Trở về truyện

Ông Xã Thật Mạnh Bạo - Chương 5.1: Để Em Dùng Miệng Giải Quyết Giúp Anh Được Không?

Ông Xã Thật Mạnh Bạo

9 Chương 5.1: Để em dùng miệng giải quyết giúp anh được không?

Bữa trưa hôm nay Giang Ngộ cũng ăn không nhiều lắm, đúng lúc có bát cháo bát bảo này để ngăn đói bụng, bát cháo này thật sự rất lớn, mặc dù bụng của người đàn ông tương đối to, nhưng cũng không thể ăn được hết bát cháo này.

Sau khi ăn xong bát cháo bát bảo đó, Giang Ngộ liền chụp một bức ảnh gửi cho Lục Chi, để nói với cô rằng anh đã ăn xong rồi.

Lục Chi vừa về đến nhà đã nhìn thấy tin nhắn Wechat của Giang Ngộ, cô đỏ mặt ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cởi chiếc khăn quàng cổ mà Giang Ngộ đeo giúp mình ra, chiếc khăn quàng cổ này có màu đen, hình như trên này vẫn còn lưu lại mùi hương của anh.

Lục Chi ngửi ngửi một chút, cô cảm thấy mình đúng là một tên biến thái.

Mùi hương của anh cũng thơm quá đi.

Cô có cảm giác mình rất thích Giang Ngộ, cô biết hai người kết hôn là nhờ bên họ hàng giới thiệu, Giang Ngộ cũng biết chuyện này, nhưng cô vẫn có cảm giác mình bị trêu chọc đến động tâm.

Nhưng đối với kiểu đàn ông như Giang Ngộ, có lẽ hiếm lắm mới có một cô gái không động tâm với anh, có phải không?

Lục Chi bắt đầu cảm thấy mấy lời mà cô bạn thân của mình nói rất có lý, anh ưu tú như vậy mà lại chưa có bạn gái, có lẽ trước kia anh từng bị người khác lừa dối tình cảm thật, vì vậy nên hiện tại anh mới tạm chấp nhận kết hôn cùng với cô.


Lục Chi tò mò lục tung đồ đạc trong nhà, nhưng cô không tìm thấy một manh mối gì liên quan đến người yêu cũ của anh, có lẽ là do anh đã từ bỏ, không giữ lại thứ gì liên quan đến bạn gái cũ đâu, đúng không?

...

Hôm nay Giang Ngộ đi làm về rất đúng giờ, Lục Chi cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, cô thấy trên tay của anh còn cầm theo thứ gì đó, liền tò mò hỏi anh: "Sao anh còn mua nhiều đồ như vậy để làm cái gì?"

Giang Ngộ bất đắc dĩ nhìn cô, "Không phải ngày mai em định về nhà bố mẹ hay sao, anh đi mua một ít quà cho bố mẹ vợ.”

Vừa nghe thấy những lời mà anh nói, Lục Chi mới kịp phản ứng lại, cô cũng thật là, sao lại quên mất chuyện quan trọng đến như vậy. Bọn họ đã kết hôn được hai ngày, ngày thứ ba bắt buộc phải quay về nhà ba mẹ đẻ của cô để ăn một bữa cơm.

Giang Ngộ đã hiểu quá rõ chuyện này.

Lục Chi kêu anh đi rửa tay ăn cơm, Giang Ngộ rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy Lục Chi cũng ngồi xuống, anh liền hỏi cô. “Em đã đăng ký thi công chức chưa vậy?”

Lục Chi trả lời lại, “Em đã báo danh rồi, cuộc thi sẽ diễn ra vào tháng sau, thi như vậy có khó không anh? Em nghe nói rất nhiều người ở bên này không trúng tuyển, không biết em có vào được đó hay không nữa?”


Lục Từ nói tiếp, “Chỉ có ba người trúng tuyển, người ta sẽ chọn ba người đã ghi danh đứng đầu ở mỗi địa phương, cơ hội vẫn khá là lớn đấy.”

Chức vị này của anh không có liên quan trực tiếp đến bên cục thuế quốc gia, tại sao anh lại biết có bao nhiêu người trúng tuyển vậy?

Kỳ thi công chức của bên họ diễn ra vào tháng ba, nói chung là mỗi tỉnh đều có tỉ lệ trúng tuyển khác nhau, nhưng số lượng trúng tuyển ở mỗi địa phương đều được xét dựa vào nhân số cần tuyển, đây là anh đi hỏi giúp cô hay sao?

Lục Chi ngượng ngùng hỏi anh, “Anh đã đi hỏi người khác giúp em sao?”

Giang Ngộ vuốt tóc của cô, mở miệng đánh vỡ băn khoăn trong lòng cô. “Trước kia anh có nghe em nói em muốn thi công chức để tham gia vào cục thuế quốc gia nên anh đã để mắt giúp em. Hôm trước lúc đi ăn tối, đúng lúc gặp được người quen nên anh tiện hỏi luôn.”
Vừa nghe được những lời này của anh, Lục Chi liền gắp cho anh một cái đùi gà, cô có cảm giác anh đã chấp nhận để chuyện của cô ở trong lòng rồi đó nha.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ không nhúng tay vào mấy việc này.

Đang ăn cơm thì Lục Chi lại nghĩ đến số bao lì xì đỏ mà cô đã bóc ngày hôm qua, cô hỏi anh. “Đúng rồi, Giang Ngộ, số phong bao lì xì kia phải xử lý như thế nào đây? Làm một cái thẻ phục vụ chi tiêu trong sinh hoạt có được không anh?”


Giang Ngộ gắp đồ ăn cho cô, “Em cứ cầm lấy đi, muốn mua cái gì thì mua.”

Nghĩ đến đây, Giang Ngộ liền thò tay vào trong túi, lấy thẻ ngân hàng trong bóp tiền ra đưa cho cô. “Đây là thẻ lương của anh, sau này em không cần phải nhọc lòng về mấy chuyện ở trong nhà, em cứ cầm lấy cái thẻ này đi.”

Lục Chi bị dọa đến nhảy dựng, “Anh không cần dùng đến hay sao vậy?”
“Anh không tiêu gì đâu, chỉ là những khoản chi tiêu bình thường thôi, thỉnh thoảng anh mới mời cấp dưới đi ăn cơm, đây là chi tiêu cá nhân, không liên quan gì đến tài khoản công. Vì vậy, mỗi tháng em chỉ cần đưa cho anh một ít tiền là được. Nhưng tiền lương của anh cũng không cao lắm đâu, chủ yếu là thưởng cuối năm với tiền hưu thì mới được nhiều hơn một chút thôi.”

Lục Chi cũng không dám đòi hỏi, hiện tại cô đang sống trong nhà của Giang Ngộ, hơn nữa cô còn chưa có công việc tử tế, cô sợ rằng anh sẽ cảm thấy mình giống như một con sâu gạo*.

*Sâu gạo: ăn bám, ăn dần ăn mòn

Giang Ngộ đổi lại mật khẩu của thẻ ngân hàng thành ngày mà hai người đi lĩnh chứng*, như vậy mới giúp cô nhớ kỹ được.

*Lĩnh chứng: đăng ký kết hôn

Sau khi đính hôn xong, ngày hôm sau hai người đã đi lĩnh chứng ngay lập tức. Ngày thường Giang Ngộ đều phải làm việc hết cả ngày, nên hôm đó anh đã phải xin nghỉ một buổi sáng để đi lấy giấy đăng ký kết hôn với cô.
Tối hôm trước cô còn kích động đến mức không ngủ được, ngày hôm sau Giang Ngộ đến nhà tìm cô, lúc đó bố mẹ cô biết cô vẫn còn đang ngủ mê man, nên bọn họ đã gọi cô dậy, sau đó cô đi rửa mặt xong, thì bắt đầu lên đường đi lĩnh chứng cùng anh.

Ngày hôm đó không có ai đi đăng ký kết hôn mấy, rất nhanh bọn họ đã lĩnh chứng xong. Giang Ngộ đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô giữ, sau đó đưa cô về nhà, còn anh lại quay lại đi làm.

Wechat của Giang Ngô dùng để phục vụ cho công việc, chính vì vậy anh không bao giờ đăng bất kỳ thứ gì liên quan đến cá nhân mình. Trong vòng bạn bè đều là mấy lời tuyên ngôn của Đảng, vừa nhìn một cái đã biết anh là một người đàn ông rất ngay thẳng chính trực.


Lục Chi vừa kết hôn đã đăng trong vòng bạn bè, cô cũng không dám tiết lộ ông xã của mình đang làm nghề gì, chỉ nói rằng Tết Âm lịch hai người sẽ trở về nhà và tổ chức kết hôn.
Giang Vô không đăng lên vòng bạn bè, nhưng anh lại thích bài viết của cô.

Bạn bè của cô đều để lại bình luận hỏi ông xã của cô làm nghề gì, tại sao anh lại đứng ở trong hội trường như vậy.

Lục Chi không dám nói, dù sao đi chăng nữa thì cũng có rất nhiều người làm việc ở địa phương nho nhỏ này, sợ miệng thiên hạ nói ra nói vào, cho nên cô cũng bỏ qua.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.