Trở về truyện

Phong Lưu - Chương 291: Người Quen

Phong Lưu

291 Chương 291: Người quen

Bộ dạng khổ sở lệ rơi đầy mặt của nàng khiến ai nhìn thấy cũng phải thương cảm.

Đáng tiếc, lúc này Đường Tiểu Đông đã tức giận đến sắp mất đi lý trí, nào có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, không giết nàng tại chỗ đã xem như là khách khí lắm rồi.

Ba!

Lại vỗ một cái lên phong đồn của thiếu nữ, hắn tàn bạo nói:

- Người của ngươi liên lạc với ngươi bằng cách nào?

Thanh âm rất lạnh lẽo, dường như tiếng câu hồn của ác ma chốn địa ngục, thiếu nữ bị dọa sợ mất mật, khóc lóc thành thật nói:

- E rằng… Bọn họ sẽ…

Nói ra chính là phản đồ trơ trẽn, thiếu nữ khóc lóc:

- Ác nhân… Ngươi giết ta đi…Ô ô…

Nửa con mắt híp lại của Đường Tiểu Đông ánh lên tia sát khí lạnh lẽo khiếp người.

Đồng bạn của thiếu nữ này thấy nàng đi lâu không về, nhất định sẽ tới đây tìm người.

- A Mộc, trông chừng nàng!

Đường Tiểu Đông đẩy cửa đi ra ngoài, lại nhanh chóng trở về.

Thiếu nữ đang nằm úp sấp trên giường khóc rất thương tâm, thấy hắn đằng đằng sát khí tiến đến, sợ đến ngay cả khóc cũng không dám khóc nữa.

Đường Tiểu Đông đạp một chân lên giường, khom lưng xuống, vỗ vỗ lên hai gò má nàng, lạnh lẽo nói:

- Tốt nhất ngươi nên khấu đầu cầu mong nữ nhân của ta bình an vô sự, bằng không, hừ…

Thanh âm rất lạnh lùng, dường như tiếng cười nhạt của ác ma từ địa ngục, khiến thiếu nữ không khỏi rùng mình một cái.

Đường Mộc đứng ở bên cạnh đột nhiên thủ thế, lui ra phía sau vài bước, nép sát tường.

Đường Tiểu Đông nắm lấy thiếu nữ, kéo qua một bên. Hành động thô bạo khiến nàng sợ hãi thét lên một tiếng chói tai.

- Phỉ muội…

Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm kinh hoàng bất an của một nam nhân.

- Hạo ca, không nên đến đây…

Thiếu nữ thét lên chói tai cảnh báo.

Cùng lúc ấy, Đường Mộc đột nhiên vụt ra, quát lên một tiếng:

- Xem ám khí!

Thanh niên nhân từ ngoài cửa lao vào hét lên một tiếng đau đớn, nặng nề té lăn trên đất.

- Phỉ muội, nàng… Nàng đừng lo!

Thanh niên nhân đã bị trúng ám khí cực độc của Đường Mộc, trên mặt ẩn hiện hắc khí.

- Hạo ca…

Thiếu nữ thét lên chói tai muốn nhào lên phía trước, lại bị nắm tóc kéo lại, “A” lên một tiếng đau đớn, ngã nhào vào trong lòng Đường Tiểu Đông.

Bàn tay to lớn của Đường Tiểu Đông chặn ngay yết hầu thiếu nữ, âm giọng nói:

- Muốn cứu Phỉ muội muội của ngươi, mau đưa người đến trao đổi!

- Đồ hỗn đản! Mau buông tay, ta liều mạng với ngươi!

Sắc mặt Phỉ muội muội của hắn trắng bệch, tràn đầy nước mắt, đôi mắt thanh tú lộ ra thần sắc sợ hãi. Thanh niên nhân vừa tức vừa vội, giận dữ gầm lên một tiếng, từ trên mặt đất bò lên, lao về phía Đường Tiểu Đông, lại bị Đường Mộc đạp một cước ngã lăn.

Đường Tiểu Đông cười lạnh nói:

- Ngươi suy nghĩ kỹ đi. Cho ngươi thời gian một nén nhang. Nếu vẫn không đưa người đến, lão tử liền lấy đi sự trinh bạch của muội muội ngươi.

- Ngươi dám!

Thanh niên nhân rống giận bò lên, lại bị Đường Mộc vung thiết quyền đánh cho quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ.

Trong lòng lo lắng cho an nguy của Phượng Cô Cô, Đường Tiểu Đông nhịn không được nói:

- Cho hắn giải dược, để hắn cút!

Đường Mộc nắm miệng của thanh niên nhân kia, cho hắn hai khỏa dược hoàn, sau đó nắm người hắn lên, ném ra ngoài cửa sổ.

“Ầm” một tiếng vọng đến. Thiếu nữ đau lòng nhắm mắt lại:

- Ngươi… Ngươi…Đồ ác ma…

- Câm miệng! Còn nói nữa lão tử xxx ngươi.

Một tiếng quát chói tai của Đường Tiểu Đông khiến thiếu nữ sợ run cả người, ngậm miệng lại không dám nói gì nữa, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Đường Tiểu Đông lấy ra một bầu rượu nhỏ, một hơi uống cạn, sau đó ném đi.

“Choang!” một tiếng, bầu rượu vỡ vụn thành bột phấn, lại khiến thiếu nữ sợ run người, ngay cả khóc cũng không dám nữa.

Đường Tiểu Đông lấy ra hai cây nến đỏ vẫn đang cháy ở góc tường đặt lên bàn, kéo cát phục trên người lên, lấy thanh kiếm vẫn đeo bên hông ra, cắm trên bàn, khăn áo chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn.

Đường Mộc đứng phía sau hắn, đầu ngón tay kẹp sẵn ám khí kịch độc của Đường Môn.

Thiếu nữ tóc tai bù xù ngồi dưới đất, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu tràn đầy nước mắt, vô cùng đáng thương.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đường Tiểu Đông “ừ” một tiếng, xem như đáp lại.

Cửa phòng mở ra, sáu thiếu niên lãnh huyết nối đuôi nhau bước vào, xếp thành hình chữ “Nhất” đứng phía sau lưng Đường Mộc.

Khuôn mặt không chút biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, sát khí âm trầm khiến thiếu nữ sợ run cả người.

Sáu thiếu niên lãnh huyết này không phải sáu cận vệ thường ngày vẫn theo bảo vệ bên người Đường Tiểu Đông.

Bất trắc khi hẹn hò cùng Phượng Cô Cô, hắn nào dám để đám người Lôi Mị biết, vừa rồi xuống lầu chính là kêu điếm tiểu nhị báo tin cho Lý Ngạo.

Lý Ngạo nhận được tin, lập tức dẫn người tới.

Bảy mươi hai địa sát trong thành Trường An chỉ có hai mươi người, nhân thủ từ Ngọa Long Biệt Viện không đến kịp, trong lúc quá vội vàng, hắn chỉ có thể mang đến số lượng như vậy.

Chỉ cần không phải cao thủ tuyệt đỉnh cấp bậc thần tiên, những thiếu niên lãnh huyết đã được trang bị loại cung gấp nhỏ và hỏa khí này cũng đủ ứng phó với mọi tràng diện.

Đường Tiểu Đông ngồi ngay ngắn trên ghế, bình tĩnh đợi người của đối phương.

Đường Mộc và sáu cận vệ lãnh huyết đứng phía sau, đều là mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh lùng khiếp người, giống như bảy bức tượng đá.

Trong phòng tràn đầy sát khí âm trầm lạnh lẽo, không chỉ khiến thiếu nữ sợ hãi, ngay cả hai cây nên đỏ đang cháy dường như cũng run rẩy chực tắt mấy lần.

Phút chốc, trong ánh mắt lãnh đạm của Đường Mộc thoáng hiện tia sáng lạnh lùng khiếp người. Tay phải của sáu thiếu niên lãnh huyết đều không hẹn mà cùng đặt lên chuôi kiếm.

- Đường công tử, tiểu nữ tử xin yết kiến!

Theo làn gió thơm phiêu đãng, trong phòng đột nhiên xuất hiện một nữ tử áo lam, quay sang Đường Tiểu Đông dịu dàng cúi người thi lễ.

Đường Tiểu Đông giật mình:

- Sao lại là nàng?

Nữ tử lan sam này không phải mỹ nữ lúc trước thay hắn vận công chữa thương sao?

Không ngờ rốt cuộc lại là địch nhân của hắn. Thật đáng tiếc!

Đường Tiểu Đông thở dài đứng lên, ôm quyền nói:

- Ân viện thủ của cô nương, tại hạ vẫn nhớ kỹ, chỉ là không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?

Nói thật, trong lòng hắn không hy vọng mỹ nữ lan sam này là địch nhân của mình.

- Tỷ tỷ cứu muội!

Phỉ muội muội vừa thấy nàng, lập tức bò qua, nhào vào lòng thiếu nữ lan sam, khóc rống lên không ngớt.

Đường Tiểu Đông chỉ lẳng lặng nhìn, không hề nhúc nhích.

Không có mệnh lệnh của đại ca, ám khí của Đường Mộc vẫn kẹp giữa hai tay, không phóng ra.

Nữ tử lan sam ôm Phỉ muội muội, ôn nhu nói:

- Tỷ tỷ ở đây, muội không cần phải khóc.

Nàng ngẩng đầu quay sang Đường Tiểu Đông nở nụ cười chua chát:

- Tiểu nữ tử Lan Đình, đây là xá muội Lan Phỉ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.