Trở về truyện

Phong Lưu - Chương 261: Hỏa Tiển

Phong Lưu

261 Chương 261: Hỏa Tiển

Thấy trong ánh mắt đáng yêu dịu dàng như nước của Lôi Mị tràn ngập vẻ hiếu kỳ nồng đậm, hắn tự biết mình nhất thời đắc ý vênh váo nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

Tiếng đại bác nổ liên tiếp kinh thiên động địa, không chỉ khiến quân Huyết Lang Đột Kỵ kinh hãi đến tâm sợ mật run, mặt cắt không còn chút máu, ngay cả sắc mặt Đột Lợi Khả Hãn cũng trở nên trắng bệch.

Vừa rồi hắn đứng ngay trong vòng có địa lôi nổ, may là đã lui ra phía sau kịp thời, bằng không…

Hắn rùng mình một cái, trong lòng càng thêm tức giận, hạ lệnh binh sĩ tấn công, chém giết hết địch nhân, không để một người nào sống sót.

Đám quân sĩ Huyết Lang Đột Kỵ cẩn thận từng li từng tí đi tới, vừa tiến nhập vào khu vực có địa lôi nổ liên hoàn lúc nãy, đều nơm nớp lo sợ. Thẳng đến khi chắc chắn không còn loại vũ khí bạo tạc có lực sát thương kinh khủng kia nữa, lúc này mới yên tâm lớn mật tới gần dưới thành.

Trên đầu tường, đám người Đường Tiểu Đông lấy cường cung bắn chụm những địch nhân có can đảm tới gần. Mỗi một mũi tên gào thét bắn ra, đều có một tên địch kêu thảm rồi ngã xuống.

Ngoài thành, một bộ phận chiến sĩ quân Huyết Lang Đột Kỵ ngồi trên ngựa lấy cường cung bắn trả, áp chế người trên thành, yểm hộ đồng bạn tấn công. Một bộ phận chiến sĩ khác nhảy khỏi chiến mã, dùng đao, thuẫn nhằm về phía cửa thành.

Cửa thành chất đầy chiến mã cùng thi thể người, thông đạo nhỏ hẹp chen chúc, hình thành nên một tấm chắn tự nhiên. Người phụ trách canh giữ phía dưới dễ dàng chém giết đám địch nhân đang chạy ào vào cửa thành, bảo vệ vững chắc cửa thành.

Thấy địch nhân tụ tập dưới cửa thành càng ngày càng đông, Đường Tiểu Đông lại châm mấy quả thổ lôi ném xuống.

Đoàn người dày đặc như vậy, mấy quả thổ lôi đồng thời nổ tung sẽ gây nên lực sát thương thế nào, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Khói bụi tan hết, toàn bộ chiến sĩ quân Huyết Lang Đột Kỵ ở cửa thành không còn nữa, trên mặt đất nơi nơi đều là thi thể không trọn vẹn, không còn đầy đủ, chiến giáp cùng vũ khí bị nghiền nát.

Loại vũ khí đáng sợ như vậy, lực sát thương so với đá lăn càng kinh khủng hơn nhiều, lực uy hiếp cũng lớn hơn. Quân Huyết Lang Đột Kỵ nhiều lần lĩnh giáo sự lợi hại của nó, từ lâu đã tâm sợ mật run. Chỉ bất quá Đột Lợi Khả Hãn tự mình tọa trấn, ai dám lui về phía sao?

Lại một lần nữa nơm nớp lo sợ tới gần, trên đầu tường đột nhiên vươn ra một đầu ống sắt thật dài. Miệng ống sắt kia tối om, giống như hắc động sẵn sang cắn nuốt vạn vật, khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

Đây là cái vật gì a?

Toàn bộ quân Huyết Lang Đột Kỵ tới gần dưới thành đều thần tình khẩn trương. Những vũ khí lợi hãi vừa rồi nổ vang khiến chiến hữu bị bắn trúng máu thịt tung bay đã làm bọn hắn tâm sợ mật run, nếu như những vật không biết tên này cũng lợi hại như vậy, trận này thực sự không cách nào thắng được.

Lợi hại hay không, bọn họ rất nhanh sẽ được hưởng thụ loại tư vị này.

Ống dài bằng sắt tối om kia phun ra từng quầng lửa, còn có mùi khói thuốc súng nồng đậm, gay mũi.

Khi tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, một mảng lớn binh sĩ kêu thảm rồi ngã xuống. Ngoại trừ mục tiêu bị bắn trúng trực tiếp mất mạng, đại đa số còn lại đều té trên mặt đất, ôm mặt thống khố kêu gào không ngớt.

Tiếng kêu rên thống khổ thê lương không chịu nổi kia vang vọng khắp toàn đại sa mạc, khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

Mười viên sắt được nhét vào trong ống thiếc kia, nếu không bị nó bắn trúng sẽ không mất mạng, nhưng diện tích mà hạt sắt bắn ra lại chiếm một khoảng khá lớn.

Tiêu tinh sau khi trải qua vài lần chiết xuất, uy lực bạo tạc của hắc hỏa dược còn lớn hơn nữa, dễ dàng xuyên thấu qua khôi giáp hộ thân, cắm vào thân thể, tạo thành những thương tổn mặc dù không trí mạng, nhưng cũng khiến địch nhân thống khổ không chịu nổi, mất đi sức chiến đấu.

Với trình độ giải phẫu ngoại khoa cao siêu thời hiện đại, bác sĩ ngoại khoa đối với loại sắt găm từng mảnh vào da thịt này còn cảm thấy đau đầu, càng không nói tới thời cổ đại này.

Cái loại thống khổ đến chết đi sống lại này đủ khiến người dằn vặt đến chết, đủ cho những chiến sĩ quân Huyết Lang Đột Kỵ bị thương này hưởng thụ.

Binh sĩ sợ hãi đến hồn phi phách tán lui về phía sau. Bọn họ đã bị loại vũ khí lợi hại có lực sát thương kinh khủng này làm cho sợ hãi mất mật, sĩ khí hạ thấp đến cực điểm.

Đột Lợi Khả Hãn tức giận đến nổi trận lôi đình, những cũng không làm gì được, buộc phải hạ lệnh tạm dừng tấn công, xây dựng cơ sở tạm thời, bao vây bốn phía xung quanh tiểu thổ bảo.

Quân Huyết Lang Đột Kỵ không còn tấn công nữa, mọi người vui vẻ, nhàn hạ, để lại vào người cảnh giới, số còn lại xuống thành nghỉ ngơi.

Nhìn thương binh nằm trên mặt đất, trong lòng Đường Tiểu Đông âm thầm đau đớn không ngớt. Ba mươi sáu thiếu niên lãnh huyết chỉ trong một trận đã tổn thất hơn phân nửa. Có thể nói là tổn thất thảm trọng a.

Hơn hai trăm cao thủ của Vương Ngạo Phong tổn thất ba, bốn phần. Tuy rằng so với hắn thảm trọng hơn, nhưng những cao thủ giang hồ chết đi này đều là do hắn dùng số tiền lớn làm cam kết, chỉ có hơn năm mươi người còn lại kia mới là người chân chính trung thành với Vương gia hắn.

Con bà nó là con gấu! Làm ăn lúc này thật là mệt!

Thêm nữa, người của đội Tần Thiên Bảo kia đến nay vẫn không có nửa điểm tin tức, thực sự khiến hắn lo lắng.

Qua hai ngày, quân Huyết Lang Đột Kỵ chỉ bao vây mà không tấn công. Điều này khiến không ít người bắt đầu lo lắng, trở nên sốt ruột.

Lương khô, nước uống bọn họ mang theo nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ được mười hai, mười ba ngày. Nếu như quân Huyết Lang Đột Kỵ tiếp tục vây khốn nhiều ngày như vậy, hậu quả thực sự khôn lường.

Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong lôi tên dẫn đường tên là Hồ Xích Nhi kia vào góc phòng.

Đường Tiểu Đông ngoài cười nhưng trong không cười, âm trầm vỗ vỗ bờ vai hắn:

- Hồ huynh đệ, chủ tử Thiết Bố Đô của ngươi chừng nào sẽ đăng cơ ngôi vị Đại Hãn?

Sắc mặt Hồ Xích Nhi nhất thời trở nên trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Vương Ngạo Phong híp mắt, thoáng hiện sát khí lạnh lẽo.

Tay phải hắn khoác lên vai phải Hồ Xích Nhi, trầm giọng nói:

- Nếu không phải Đường huynh một câu vạch rõ, ta đến nay vẫn chưa hay biết gì. Hồ huynh ngươi thật lợi hại. Vương Ngạo Phong ta vô cùng bội phục!

Thân thể Hồ Xích Nhi thống khổ vặn vẹo, khuôn mặt nhăn thành một đoàn.

Trong lòng Vương Ngạo Phong vốn đang cáu giận, vì vậy mặc dù chỉ chế trụ huyệt Kiên Tỉnh của hắn, nhưng lại dùng tới không ít kình lực. Hơn nữa, với chỗ dụng lực

này, vai phải của Hồ Xích Nhi e rằng sẽ hỏng mất.

Hồ Xích Nhi hít một hơi thật sâu, cố nén thống khổ vô tận nói:

- Đại Hãn thảo nguyên không phải dễ dàng như vậy, nói làm là có thể làm. Còn cần phải tập họp trưởng lão của toàn bộ gia tộc, mời dự họp hội nghị trong tộc …v.v…

Đường Tiểu Đông và Vương Ngạo Phong đưa mắt nhìn nhau, vốn đang trông cậy vào Thiết Bố Đô lấy thủ đoạn sấm sét diệt trừ Đột Lợi Khả Hãn, lên làm Đại Hãn thảo nguyên, bắt buộc Đột Lợi Khả Hãn phải thu binh, xem ra hy vọng này vô cùng mỏng manh rồi.

Kế ấy không thực hiện được, xem ra chỉ có thể đợi trời tối phá vây mà thôi.

Thức ăn nước uống còn có thể chống đỡ thêm bảy tám ngày, nhưng cỏ khô lại chỉ còn đủ một ngày một đêm. Nếu như tối nay không đột phá vòng vây, vậy cơ hội đột phá cũng sẽ không còn nữa.

Sau khi thương nghị thời gian và lộ tuyến phá vây, tất cả mọi người tản đi lặng lẽ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi màn đêm buông xuống mà thôi.

Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Mọi người nằm trong thành ngủ ngon, chuẩn bị tốt tinh thần ban đêm đột phá vòng vây.

Khi sắp tới chạng vạng, ngoài thành đột nhiên bộc phát ra từng hồi tiếng hò hét kinh thiên động địa, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi nhảy dựng lên.

Vừa chạy trên đầu tường nhìn xuống, tất cả mọi người đều hoảng sợ biến sắc.

Ngoài thành, từng khối đá lớn to bằng hình người sừng sững bên trong doanh địa quân Huyết Lang Đột Kỵ. Những chiến sĩ Huyết Lang Đột Kỵ giơ cao vũ khí trong tay, điên cuồng hô vang không ngớt.

Khối đá khổng lồ kia chính là vũ khí hạng nặng không thể thiếu trong việc công thành. Ngoài tính chất kiên cố không gì phá nổi, lực sát thương kinh khủng của nó cũng khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

Tuy rằng chỉ có một tảng thạch cơ, nhưng ngôi thành đất nhỏ đã trải qua nhiều năm gió táp mưa sa này, từ lâu đã phong hóa lung lay muốn đổ, chỉ cần không tới ba lần tấn công, là có thể đánh sập.

Mọi người trong thành thấy đại gia hỏa có lực sát thương kinh khủng kia đều sợ hãi mặt không còn chút máu.

Uy lực của hỏa khí so với đại gia hỏa này tuy rằng lớn hơn, nhưng ngoại trừ hỏa tiễn, cũng không cách nào bắn xa được.

Một khi tiểu thổ bảo bị thạch cơ đánh sập, không còn chỗ phòng ngự hiểm yếu, thời điểm ngàn vạn quân Huyết Lang Đột Kỵ tàn sát bừa bãi cũng chính là lúc bọn họ mất mạng.

- Đường… Huynh, làm sao bây giờ?

Rốt cục Vương Ngạo Phong mất đi vẻ lãnh tĩnh và cao ngạo vốn có, khuôn mặt anh tuấn trở nên tái nhợt thất sắc, thanh âm cũng vì sợ hãi mà run rẩy.

Trong lòng Đường Tiểu Đông cũng lo lắng vạn phần, ra sức xoa xoa mặt.

Cự ly quá xa, hỏa lôi không có khả năng ném tới, chỉ có thể dùng hỏa tiễn. Nhưng lúc đó khi chế tạo hỏa tiễn, gần đây lại lấy lực sát thương trong diện tích lớn làm mục tiêu chính, không suy nghĩ đến khoảng cách. Bên trong Kinh Thiên Lôi của Lôi gia lại nhét thêm lân vật chất, khi phát nổ sẽ sinh ra lực thiêu đốt đáng sợ.

- Đưa toàn bộ hỏa tiễn hiện có đến đây, kêu Phượng Cô Cô đến luôn!

Lôi Mị có vẻ phi thường tỉnh táo, liên tiếp hạ mệnh lệnh.

Nàng lấy từ trong tay nải đeo trên vai ra hơn mười viên Kinh Thiên Lôi, Phượng Cô Cô chạy tới cũng lấy thêm bảy tám viên Kinh Thiên Lôi còn sót lại. Hai người cùng bắt tay vào làm, mở Kinh Thiên Lôi ra, nhét toàn bộ hỏa dược vào bên trong, buộc vào thành một khối.

Đường Tiểu Đông đã hiểu ý định của các nàng, dỡ mấy ống hỏa tiễn không có hỏa dược xuống, đặt bên cạnh các nàng.

Vương Ngạo Phong cùng bốn tên hộ vệ bên người hắn rất có hứng thú nhìn đám người Lôi Mị bận rộn. Đối với thứ bột phấn đen ngòm này, trong đầu hắn thực sự hiếu kỳ muốn chết.

Mấy thứ này có thể tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa và lực sát thương kinh khủng?

Hắn ngồi xổm xuống, định thử chạm vào bột phấn đen sì này, thuận tiện trộm một ít đem về nghiên cứu, Phượng Cô Cô liền trừng mắt liếc hắn, hung hăng quát:

- Làm gì? Muốn trộm bí mật của Lôi gia ta sao?

Bị nói trúng tim đen, hai gò má anh tuấn của Vương Ngạo Phong nhất thời đỏ bừng lên, cười gượng vài tiếng, bất đắc dĩ đứng lên.

Trong lòng hắn đã từng hiện lên ý tưởng xung động muốn giết người đoạt bảo, tuy nhiên, nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Sáu thiếu niên bên cạnh Đường Tiểu Đông mặt không biểu tình, lạnh lùng như thạch điêu, trong mắt lóe lên ánh sáng băng lãnh như báo săn mồi, quang mang lãnh khốc, hung ác độc địa, toàn thân tản mát ra khí thế âm trầm bá đạo, sát khí kinh người khiến kẻ khác tâm sợ mật run.

Sát thủ lãnh huyết trời sinh, những cỗ máy giết người khủng bố.

Hắn, cộng thêm bốn hộ vệ bên cạnh, vị tất có thể trong thời gian ngắn có thể đánh bại sáu thiếu niên sát thủ lãnh huyết vô tình này.

Hơn nữa, tranh đấu nội bộ trong thời gian này, tự làm hại bên mình, là hành động vô cùng không khôn ngoan. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cưỡng chế xung động mãnh liệt trong lòng, thối lui sang một bên yên lặng quan sát.

Đúng lúc này, trong tiếng quát càng lúc càng lớn của quân Huyết Lang Đột Kỵ, hơn mười gã đại hán lực lưỡng đang ôm thạch cơ khổng lồ chậm rãi đi tới.

Xem ra, Đột Lợi Khả Hãn hẳn là muốn kết thúc trận đấu này trước khi trời tối, vội vã hạ lệnh đẩy mạnh thạch cơ, dự định bắt đầu tấn công.

- Chuẩn bị sẵn sàng! Không có mệnh lệnh của ta không được phóng ra!

Đường Tiểu Đông hạ lệnh chiến đấu.

Trên gò tường thành, đã đặt sẵn hơn mười ống hỏa tiễn, tất cả đều nhắm vào thạch cơ lớn đang được chậm rãi đẩy mạnh tới.

Thạch cơ cỡ lớn đang chậm rãi đẩy mạnh tới rốt cục dừng lại. Những đại hán này bắt đầy bận rộn cố định giá. Mấy chiếc xe ngựa chất đầy những viên đá lớn, đứng ở bên cạnh thạch cơ.

Cần phải thiêu hủy thạch cơ này trước khi nó được phóng ra, nếu không, hậu quả khôn lường.

- Bên trái bắn tỉa năm tên! Bắn!

Đường Tiểu Đông hạ lệnh.

- Sưu! Sưu! Sưu…

Hỏa tiễn chứa đầy hỏa dược được bắn ra, mạnh mẽ rít gào, phun ra khói thuốc súng nồng đậm, khiến kẻ khác ho khan không ngớt.

Oanh!

Hỏa tiễn nổ tung hai bên thạch cơ, khoảng cách chừng năm thước, khiến cát vàng tung cao tới mấy trượng, khói bụi bốc lên cuồn cuộn. Hai đại hán lực lưỡng bị bắn trúng, thiết phiến bị vỡ, kêu thảm rồi ngã xuống.

Hai ống hỏa tiễn rơi vào giữa kỵ đội hộ vệ thạch cơ, khiến những kỵ sĩ này bị bắn tới người ngã ngựa đổ, máu thịt bay tung tóe, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Chỉ có một ống hỏa tiễn duy nhất rơi xuống và phát nổ ngay trên thạch cơ. Đáng tiếc, chỉ có thể bốc lên một tầng khói đặc, không gây ra được bất kỳ tổn thương gì đối với nó.

Dây chằng thạch cơ cỡ lớn đã được hơn mười đại hán kéo thẳng căng. Có hai đại hán đang vận chuyển những tảng đá lớn từ trên xe ngựa xuống, chuẩn bị nạp đạn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.