Trở về truyện

Phong Lưu - Chương 267: Đột Phá

Phong Lưu

267 Chương 267: Đột phá

Năm năm trước, hắn đã từng giao thủ qua với Đường đại tiên sinh, với tu vi tinh thâm của Đường đại tiên sinh, nhưng cũng phải quá ba mươi chiêu mới có thể khiến hắn quăng kiếm chịu thua.

Mà cao thủ Đường Môn trước mắt này, lại gần như chỉ dùng một chiêu, không những phá giải kiếm chiêu của hắn, hơn nữa còn mạnh mẽ bức hắn lui nhanh về phía sau một bước. Công lực tinh thâm như vậy, so với Đường đại tiên sinh còn mạnh hơn vài phần.

Với tu vi của hắn, hiện tại khó có thể tìm ra hai ba người xứng đáng đối địch nổi hắn.

- Tiền bối là vị nào trong Đường môn đất Thục?

Long Thiên hít sâu một hơi, cố áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Tay phải cầm kiếm của hắn đã có chút run rẩy. Đây không phải run vì sợ hãi, mà là vừa rồi kiếm và ám khí va chạm mãnh liệt, lực lượng hung ác độc địa không gì sánh được chấn cho hổ khẩu của hắn vỡ ra, cả cánh tay cũng đều như tê dại.

- Tuyệt Kiếm Long Thiên, ba năm trước tại đại mạc đã đánh một trận, lực lượng của ta và ngươi ngang nhau. Hắc hắc!

Thích khách mang mặt nạ thanh đồng rốt cục mở miệng nói, thanh âm rất lạnh. Đặc biệt hai tiếng cười nhạt cuối cùng kia, không chỉ lộ ra vẻ tự tin ngạo thị thiên địa không gì sánh được, mà càng tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

- Ngươi… Ngươi là Đường Độc…

Long Thiên sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

Đường Độc, nhân vật số hai của Đường Môn Thục trung, vì làm sai một việc, bị Đường đại tiên sinh trục xuất khỏi Đường Môn, sau đó thất tung một khoảng thời gian dài.

Ba năm trước đây, hắn cùng Đường Độc không hẹn mà gặp trên đại mạc. Hai bên giao thủ, chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm không phân thắng bại. Sau đó, Đường Độc lại một lần nữa thất tung.

Hiện tại, tu vi của Đường Độc đã vượt xa hắn. Chỉ cách xa ba năm, lại có thể khiến cho tu vi đạt tới mức như vậy, thật không biết hắn tu luyện bằng cách nào?

Nói chuyện một hồi, Đường Độc lại tiến lên phía trước một bước, buộc hắn phải xuất thủ.

Trường kiếm bảy thước vung lên xuất ra tầng tầng kiếm quang, nhanh như thiểm điện tập trung về phía Đường Độc, tiếng kiếm rít chói tai khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

Một tiếng “đinh” trong trẻo vừa vang lên, ám khí trong tay Đường Độc lại phá giải hoàn toàn kiếm chiêu sắc bén của hắn.

Lấy đơn giản phá phức tạp, rất nhẹ nhàng, cũng rất thực dụng.

Long Thiên bị buộc phải thối lui một bước nữa.

Đặng Phúc Điện vốn đang giương đao bảo vệ trước người Thiết Bố Đô hét lớn một tiếng, loan đao trong tay điên cuồng quét ra, giống như một vầng trăng tròn màu bạc, tấn công về phía Đường Độc.

Một tiếng “đương” nổ ra, hoa lửa tóe ra xung quanh.

Đặng Phúc Điện lảo đảo thối lui, phải bám chặt mép bàn mớ có thể đứng vững thân mình, khuôn mặt đỏ sẫm lại như say rượu.

Loan đao của hắn nặng tới sáu mươi cân, hai tay nắm đao, toàn lực chém xuống, vốn chiếm hết tiện nghi, lại không chống đỡ được va chạm với miếng ám khí trong tay của Đường Độc kia. Có thể thấy được nội công tu vi của Đường Độc đã đạt tới cảnh giới vô thượng, tam hoa tụ đỉnh.

- Đường Độc! Đón một luân của hòa thượng ta!

Tịch Thương đang bảo vệ trước người Thiết Bố Đô vội huy vũ nhật nguyệt thiết luân, hung hăng đánh tới.

Nhân cơ hội lấy hơi, Long Thiên cũng thừa thế xuất kiếm, giáp công Đường Độc.

Đặng Phúc Điện hít sâu một hơi, áp chế khí huyết đang sục sôi nhộn nhạo trong cơ thể, cũng vung đao nhào lên.

Ba đại cao thủ dưới trướng của Thiết Bố Đô cùng nhau liên thủ vây công cao thủ đáng sợ của Thục trung Đường môn.

Đối mặt với ba đại cao thủ liên thủ giáp công, Đường Độc không lùi nửa bước, ỷ vào công lực tinh thâm hồn hậu, lấy ám khí trong tay so với chủy thủ còn ngắn hơn phân nửa ngạnh tiếp trên binh khí đang công tới của Long Thiên và Đặng Phúc Điện, mạnh mẽ đẩy hai người lui về phía sau.

Tay trái đánh vào thiết luân đang công tới của Tịch Thương đại hòa thượng. Một tiếng “đinh” vang lên, thân thể của Đường Độc thoáng lung lay, hai mắt trên mặt nạ thanh đồng lộ ra tia lạnh lẽo khiếp người.

Liều mạng cứng đối cứng một kích, thân thể cao lớn của Tịch Thương bị chấn bay lên, ầm ầm va vào bức tường gỗ thấp phía sau.

Lực lượng hung mãnh vô cùng phản chấn lại khiến hắn rơi xuống đất còn lăn tiếp mấy vòng, phun ra một ngụm máu tươi.

Hai tiếng thét chói tai kinh khủng vang lên, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng điểm trên chỗ yếu hại nơi yết hầu hắn.

- Ngươi kiềm chế ngươi kiềm chế…

Sắc mặt Thiết Bố Đô trắng bệch chạy đến, chín phần men say đã bị trận ẩu đả thảm liệt bên ngoài làm cho tỉnh lại, chỉ là đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân hư nhược, vô cùng khó chịu.

Ba cận vệ lãnh huyết thu hồi trường kiếm, vẫn đứng trơ trơ như tượng đá trước giường lớn, đối với hai thiếu nữ lõa thể đang hùng hục trên giường giống như có mắt không tròng.

Tịch Thương Đại quốc sư từ trên mặt đất bò lên, giận dữ gầm lớn một tiếng, phóng ra bên ngoài.

Hắn vừa rồi mạnh mẽ liều mạng tiếp một chiêu của Đường Độc, đã bị nội thương không nhẹ, ngược lại càng kích khởi bản tính điên cuồng của hắn.

Trên giường lớn, Đường Tiểu Đông trần truồng còn đang ngủ say mê mệt, khóe môi lộ nét tươi cười tựa hồ đang có một giấc mơ vô cùng ngọt ngào vậy.

- Nước…

Thiết Bố Đô yết hầu khô khốc rên rỉ kêu lên.

Một phi tử còn đang lõa thể cuống quít nhảy xuống giường, luống cuống tay chân dâng trà cho hắn.

Mặc dù nữ nhân lõa thể bị tiếng đánh nhau bên ngoài dọa cho mặt mũi trở nên trắng bệch. Ánh mắt còn nguyên vẻ hoảng sợ u oán nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường, yếu ớt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ xé rách tấm chăn mỏng trên thân thể cường tráng khiến

tâm thần nàng nhộn nhạo.

Một mạch tu hết ấm nước trà, Thiết Bố Đô lắc lắc cái đầu vẫn còn chút mơ hồ, quay lại nữ nhân quát:

- Các ngươi còn không mặc quần áo?

Hai nữ nhân lõa thể u oán liếc mắt nhìn hắn, luống cuống tay chân khoác xiêm y.

Đây là do ngài bảo chúng tôi hầu hạ Đường công tử, đã không được khen thì thôi, ngược lại còn bị trách tội bắt đi, ai, thật đúng là mệnh khổ.

Càng muốn chết chính là, sáu tên đầu gỗ đứng ở bên giường không hề nhìn qua một lần. Ngay cả khi tiến vào cảnh đẹp, bọn chúng cũng không để ý. Tư vị này, khiến các nàng càng thêm cảm thấy chua xót.

Trong điện phủ, ba đại cao thủ liên thủ giáp công Đường Độc, lại bị hắn đánh từng bước lui ra sau, cuối cùng bức lui đến trước cửa phòng ngủ.

Đường Độc hừ lạnh một tiếng, ám khí trong tay liên tiếp vung ra khiến ba người né tránh không dứt.

Công lực của hắn đều cao hơn ba người nửa phần. Đón đỡ, chỉ có thể bị lực lượng vô cùng hung hăng độc ác đẩy lui, lộ ra sơ hở.

Cho nên, ba người chỉ có thể tránh không đón đỡ, đan xen thay đổi vị trí cho nhau, liều mạng ngăn trở Đường Độc đột phá tuyến phòng ngự cuối cùng này.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.