Trở về truyện

Phong Lưu - Chương 119: Mập Mờ Dưới Gầm Bàn

Phong Lưu

119 Chương 119: Mập mờ dưới gầm bàn

Dường như Lý Lâm Phủ nhìn ra được nghi hoặc trong lòng hắn, bèn cười giải thích, vốn Dương Quốc Trung cùng với Phi Hổ Bang cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào, chẳng qua kẻ này yêu tiền tài như mạng, thông qua một số mối trung gian nhận được trọng lễ của Phi Hổ bang, đương nhiên cũng phải đứng ra làm một số việc cho bọn chúng.

- Hiền tế an tâm, có Hắc Ưng, Kim Long, Trung Hoa ba đường, Phi Hổ bang, Hắc Long hội có thể gây nên sóng gió gì?

Lý Lâm Phủ cười rất thoải mái, nữ tế chính là một nửa nhi tử rồi, huống hồ đứa nữ tế này chẳng những tài giỏi, hơn nữa còn rất nghe lời, sao hắn không hài lòng cho được?

Đang lúc tâm tình rất tốt, hắn liền mạnh mẽ giữ Đường Tiểu Đông lại uống rượu, ngồi cùng chỉ có Hoắc Hàn Yên, còn Ngọc Nhược Vân được Thạch Sùng Vũ hộ tống quay trở về Ngọc phủ.

Trước khi hai bang khai chiến, Đường Tiểu Đông đã tách Lý Đằng Giao với Đường Điềm ra, Lý Lâm Phủ biết con gái của mình rất thích náo nhiệt, lại thêm một Đường Điềm so với nàng còn muốn lợi hại hơn, nên chỉ cho hai nàng nán lại ở thành Trường An hai ngày rồi trực tiếp đưa tới một nhà thân thích cách đó khá xa, thời gian đi đi về về cũng phải mất tới nửa tháng.

Vắng hai họa tinh này, bên tai yên tĩnh đi nhiều, cả ngày thấy cũng thoải mái hơn.

Có Hoắc Hàn Yên cùng ngồi, tâm tình Đường Tiểu Đông sảng khoái vô cùng, bèn cởi giày ra, ở dưới gầm bàn chơi trò khều chân rất mập mờ.

Hoắc Hàn Yên không biết là vì ngượng ngùng hay là tại uống vài chén rượu nhạt, khuôn mặt đỏ bừng, thu ba lóng lánh, kiều diễm động lòng người.

Ngoài miệng Đường Tiểu Đông cùng bàn bạc ngày cưới với Lý Lâm Phủ, dưới bàn thì hai chân cùng với Hoắc Hàn Yên quấn lấy nhau, một bàn chân lại còn luồn qua váy nàng định tiến lên phía trên, khiến cho Hoắc Hàn Yên vội vã kẹp chặt hai chân lại.

Buông tay xuống véo một cái lên bàn chân đang rất không thành thật, Hoắc Hàn Yên nâng chén cung kính nói:

- Hiếm khi lão gia cao hứng như thế, Hàn Yên xin kính lão gia một chén.

Tâm tình Lý Lâm Phủ rất tốt, ai đến mời rượu cũng không từ chối, Đường Tiểu Đông thấy thế lại càng mời nhiều, ba hồ rượu nhạt cũng phải có tới hai hồ rót vào trong bụng Lý Lâm Phủ.

Uống hơn ba mươi chén rượu vào bụng, với tuổi tác của hắn thân thể đã suy yếu nhiều, chưa bị gục tại chỗ là đã hiếm thấy.

Thẳng cho tới khi hắn mơ hồ đánh đổ cốc rượu trên mặt bàn, thân thể mềm oặt gục lên mặt đất, Đường Tiểu Đông mới cười vui vẻ.

- Ài, lão gia...

Hoắc Hàn Yên vội vàng tiến lên nâng dậy, nhưng sức nàng yếu ớt căn bản không thể lay động được Lý Lâm Phủ đang nằm trên đất.

- Nhạc phụ đại nhân!

Đường Tiểu Đông nâng hắn dậy, quát lớn:

- Người đâu, tới dìu tướng gia trở về phòng nghỉ ngơi!

Vài cận vệ thiếp thân của Lý Lâm Phủ vẫn canh giữ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng hô liền vội vàng tiến vào, dìu chủ nhân trở về phòng nghỉ ngơi.

Giết địch một nghìn, tự hại bảy trăm, bản thân Đường Tiểu Đông cũng đã uống trọn một hồ rượu vào bụng, mặc dù chưa say tới mức chân đăm đá chân chiêu, nhưng sắc mặt cũng trắng nhợt khá dọa người.

- Như Ý, Đường chất nhi say rồi, ngươi dẫn hắn đi Nhã Nhàn tiểu cư nghỉ tạm.

Hoắc Hàn Yên lay động chiếc eo thon mê người rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong đôi thu ba tràn ngập xuân ý dịu dàng lộ ra mấy phần nhu tình, còn có mấy phần ái muội khiến trống ngực người nào đó đập dồn dập.

Đường Tiểu Đông không ngừng kìm nén nội tâm mừng như điên, hung hăng vỗ vài cái lên mặt, đi theo phía sau Như Ý vẻ mặt cổ quái.

Nhã Nhàn tiểu cư, là một nơi yên tĩnh mà thường ngày Hoắc Hàn Yên vẫn hay ngâm thơ vẽ tranh đàn vài khúc nhạc, ngoại trừ thị nữ thiếp thân Như Ý của nàng ra, ngay cả Lý Lâm Phủ cũng không thể đi vào.

Lý Lâm Phủ đối với nàng sủng ái đến cực điểm, không tiếc bao nhiêu tiền mua về các loại kỳ hoa dị thảo cây cảnh cổ thụ, trang trí cho Nhã Nhàn tiểu cư trở nên vô cùng ưu mỹ thanh nhã.

Mở ra một cái hồ nhân tạo chiếm hơn phân nửa diện tích của Nhã Nhàn tiểu cư, hồ nước trong veo, phủ đầy hoa sen, hương thơm tràn ngập lòng người, liễu xanh rủ là là mặt nước, hành lang quanh co khúc khuỷu, có vài phần bóng dáng của vùng sông nước Giang Nam.

Vì muốn thấy mỹ nhân vui vẻ, Lý Lâm Phủ coi như đã vắt hết óc làm hết khả năng, chỉ thiếu chút nữa là giống với Dương Quý Phi: "nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai".

Không để ý tới Như Ý biểu tình đang cổ quái bất an, Đường Tiểu Đông thoải mái tắm rửa, trong lòng vô cùng sảng khoái, còn lẩm nhẩm rên ca khúc "Điềm mật mật" đang rất được yêu thích.

Như Ý ở bên ngoài nhà tắm lục trong đống quần áo hắn cởi ra, hiếu kỳ ngắm nghía khẩu súng tự động MP5 cùng với mấy viên sắt tròn xoe nặng trịch chưa từng thấy bao giờ.

Cũng may, tiểu ny tử này chẳng qua chỉ hiếu kỳ chứ không có nghịch loạn, cẩn thận thu gọn những thiết bị kỳ lạ này vào một bên, vừa giặt quần áo vừa lắng nghe ca khúc chưa bao giờ được nghe qua, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên ủng hồng khó hiểu.

Lời ca kỳ lạ, biểu đạt tình yêu giữa nam nữ vô cùng lộ liễu, thực sự khiến người ta tim đập mặt đỏ, bất quá giai điệu nhẹ nhàng ôn nhu, khiến người đang đắm chìm trong bể tình cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Chìm đắm trong ca khúc nhẹ nhàng, đến khi phát hiện có người đứng ở phía sau, Như Ý giật mình nhảy dựng lên.

- A... Tiểu thư... Hù chết Như Ý mất...

Đôi má Hoắc Hàn Yên ngọc ửng hồng ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, nghiêng đầu lắng nghe ca khúc Đường Tiểu Đông đang khẽ ngâm, đôi mắt hàm xuân hiện lên những tia sáng kỳ dị.

- Y phục của ta đâu?

Trong nhà tắm đột nhiên truyền đến thanh âm Đường Tiểu Đông, khiến cho hai nàng đang nghe đến nhập thần bỗng giật nảy người.

- Ta... Ta...

Hai má Như Ý đỏ hồng, trên tay cầm bộ quần áo ướt đẫm không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong Nhã Nhàn tiểu cư này cũng không có một kiện y phục nam nhân nào, mà ra ngoài tìm thì lại khiến cho người khác hoài nghi, trong chốc lát cả hai cũng không biết nên giải quyết như thế nào.

Như Ý thấp giọng nói:

- Không bằng... Không bằng trước hết cứ để hắn mặc... Mặc... Mặc...

Thanh âm càng ngày càng thấp.

Đôi gò má mê người của Hoắc Hàn Yên cũng đỏ hồng như say rượu, khe khẽ cắn môi, đột nhiên cười nhẹ một tiếng:

- Theo ý ngươi đi...

Nói xong liền vội vã rời đi giống như chạy trối chết.

Trong nhà tắm, Đường Tiểu Đông không tìm thấy y phục của mình, không khỏi giật mình nhảy dựng, thấy súng tự động MP5 cùng lựu đạn đều xếp ở một bên mới thở phào một hơi, biết Như Ý mang y phục của mình đi giặt, không thể làm gì khác, đành nói:

- Như Ý, mau mang y phục đến đây.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.