Trở về truyện

Phong Lưu - Chương 137: Cường Địch Xuất Hiện

Phong Lưu

137 Chương 137: Cường địch xuất hiện

Tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên dọa cho Đường Sương mặt mày trắng bệch, màng nhĩ đau nhức, trái tim đập loạn lên, bàn tay cầm kiếm biến thành trắng bệch, khẩn trương bất an nhìn chằm chằm về phía địch nhân.

Bình!

Một tiếng nổ vang lên, dọa cho nàng sợ hãi kêu to một tiếng.

Lão già âm trầm quỷ dị gục xuống, vẫn bảo trì tư thế cũ, hai tay nắm chặt lấy chiến đao không buông.

Trước ngực lão là một mảng đỏ thẫm, vẫn còn tiếp tục mở rộng, hiển nhiên là dấu vết của máu.

A!

Bị bắn trúng tim, cho dù là Thần Tiên thì cũng đi đời.

Nói thật, với khoảng cách gần như vậy, muốn bắn trúng trái tim, lòng tin của hắn là con số 0 tròn trĩnh, bắn trúng ngực thì hắn mười phần tin tưởng, chỉ là không nghĩ tới bắn bậy bạ thế nào, không ngờ lại trúng tim, xem ra ông trời cũng phù hộ cho hắn.

Cường địch đã chết, tâm thần Đường Sương được thả lỏng, đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, hai đùi mềm nhũn, không chống đỡ nổi thân thể, ngã về phía sau.

- Biểu tỷ...

Đường Tiểu Đông vô cùng hoảng sợ lập tức chạy tới, kịp thời đỡ lấy nàng.

Đường Sương ưm lên một tiếng, đỏ bừng mặt, thẹn thùng động lòng người.

Nếu như nói lần trước, biểu đệ đỡ lấy nàng, nàng không có nửa điểm phản ứng, đó là bởi vì trước mắt là cường địch đáng sợ, lúc ấy chỉ cảm thấy khẩn trương chứ không nghĩ ngợi gì khác. Nhưng lúc này hoàn toàn bất đồng, hai má nàng nóng hổi như lửa, trái tim mạc danh kỳ diệu nhảy loạn cả lên, trong ngượng ngùng lại ẩn chứa khẩn trương.

Ôm lấy vòng eo mềm lại của biểu tỷ, mặc dù cách một tầng quần áo, Đường Tiểu Đông vẫn có thể cảm giác được tấm thân tràn đầy nhựa sống, da thịt bóng loáng như mỡ dê, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng động lòng người của nàng, nội tâm không khỏi rung động, hai tay bất tri bất giác xiết chặt vòng eo của nàng.

- A...

Cơ hồ bị hắn ôm chặt vào trong ngực, Đường Sương ưm lên một tiếng đầy ngượng ngùng, bộ ngực phập phồng, khẩn trương đến toàn thân run rẩy.

- Chẳng lẽ biểu tỷ có ý với ta?

Trong giây lát, trái tim Đường Tiểu Đông đập thình thịch.

- Biểu tỷ... Tỷ... Tỷ...

Đường Sương sao không rõ hắn muốn hỏi cái gì, mắc cỡ cúi đầu, rúc vào trong ***g ngực hắn.

Hành động này chẳng phải đã biểu lộ tâm ý của nàng hay sao?

Đường Tiểu Đông cuồng hỷ, kích động đến bế bổng nàng lên.

Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, Đường Sương hét lên một tiếng kinh hãi.

- Đệ... Đệ...

Không ngờ hắn lại bế nàng trở về, nội tâm vừa xấu hổ, lại vừa ngọt ngào, khuôn mặt Đường Sương càng thêm đỏ rực, thẹn thùng động lòng người.

Một hồi tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, mười người thiếu niên cầm trường kiếm trong tay chạy tới.

- Tổng chưởng...

Tổng chưởng không gặp chuyện gì, cuối cùng bọn hắn đã có thể yên tâm, tiếng nổ đinh tai nhức óc ban nãy dọa cho bọn họ sợ đến mặt mày trắng bệch. Chứng kiến mấy thi thể phía trước, khuôn mặt những thiếu niên này vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ thương cảm.

- Khiêng di thể của những huynh đệ này về.

Đường Tiểu Đông thở dài, những vị huynh đệ kia là vì bảo hộ hắn mà hy sinh, nhất định phải mang về an táng cho thực tốt.

Không thấy Lôi Mị trong nhóm người này, Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên, đang muốn mở miệng hỏi thăm, phía bắc đột nhiên truyền tới tiếng thét rung trời.

Chẳng lẽ Mị nhi cũng đã xảy ra chuyện gì?

Vốn đang mắc cỡ rúc đầu vào trong ***g ngực hắn, Đường Sương cũng cả kinh nhảy dựng lên, người còn chưa rơi xuống đất, mũi chân đã điểm lên mặt đất một cái, tựa như một viên đạn bắn thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất trong lùm cỏ mênh mông. Biểu lộ của nhóm thiếu niên vẫn lạnh lùng khiến cho người ta không nhìn ra bọn hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng đã tràn ngập sợ hãi cùng bội phục.

Con bà nó là con gấu, nhanh như lưu tinh, đây mới là khinh công chân chính!

Đường Tiểu Đông theo thói quen vê vê cái cằm, đột nhiên chấn động, quát lớn.

- Mau đuổi theo!

Vừa mới bước vài bước, đã thể hiện ra sự khác biệt của một vị võ giả cùng với một người bình thường.

Vèo, vèo!

Những thiếu niên kia nhanh chóng vượt qua hắn, cho dù hắn liều mạng chạy, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.

Con mẹ nó, sao chạy nhanh như vậy?

Dù sao cũng đã không theo kịp, đành phải luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ thôi. Đường đường là lão đại mà không biết chút võ công nào, dường như là có chút không ổn. Bốn người thiếu niên đột nhiên quay trở lại, hai người trong đó một trái một phải, đỡ lấy hai bả vai của hắn, Đường Tiểu Đông minh bạch ý tứ của bọn họ, thò tay đặt lên vai của bọn họ.

Chỉ thấy dưới chân nhẹ bẫng, thân thể lăng không, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, cảnh vật hai bên trôi qua nhanh như tia chớp, thực sự là cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như là bản thân đang bay trên không trung. Thời điểm đuổi tới phía bắc, sắc mặt bốn người

thiếu niên dẫn theo hắn đã biến thành tái nhợt, hô hấp dồn dập, khiến cho Đường Tiểu Đông có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ bả vai bốn người bày tỏ cảm kích.

Khắp nơi là vô số dấu vết dẫm đạp, có vũ khí đứt gãy, có máu tươi còn có thi thể. Trong số những thi thể này có năm cỗ thi thể là người của hắn, hoặc là xưng ngực bị bóp nát, hoặc là đầu lâu vỡ vụn, hiển nhiên là bị một cỗ lực lượng cường đại khiến cho người ta sợ hãi đánh trúng mà mất mạng. Mắt hổ Đường Tiểu Đông phát lạnh, tràn ra sát cơ mãnh liệt.

Con mẹ nó, hôm nay đúng thực là náo nhiệt, ban đầu là Phi Hổ bang, sau đó là Hắc Long hội, hiện tại lại xuất hiện thêm một bang phái nữa.

Truy theo dấu vết để lại trên mặt đất, tận cho đến một mảnh đất trống trải mới tìm được địch nhân.

Một tên áo đen bị hơn mười thiếu niên bao vây, khuôn mặt khô gầy, bộ râu rất dài, có phần tiên phong đạo cốt.

Lý Ngạo mặt mũi trắng bệch không còn chút máu nằm ở dưới chân hắn, thần sắc tựa như tro tàn, hiển nhiên đã ăn quả đắng trong tay lão giả này.

Đường Sương giằng co cùng lão giả, thần sắc khẩn trương bất an.

A, lão gia hỏa này nhìn có chút quen mặt, dường như là đã gặp ở đâu rồi.

Nội tâm Đường Tiểu Đông khẽ động, đi đến bên người Đường Sương, ôm quyền nói.

- Lão tiên sinh!

Lão giả nao nao, cau mày nói.

- Là ngươi?

Đường Tiểu Đông đã nhớ ra, không ngờ lão già ngày ấy uống rượu cùng hắn, lại là một cao thủ vô cùng đáng sợ.

- Đa tạ rượu ngon của lão tiên sinh.

Đường Tiểu Đông lại một lần nữa ôm quyền thi lễ.

Đối phương nhìn hắn vài lần, đột nhiên thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói.

- Người của ngươi không phải là do lão phu giết, lão phu chỉ là ngẫu nhiên đi qua, phát hiện thi thể trên mặt đất, nhất thời hiếu kỳ.

Đường Tiểu Đông giật mình, cẩn thận hỏi thăm.

- Lão tiên sinh có thấy mặt hung thủ hay không?

Lão giả lắc đầu, vuốt vuốt chòm râu, không nói gì. Con mắt sáng ngời hữu thần, một mực nhìn hắn.

Người đó không phải là hung thủ?

Đường Tiểu Đông có chút âm tình bất định, quay đầu nhìn về phía Đường Sương.

Đường Sương nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc nàng toàn lực đuổi tới, chỉ thấy vài cỗ thi thể trên mặt đất, lão gia đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, lật xem cái gì đó.

Nếu như là hung thủ, thời điểm người phe nàng kêu lên cảnh báo thì đã trốn đi, hơn nữa lúc lão gặp nàng, khuôn mặt không có nửa điểm kinh hoàng, chỉ dẫn theo Lý Ngạo đã bị chế trụ kinh mạch đi tới nơi này.

Nàng muốn động thủ cứu người, lại cảm nhận được khí thế đáng sợ từ trên người lão giả, tựa hồ so với lão quỷ Uy quốc kia còn lợi hại hơn.

Đường Tiểu Đông khom người thi lễ.

- Thực xin lỗi, lão tiên sinh có thể thả người của tại hạ ra được không?

Lão giả đá cho Lý Ngạo đang không thể nhúc nhích một cước, lãnh đạm nói.

- Tên này không biết tốt xấu xông lên động thủ, nếu như dựa theo tính cách khi còn trẻ, lão phu đã một chưởng đập chết hắn rồi.

- Đa tạ lão tiên sinh hạ thủ lưu tình!

Đường Tiểu Đông lại khom người thi lễ. Không có biện pháp, mạng Lý Ngạo nằm trong tay người ta, không khách khí, chọc cho người ta tức giận thì phiền toái lớn rồi. Lý Ngạo nằm trên mặt đất chỉ cảm thấy thân thể chấn động, toàn bộ huyệt đạo cùng kinh bạch bị chế trụ đã được cởi bỏ, lập tức trốn khỏi lão giả, núp ở phía sau lưng Đường Tiểu Đông, tràn đầy sợ hãi.

Một chiêu đã bị chế phục, hắn đương nhiên là có lý do để sợ hãi.

Đối với Lý Ngạo mà nói, lão giả này so với quỷ còn đáng sợ hơn.

- Lý huynh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đường Tiểu Đông gấp giọng hỏi thăm, muốn biết rõ rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.

Vẫn còn kinh hồn táng đảm, Lý Ngạo cả buổi mới giải thích được rõ ràng.

Hắn phụ trách dẫn người truy tìm theo phía bắc, trên đường đi cũng không phát hiện tình huống gì dị thường, sau đó thủ hạ tản ra đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn dẫn người đuổi theo, chỉ chứng kiến thủ hạ bị người ta dùng đòn nặng đánh gục.

Dưới cơn thịnh nộ, hắn lệnh cho những thiếu niên đi theo ba người tạo thành một tổ, tách ra lục soát. Sau đó lại phát hiện thêm hai cỗ thi thể, đều bị hung thủ dùng đòn nặng đánh gục, chứng minh hung thủ chỉ là một người.

Tức giận đến phát cuồng, hắn hạ lệnh cho thủ hạ lục soát toàn bộ khu rừng phía bắc. Sau đó lại truyền đến hai tiếng hét thảm, hắn đuổi tới chỉ thấy lão giả ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đang lật qua lật lại mấy cỗ thi thể. Thi thể là người của hắn, mới vừa vặn ly khai khỏi hắn không lâu.

Trong lúc tức giận, hắn không cần suy nghĩ lập tức rút kiếm công kích, ai dè võ công của lão giả cao đến dọa người, chỉ cần một chiêu đã có thể chế trụ hắn. Sau khi chế trụ được hắn, lão giả lại tiếp tục lật qua lật lại thi thể, tựa hồ là đang tìm thứ gì đó, tiếp theo thì Đường Sương đuổi tới.

Chuyện vốn chỉ có vậy.

Mặc dù lão giả bị hiềm nghi rất lớn, nhưng không thể kết luận lão là hung thủ, hơn nữa với tu vi đáng sợ như vậy, nếu như vừa rồi lão muốn rời đi, mấy người Đường Sương căn bản là không ngăn cản được.

Đường Tiểu Đông quay đầu, lại giật mình.

Lão giả ở trước mắt hắn biến mất trong hư không, tựa như là tàng hình. Không chỉ có hắn, ngay cả mấy vị cao thủ của Ngọa Long biệt viện cũng há hốc mồm, tràn đầy khiếp sợ.

- Đó là một vị thế ngoại cao nhân!

Đường Sương thấp giọng thì thào, ánh mắt tràn đầy thần sắc sùng kính.

- Người trẻ tuổi, không nên trợ trụ vi ngược, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.

Gió thu thổi tới, mang theo thanh âm lạnh nhạt của lão giả, thanh âm tuy thấp, nhưng lại như cự chùy gõ vào trái tim mỗi người.

- Mặc dù hung thủ cực lực che dấu võ công của hắn, nhưng từ những dấu vết để lại, ta có thể khẳng định chỉ có Tồi Tâm Hóa Cốt Thủ của Quan Tây Bắc Cung Thế Gia mới âm nhu ác độc như vậy.

Đường Sương khẽ giật mình, thần thái cung kính, khom người vái lạy.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!

Thương hải nhất thanh tiếu

Thao thao lưỡng ngạn triều

Phù trầm tùy lãng chích ký kim triêu

Thương thiên tiếu....

Trong gió thu truyền tới tiếng ca trầm thấp hùng hồn, vang vọng trong núi rừng.

"Tiếu ngạo giang hồ" của Kim đại hiệp tại thành Trường An đã trở thành khúc nhạc mà người người thuộc, nhà nhà ca.

Tồi Tâm Hóa Cốt Thủ?

Đường Tiểu Đông không có chút hứng thú nào đối với thứ này, có một chút hiếu kỳ đối với Quan Tây Bắc Cung thế gia.

Đường Sương giải thích cho hắn, Quan Tây Bắc Cung thế gia là một thế gia võ lâm, võ công độc môn có tên là Tồi Tâm Hóa Cốt Thủ, vô cùng âm nhu ác độc uy chấn võ lâm, là tử địch của Thục trung Đường Môn.

Mười năm trước, Đường đại tiên sinh một mình sấm Quan Tây, đánh bại vài chục cao thủ của Bắc Cung thế gia, người Bắc Cung thế gia đã mai danh ẩn tích từ đó. Hiện tại đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ là có âm mưu gì đó không muốn để cho người khác biết.

Bắc Cung thế gia, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, lão tử sẽ cho nó bốc hơi khỏi địa cầu!

Mắt hổ Đường Tiểu Đông tràn ra sát cơ khiến cho người ta rét lạnh, hạ lệnh cho Lý Ngạo phát ra tín hiệu rút lui.

Cao thủ địch nhân lẩn trốn trong núi rừng, xuất kỳ bất ý tấn công thủ hạ đi một mình, chuyện này có chút không ổn. Lôi Mị đến nay vẫn chưa quay trở lại, khiến cho hắn vô cùng lo lắng.

Bí mật của thôn An Bình đã bại lộ, điều này chỉ có thể trách hắn, vì dụ bắt mấy tên thám tử theo dõi ngược lại lộng xảo thành chuyết rồi.

Cũng may vị trí địa lý của thôn An Bình vô cùng hiểm trở, cộng thêm việc Lý Lâm Phủ khổ tâm xây dựng hơn mười năm, tuy rằng khó có thể đề phòng cao thủ siêu cấp, nhưng đối với cao thủ giang hồ, lại vô cùng hữu dụng. Về điểm này, Đường Tiểu Đông không hề lo lắng, Lý Ngạo lại càng không để trong lòng.

Lôi Mị cùng cao thủ Ngọa Long biệt viện lục tục trở về, tuy rằng giết chết được ba cao thủ Uy quốc, bất quá cũng tổn thất hơn bảy người.

Đối với thế lực Hắc Long hội, Đường Tiểu Đông không thể không xem xét lại một lần nữa, tựa như lão quỷ ***ng phải hôm nay, thân thủ cao đến dọa người, ít nhất hôm nay đều ***ng phải cao thủ lợi hại, không biết Hắc Long hội còn có bao nhiêu cao thủ như vậy?

Chuyện ngày hôm nay trước thoải mái sau phiền muộn, tiêu diệt hơn một trăm tinh anh Phi Hổ bang, chỉ tổn thất có vài người. Không ngờ vừa xuất động, bị cao thủ Hắc Long hội đánh lén, tổn thất gần hai mươi vị cao thủ, thực là đáng giận.

Nội tâm Đường Tiểu Đông khẽ động, gọi người dẫn tới tên thám tử của Hắc Long hội. Mười ngón tay của tên này bị bẻ gãy 8 ngón, móng tay bị nhổ mất năm cái, huyết nhục mơ hồ, nhìn về Đường Tiểu Đông, trái tim không ngừng run rẩy. Uy hiếp như vậy, hắn có thể

sống nổi qua cực hình hay sao?

Không ngừng bị bức cung, tên thám tử kia không nghĩ tới Đường Tiểu Đông hiểu biết vô cùng rõ ràng về việc bài danh các bậc võ sĩ của bản quốc, cho nên không dám dấu diếm chút gì. Không ngờ lão già âm trầm khiến cho người ta sợ hãi kia lại là tôn giả Anh Hùng Đại Trúc, thân phận vô cùng tôn quý. Tu vi đã đạt tới cấp bậc thiên nhân, ngay cả hội chủ cũng phải cung kính với lão, lần này cứ u u mê mê mất mạng trong tay Đường Tiểu Đông, chết một cách vô cùng oan uổng.

Mấy tên cao thủ Uy quốc bị Lôi Mị đánh chết đều là đệ tử của Anh Hùng Đại Trúc, cao thủ cấp bậc thượng nhẫn, về phần Hắc Long hội đến cùng có được bao nhiêu cao thủ lợi hại như vậy, không phải là chuyện một tên thám tử quèn. Đã ép hỏi được toàn bộ tin

tức hữu dụng, Đường Tiểu Đông hạ lệnh lôi tên này ra chém đầu, tính cả thám tử Kim Long, dùng đầu bọn chúng tế bái huynh đệ tử trận. Sau đó hắn lại phân phó cho Lý Ngạo gấp rút huấn luyện 72 địa sát, đồng thời tăng cường đề phòng trong thôn, bất luận thám tử địch nhân của bang phái nào lẻn vào dò xét tình hình, không cần hỏi ý kiến thượng cấp lập tức giết chết.

Theo đường tắt quay trở lại thành Trường An, Chu Bất Vi đã dẫn theo toàn bộ tinh anh của Trung Hoa đường, thanh trừ toàn bộ tàn dư của Phi Hổ bang, trừ một vài cao thủ thừa lúc hỗn loạn, chạy thoát, trên cơ bản Phi Hổ bang đã bị hủy diệt. Về phần khắc phục hậu quả, toàn bộ đều giao cho Tiếu Diện Quỷ Bộ Tần Thì Phong xử lý, dù sao tên này rất giỏi, quan trên không có chút động tĩnh nào, kỳ thật cho dù biết được, có Lý hữu tướng quyền khuynh thiên hạ chống lưng, bọn hắn cũng không dám làm gì.

Địa bàn của Phi Hổ bang đương nhiên là được tiếp nhận, bất quá hành động bên phía Hắc Long hội vô cùng nhanh, lập tức chiếm trước một con đường. Chu Bất Vi khó chịu, song phương thiếu chút nữa động võ, sau đó lại là Dương Quốc Trung phái người ra mặt, giải quyết chuyện này. Bị người Hắc Long hội âm thầm chém cho một đao, thiếu chút nữa mất mạng, Lý Ngạo so Đường Tiểu Đông càng thêm khó chịu, mỗi ngày

đều xui khiến thủ hạ đến con đường thuộc quản hạt của Hắc Long hội gây sự.

Lúc đầu người của Hắc Long hội còn hết sức kiềm chế, cuối cùng không thể nhịn được, đánh nhau, hai bên đều có người chết, người bị thương.

Sau đó quan quân chính thức ra mặt, bắt hết người gây sự nhốt vào đại lao. Người phía Lý Ngạo chân trước vừa bước vào, chân sau đã đi ra, mà người bên phía Hắc Long hội tiến vào trong đại lao lại tựa như đá chìm đáy bể, bốc hơi khỏi địa cầu. Kế tiếp vài ngày sau đó, nha dịch quan binh dùng lý do tróc tặc, thường xuyên quấy phá sòng bài, kỹ viện thuộc quản hạt của Hắc Long hội, kiếm đủ béo bở, lại còn bắt bớ người, hoàn toàn không nể tình, mãi cho đến khi Hắc Long hội rút khỏi con đường này, người Hắc Ưng đường công khai tiến vào chiếm giữ, mấy chuyện khiến cho người ta đau đầu vạn phần này mới đình chỉ.

Đắc tội Lý Lâm Phủ, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, phải nôn ra thành quả thu được nhưng người Hắc Long hội chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không dám nói câu nào.

Đến khi chín muồi, Đường Tiểu Đông nhất định sẽ khiến cho Hắc Long hội bốc hơi khỏi địa cầu, mà sau khi Lý Lâm Phủ chết, Trung Hoa đường nhất định sẽ xảy ra chém giết cùng với Kim Long đường của Vương Nguyên Bảo Vương Ngạo Phong. Cho nên hai đại bang phái này là đối tượng trọng điểm mà Trung Hoa đường cần phải chú ý.

Đối với người thừa kế ngai vị hữu tướng đại nhân trong tương lai Dương Quốc Trung, hắn thông qua Lý Lâm Phủ giới thiệu, trước đặt quan hệ, sau bạc mở đường, cái gì cũng ok.

Địa bản được mở rộng n lần, phí bảo hộ thu về vô cùng lớn, không những đủ để chi tiêu cho toàn bộ Trung Hoa đường hơn nữa còn dành dụm ra được một khoản không nhỏ.

Lợi nhuận thu được từ báo tin tức Đại Đường cũng khiến cho con người ta đỏ mắt, bao gồm quảng cáo phí dần dần gia tăng, tin tức mua bán, tìm người, tài tử chán đời vì cầu nổi danh móc túi tiền riêng đăng thi thơ từ phú, dùng bốn chữ nhật tiễn đấu kim (một ngày kiếm đấu vàng) để hình dung cũng không ngoa. Hợp tác cùng Ngọc Nhược Vân trong ngành may mặc cũng thu về lợi nhuận đầy bồn đầy bát, quan hệ giữa hai người dần dần biến thành mập mờ, đã phân thành chia đều 5:5.

Chi tiêu của toàn bộ Ngọa Long biệt viện đều có Lý Lâm Phủ phụ trách chi trả, Đường Tiểu Đông tiêu bạt mạng, kiến tạo cho thôn An Bình một tầng phòng thủ kiên cố. Bên trong thành, hắn lại dùng danh nghĩa của thủ hạ thu mua không ít điền sản, một lần nữa xây

lại, dưới sự trợ giúp của Lý Ngạo xây dựng mật đạo, chuẩn bị cho Lý Lâm Phủ chạy nạn. Sau khi hoàn thành những mật đạo này, Đường Tiểu Đông lại dùng danh nghĩa của hắn, thuê mở cửa hàng, bắt đầu có liên quan đến một vài ngành sản xuất linh tinh. Hiện tại, thế lực hắc đạo trong thành Trường An là thiên hạ của Lý Lâm Phủ, tất cả các đại bang phái đều sống yên ổn với nhau, trong lúc buồn bực lại sinh ra ý nghĩ buôn bán phát tài.

Hơn một tháng sau, trong một buổi sáng đẹp trời, Đường Tiểu Đông nhận được tin tức, đứng đợi sẵn ở cửa thành nghênh tiếp mẫu thân cùng tỷ tỷ đến.

Mấy người Kha Vân Tiên, Lôi Mị trang điểm vô cùng cẩn thận, ngay cả Đường Sương từ trước đến giờ chỉ mặc y phục màu trắng cũng đeo ở bên hông một đai lưng màu đỏ thắm, bên trên tóc mai cài một cành như ý thúy châu. Chúng nữ đều tràn đầy vẻ bất an, dù sao đây cũng là lần đầu tiên diện kiến bà bà, tuy rằng còn chưa bước qua cửa, nhưng việc để lại ấn tượng đẹp đầu tiên trong lòng bà bà là vô cùng trọng yếu.

Lý Đằng Giao nắm chặt lấy bàn tay của Đường Điềm, khẩn trương đến ướt đẫm mồ hôi, tiểu ny tử không bỏ qua cơ hội lập tức cười khanh khách, trêu ghẹo.

- Ai, Đằng Giao tỷ tỷ, cần gì phải khẩn trương như vậy, bà bà tương lai của tỷ cũng không phải là cọp cái mà...

Lời này của nàng rước đến vô số ánh mắt, đại tỷ Đường Sương lại càng hung hăng trợn mắt nhìn nàng.

Trên quan đạo người đi đường nối thành một hàng dài, chúng nữ khẩn trương nhìn chằm chằm về phía trước.

Trông mòn con mắt, rốt cục thân ảnh phu thê Thạch gia cũng xuất hiện, một cỗ xe ngựa to chạy phía trước, đắng sau là bốn cao thủ tinh anh hộ vệ của hai nhà Đường, Lôi.

Mọi người tiến lên nghênh đón, Đường Tiểu Đông kéo tay Thạch Sùng Vũ nói.

- Thạch đại ca, vất vả cho phu thê hai vị rồi.

- Huynh đệ cùng nhà, cần gì khách sáo như vậy...

Nụ cười trên mặt Thạch Sùng Vũ có chút gượng ép.

Màn xe vén lên, tỷ tỷ Đường Nguyệt Vân cùng tỷ phu đồng thời bước xuống xe.

Chứng kiến y phục trên thân hai người, Đường Tiểu Đông khẽ giật mình, trong lòng có dự cảm xấu.

Đôi mắt tỷ tỷ cùng tỷ phu sưng đỏ, trên người mặc áo gai màu trắng, hiển nhiên là đồ tang, trong xe trống rỗng, không có thấy được thân ảnh mẫu thân, nội tâm hắn trùng xuống.

- Mẫu thân đâu!

- Oa!

Tỷ tỷ Nguyệt Vân nhào vào ngực hắn, khóc lớn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.