mị của Vương tam công tử đã biết hắn có ý tứ với Lôi Mị, mà Lôi Mị đối với hắn lại có tình cảm tốt, trong lúc nhất thời nửa mừng nửa buồn.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Nàng có chút tư tâm cũng là chuyện bình thường, thiên hạ nào có nữ nhân nào nguyện ý để nam nhân âu yếm của chính mình bị nữ nhân khác chia xẻ?

Lôi Mị trẻ đẹp, gia thế lại tốt, còn là hoa cúc khuê nữa trong khuê phòng, mà nàng, hoàn toàn không thể cạnh tranh được với Lôi Mị, có thể được sự sủng ái của tướng công đã là ông trời quan tâm nàng, làm thiếp đã mãn nguyện, cho dù rơi vào đường cùng cũng nhận mệnh.

Hiện tại, tam công tử của thủ phú Đại Đường Vương Ngạo Phong, Vương thiếu gia chen vào một chân, đối mặt với Vương thiếu gia chiếm ưu thế tuyệt đối, thiên hạ có nữ tử đang tuổi hoài xuân nào chống đỡ được mị lực vô hạn của hắn?

Nếu như Lôi Mị chuyển dời tình cảm sang người khác, cụ thể là thích Vương tam công tử, đối với nàng mà nói, cũng không phải là việc vui mừng?

Lo lắng buồn bực chính là tướng công của nàng, tối nay bạo phát lòng độ kị ghen tuông để nàng sợ hãi bất an, từ vết máu loang lổ trên người tướng công đã biết hắn ghen tuông dữ dội, đã mất đi bình tĩnh thong dong thường ngày, dẫn theo người ra ngoài đánh nhau, hơn nữa quy mô nhất định lớn tới dọa người, bằng không sẽ không để nhiều người bị thương nặng tới như vậy.

Vương tam công tử khách sáo một lượt, tiêu sái cáo từ, Lôi Mị thấy biểu tình của hai nàng, giật mình nói:

- Mọi người làm sao vậy? Muộn như vậy rồi còn chưa đi ngủ?

Châu nhi bất an nhìn về phía Kha Vân Tiên, Kha Vân Tiên giật giật môi, hóa thành cười khổ.

- Vân Tiên tỷ...

Tần Thiên Bảo với vẻ mặt lo lắng từ trong bóng tối chạy ra, vừa thấy Lôi Mị, thân thể rụt lại, cái miệng mím thật chặt.

- Thiên Bảo!

Đôi con mắt xinh đẹp của Lôi Mị phát lạnh, nhìn chằm chằm vào hắn, thần tình không giận mà uy.

Tần Thiên Bảo liều mạng lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn sang Kha Vân Tiên, vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói:

- ... Tìm... Tìm không thấy đại ca...

Ánh mắt nghiêm nghị chậm rãi đảo qua trên mặt mỗi người, Lôi Mị trầm giọng quát lên:

- Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trên mặt Kha Vân Tiên và Châu nhi hiện vẻ bất an, trong lòng Tần Thiên Bảo giật thót một cái, nhìn hai nàng, cẩn thận từng chữ nói:

- Đại ca... Một người ra ngoài...

- Tần Thiên Bảo!

- Ta... Ta...

Tần Thiên Bảo liều mạng gãi đầu, kiên trì thấp giọng nói:

- Không biết ai chọc hắn, tâm tình của đại ca dường như... Dường như rất không tốt... Vì vậy....

Trong tiếng tay áo phiêu động, Lôi Mị vừa mới đứng tại chỗ đã mất đi hình bóng.

Ba người lại càng hoảng sợ, đều mở lớn cái miệng, biểu tình khiếp sợ.

- Thật nhanh…

Tần Thiên Bảo thất thanh kinh hô, thảo nào để Tần ngũ thúc vốn lợi hại tới mức hắn sùng bái không thôi cũng chỉ có cách chạy nhanh khi nhìn thấy Lôi tiểu thư, hắn cảm giác chính mình trước mặt Lôi tiểu thư, giống như con chuột gặp phải mèo.

Đường Tiểu Đông là bị tiếng đàn sôi sục hào phóng làm giật mình tỉnh giấc.

Quan sát địa phương xa lạ hiện tại, cung sa màn gấm, hương hoa cẩm tú, bố trí rất đẹp đẽ xa hoa, đây là đâu?

Tiếng đàn sục sôi hào phóng, là ai đàn khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim đại hiệp tốt như vậy? Chẳng lẽ lại là Nhâm Doanh Doanh Nhâm đại tiểu thư?

Thu lại khẩu súng được đặt trên bàn, hắn theo tiếng đàn tìm kiếm, đi tới hoa viên.

Trong trang viên trăm hoa nở rộ, tranh nhau đua sắc, mùi hương thơm ngát say người.

Trong rừng bách hoa có ba mỹ nhân ngồi ngay ngắn, một mỹ nhân mặc bạch y đang đánh đàn, hai người còn lại thì đang chìm đắm trong tiếng đàn như thanh âm tự nhiên.

Một mỹ nhân trong đó tuổi chừng ba mươi tuổi, mặc đạo bào cao gầy, chân đi giày mũi ngọn, có pha vài phần xuất trần phiêu dật của người xuất gia, nhưng lại trang điểm nhè nhẹ, ẩn chứa khí chất ung dung quý khí bức người, khiến kẻ khác rất kỳ quái.

Một thân ảnh quen thuộc rơi vào trong mắt, khiến trong lòng Đường Tiểu Đông kịch chấn, thất thanh kinh hô:

- Hàn Yên…

Tranh một tiếng, mỹ nhân đánh đàn rung lên toàn thân, cầm huyền đứt đoạn, tiếng đàn đột nhiên biến mất.

- Đường công tử?

Nàng ngẩng đầu, trên gương mặt thanh lệ lộ vẻ kinh ngạc, vui sướng, kích động.

Hai mỹ nhân đang chìm đắm trong tiếng đàn đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt chăm chú nhìn vào Đường Tiểu Đông đột nhiên xông vào, phá hủy bầu không khí tuyệt vời vừa rồi, nhưng trong đôi con mắt xinh đẹp hoàn toàn không hề có nửa phần trách cứ, hoàn toàn là hiếu kỳ nồng đậm.

Chịu không nổi ánh mắt bức người, Hoắc Hàn Yên cúi đầu, hai bàn tay tuyệt mỹ bất an vặn vẹo, không biết nên đặt ở chỗ nào mới tốt.

Y, mỹ nhân trẻ tuổi nhất trong số ba người rất quen mặt, hình như đã gặp qua ở đâu?

Đầu còn có chút mộng mị, phản ứng trì độn, trong thời gian ngắn không nghĩ ra.

Hoắc Hàn Yên ở chỗ này, như vậy, phủ đệ xa hoa rộng lớn này hẳn là tướng phủ rồi.

Hắn đến Trường An, phân nửa là bởi vì phát triển, phân nửa còn lại vì Hoắc Hàn Yên. Mới tới Trường An, cái gì cũng phải làm từ đầu, bận tới mức hắn không thở nổi, muốn bớt thời gian tới bái phỏng Lý Lâm Phủ, thế nhưng lại xảy ra chuyện Vương Ngạo Phong, cơn giân không tên thiếu chút nữa để hắn mất đi lý trí.

- Đường công tử?

Hai mỹ nhân ngồi ngay ngắn chuyển ánh mắt chú ý lên người Hoắc Hàn Yên, trong đôi con mắt đẹp hiện rõ vẻ hiếu kỳ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.