12 Chương 12
"Rất có lý. Thầy Inamoto cũng đã nghĩ đến điểm này. Lý luận của ông ấy là, trong tiếp xúc thường ngày của cậu, rất quen thuộc với trường năng lượng của người thân, cảm nhận cũng nhạy bén hơn, cho nên một khi tình hình của họ chuyển biến xấu, thì cậu có thể tiếp nhận thông tin một cách rất nhạy cảm. Cho nên chúng tôi cần cậu đích thân tới hiện trường, tiếp xúc với linh hồn của cha tôi và hai người bảo vệ nhiều một chút – tất nhiên là nếu như họ còn tồn tại – quan sát xem có phải là có thể cảm giác được gì không."
"Tôi đọc sách có thấy nói, người Nhật Bản mê tín 'thông linh', 'trận linh thuật', xem ra đều là thật cả?" Quan Kiện hiếu kỳ hỏi.
Yamashita Takeji thành thật nói: "Không hoàn toàn như vậy, chúng tôi rất khách quan thực tế, biết rằng mọi thứ đều chỉ là một giả thiết lớn, rất có thể cậu sẽ không cảm giác được gì cả, chúng tôi sẽ chẳng thu hoạch được gì, nhưng ít ra chúng tôi cũng đã làm hết sức cho vụ án này, đã cố gắng hết sức tìm ra hung thủ cho người bị hại... Nói chính xác là, có sự trao đổi với cha tôi, hoàn thành tâm nguyện của tôi. Nên biết là, thực ra tôi cũng là không có cách nào khác."
Quan Kiện nghe lời lẽ của Yamashita Takeji khẩn thiết, trong lòng nghĩ: thử một chút cũng không hại gì, nếu như thật sự có thể tìm ra hung thủ, cũng coi như là báo thù cho người bị hại....
Đang nghĩ thì thi thể đẫm máu tươi của Hoàng Thi Di đột nhiên loé lên trước mắt, Quan Kiện cảm thấy đau đầu âm ỉ, anh nói: "Như vậy, về việc điều tra cái chết của Thi Thi, cũng rất gần gũi với phương pháp này của các ông, tôi nên đến toà nhà giải phẫu ở lâu một chút, nói không chừng có thể kết nối được với Thi Thi..."
"'Kết nối' mà tôi nói, là kết nối theo nghĩa rộng, tức là xem có phải là có thể thu nhận được thông tin nào không. Chúng tôi có một số máy móc hàng đầu thế giới, trong một mức độ nhất định có thể thăm dò được cậu có phải là thực sự có thể thu nhận được thông tin đặc biệt hay không." Yamashita Takeji vội vàng bổ sung.
Quan Kiện dòm xung quanh: "Cha của ông chính là bị giết ở phòng triển lãm này?"
Yamashita Takeji nhè nhẹ gật đầu.
Trong phòng triển lãm là những bức thư hoạ của các học viên đại học lớn tuổi của thành phố Giang Kinh, lác đác vài người xem.
"Tôi nên làm gì? Chẳng lẽ các ông lại để cho mọi người nhìn chằm chằm khi làm thí nghiệm với tôi? Bên phía nhà triển lãm sao có thể đồng ý?"
Yamashita Takeji quay sang Kikuno Yuujinói một câu, hai người liếc nhìn nhau. Yamashita Takeji nói: "Tất cả các thí nghiệm đều sẽ được sắp xếp tiến hành trong đêm, chúng tôi đã thoả thuận với Nhà triển lãm rồi, tức là sau khi Nhà triển lãm đóng cửa. Còn chuyện đến lúc đó làm sao vào được, xin mời cậu đi theo chúng tôi."
Nhóm người đi ra phía sau phòng triển lãm số 4 rồi quẹo phải, đến cuối hành lang, sau cánh cửa nhỏ là cầu thang. Bước xuống hết cầu thang phía dưới, lại là một cánh cửa nhỏ đóng chặt, chữ viết đỏ tươi trên cánh cửa: "Không phận sự miễn vào", còn có một tấm bảng nhỏ viết "Phòng chứa điện kế", có thể coi như là tầng ngầm.
Kikuno Yuuji chờ cho Yamashita Takeji gật đầu ra hiệu, lấy ra từ một túi đeo to bằng da để trên mặt đất một xâu chìa khoá hình dạng kỳ quái, dùng một chìa trong đó cắm vào ổ khoá trên tay nắm cửa.
"Các ông làm sao có được chìa khoá của cánh cửa này?" Quan Kiện hỏi.
Yamashita Takeji ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Để tránh gây ra sự chú ý không cần thiết của người khác, chúng tôi đã làm việc với Nhà Triển lãm Mỹ thuật và Sở nghiên cứu, sau này những nghiên cứu vào ban đêm đều thông qua một ngõ vào."
Quan Kiện không nói nhiều nữa, theo sau mọi người bước vào cánh cửa đó.
Sau cánh cửa là một hành lang vừa dài vừa tối.
Với Quan Kiện lúc này, điều không muốn nhất chính là hành lang vừa dài vừa tối.
Hình như còn có một phát sinh đột ngột, nhưng càng lúc càng đau đớn mãnh liệt.
"Cuối hành lang này nối liền với tầng ngầm của Sở nghiên cứu, ở giữa còn có hai cánh cửa, cộng thêm một cánh cửa phía cuối trực tiếp thông với Sở nghiên cứu, tổng cộng là ba cánh cửa. Rất ít người biết đến cấu tạo này, chúng tôi cũng là thông qua quan hệ, tìm ra được bản đồ xây dựng nguyên thuỷ của toà nhà này, mới nghĩ ra được cách này: Mỗi ngày sau khi quá nửa đêm, chúng ta sẽ từ bên phía Sở nghiên cứu xuất phát, đẩy máy móc qua bên này, lên lầu đi vào phòng triển lãm số 4 tiến hành thí nghiệm. Từ nay về sau trong vòng một tháng, những tác phẩm trưng bày trong phòng triển lãm số 4 đều không cần bất cứ hệ thống an toàn nào, chỉ cần chúng ta không ồn ào lớn tiếng, không bật sáng đèn, thì sẽ không có ai chú ý. "
"À, thì ra là như vậy." Quan Kiện đáp, nhưng cơn đau đầu dữ dội và những hình ảnh lao vùn vụt qua rất nhanh làm cho anh không cách gì suy nghĩ bình thường được.
Cảm giác đau nhói giống như một bầy thú dữ bị nhốt lâu ngày, bất thình lình nhào lên người Quan Kiện, mặc nhiên cấu xé.
Yamashita Takeji cũng phát hiện ra Quan Kiện đã dừng bước, rọi đèn pin lên, sắc mặt của cậu nhóc đẹp trai này đã trở nên xanh xám, đôi môi cũng mất đi màu đỏ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra từ trên trán và huyệt thái dương, lăn xuống hai bên tóc mai và má; hơi thở của cậu ta, trời ạ, đã không thể dùng từ "gấp gáp" để hình dung được nữa rồi, căn bản chính là nghẹt thở! Cả người cậu ấy nghiêng qua bên cạnh, dựa vào bức tường kế bên, dường như đang dùng hết sức bình sinh, nhưng lại chỉ hít được một chút xíu không khí giúp cậu ta tạm thời gắng sức đứng vững.
Yamashita Takeji lập tức dặn dò mọi người mau chóng dìu Quan Kiện xuống lầu.
Bên kia Kikuno Yuuji vẫn không hề phát hiện ra tình trạng kỳ lạ đột ngột của Quan Kiện, tập trung mở cánh cửa, đột nhiên "Ơ" lên một tiếng, đứng đờ ngay trước cửa. Đơ ra một hồi, lại lấy đèn pin rọi lên bản đồ, lẩm bẩm một câu.
Hiển nhiên, trên bản đồ hoàn toàn không ghi rõ, sau cánh cửa còn có một bức tường!
Kikuno Yuuji kêu lên một tiếng, Yamashita Takeji cũng nhìn thấy bức tường đó, đứng ngẩn ra.
Một bức tường, đã chặn đứng lại tất cả kế hoạch của ông.
Quan Kiện cắn chặt răng, không hề nói với mọi người, cùng lúc với cơn đau đó, giữa lúc choáng váng quay cuồng, anh đã nhìn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt ngấn lệ, chứa đựng một thần sắc không thể tin được, tràn đầy phẫn nộ, ngạc nhiên và sợ hãi. Vẻ mặt này hình như đã từng thấy qua.
Cũng giống như tối hôm đó khi Hoàng Thi Di bị hại, trong cơn đau kịch liệt anh từng thấy qua đôi mắt đó. Ánh mắt đó sắc đến mức Quan Kiện đã đau lại càng thêm đau.
Có lẽ đây là một điềm xấu, cảnh cáo mình không nên đặt chân đến nơi này.
Hoặc là giống như Yamashita Takeji vẫn mong đợi, đây là một thứ ám hiệu, muốn cho mình biết chút gì chăng?
Chờ đợi mình phía trước, sẽ là cái gì?
Lên gác rồi Quan Kiện lập tức chạy ra khỏi viện Mỹ Thuật
Vừa rồi anh đã gặp 4,5 người kỹ thuật viên hoặc nghiên cứu viên, chỉ không thấy tay trợ thủ đắc lực của ông YY. Nhưng thấy hay không thì đã sao? Anh đang nghĩ hay là mình thoái thác cái cuộc điều tra này. Nếu đi vào phòng thiết bị đo điện rồi bị đau, ngã gục thì mình lên sao nổi nhà triển lãm số 4 để làm thí nghiệm được nữa
Đau đớn thể xác có lẽ còn chịu đựng được, nhưng nỗi đau tâm lý thì sao?
Cái đôi mắy kia lại từ từ hiện ra
Có phải ánh mắt của Thi Di khi bị hại không? Xưanay nàng có bao giờ có ánh mắt phẫn n6ọ và tuyệt vọng như thế, vậy thì tại sao mình lại có cảm giác quen quen?
Đôi mắt ấy lại xuất hiện
Ta không cần ngươi
Quan Kiện bỗng cảm thấy đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn anh khiến anh lạnh toát sống lưng từng đợt, từng đợt. Anh nhìn xung quanh. Phố xá ngày cuối tuần huyên náo.
Mồ hôi trán vẫnc hưa khô, đầu vẫn choáng váng nặng nề. Anh thấy mình đuối sức, bèn vào siêuthị nho nhỏ gần bên viện Mỹ thuật mua một chai nước khoáng. Khi đangtrả tiền, mắt anh thoáng thấy một bong người quen quen lướt qua bên kia đường.
Đâu chỉ là người quen, mà đó là người anh hằng nhớ nhung
Thi Di?
Anh không dám tin ở mắt mình nữa. mái tóc đen dài, vóc người thanh mảnh, bộ váy liền áo vải cotton trắng muốt, khoác thêm chiếc áo chẽn vàng nhạt, chính là trang phục nàng đã mặc hôm bị sát hại
Không thể là sự thật.
Anh bỏ lại chai nước khoáng, chạy ào ra cửa, thấy xa xa bong người ấy đã rẽ ngoặt. đã quá rõ rang rồi, anh không thể để cho nàng đi mất ngay trước mắt mình.
Anh gọi to : Thi Di, anh chạy qua đường giữa những tiếng còi ô tô inh ỏi giận dữ. Nhưng khi chạy đến thì không trông thấy bong nàng đâu nữa,
Anh lại tiếp tục chạy lên. Rồi anh dừng lại. vô lý thật. Mình chạy với tốc độ vừa rồi thì phải đuổi kịp mới đúng.
Anh nhìn khắp xung quanh
Vẫn không thấy bong Thi Di
Anh bỗng nhận ra một nhà thờ Thiên chúa giáo nho nhỏ, có hàng chữ trên cửa : Nhà thờ Đức Mẹ
Đứng ở sân sau của Trung tâm nghiên cứu có thể nhìn thấy cây thập tự trên nóc nhà thờ này. Anh chợt nghĩ : hay là ở đây?
Anh rảo bước vào nhà thờ. Trong giáo đường, ánh sáng rất yếu, những hàng ghế sau trống trải. chỉ thấy m6ọt bong đen lặng lẽ đứng bên trái pho tượng Đức mẹ maria. Người ấy nghe tiếng bước chân gấp gáp bèn ngoảnh lại, khiến Quan Kiện thất kinh.
Đó là một nữ tu sĩ tuổi ngoại lục tuần, các nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mắt có cái mũi cao và khoằm như mỏ diều hâu, khiến đôi mắt vốn đã sâu lại càng thêm sâu và tối. bà ta bước ra, đưa mắt nhìn Quan kiện rồi làm dấu thánh gái. Không nói một lời, bà đi thẳng ra ngoài cửa.
Chỉ còn lại một mình anh trong giáo đường. cũng tốt thôi. Anh có thể lặng lẽ suy nghĩ thêm. Nhưng càng nghĩ anh càng thấy tiến thoái lưỡng nan. Anh cảm thấy nếu tham gia với nhóm của ông Yama****a Yuji thì cũng tức là anh sẽ tiếp xúc cận kề với vô số nỗi thống khổ, sẽlà những thử thách ghê gớm đối với ý chí và thể lực, nhưng nếu không tham gia, thì có thể sẽ là tổnt hất, tổnt hất bởi vì bỏ lỡ cơ hội biết rõ sự thật.
Xung quanh lặng ngắt như tờ. Lúc này giác quan thứ 6 nhắc quan Kiện rằng trong này không chỉ có mình anh.
Anh mở to mắt, nhìn thấy ở hàng ghế trên cùng có bong người mà anh muốn đuổi kịp, người ấy an lành ngồi đó, mái tóc dài đổ xuống bờ vai.
Thi Di
Thi Di. Miệng anh khẽ nhẩm cái tên này
Tuyệt đối không phải anh đang trong mơ hoặc là ảo ảnh, bong người phía trước rấtrõ rang và nổi bật.
Nhưng anh sợ gọi to cái tên đã cuốn hút cả hồn anh, vì sợ rằng tất cả sẽ chỉ là giấc mơ hoặc ảo giác, tiếng gọi sẽ phá tan tất cả.
Anh chợt nhớ ra rằng, trong bảng xếp hạng 10 nơi có ma ở Giang kinh, nhà thờ thiên chúa giáo này đứng ở vị trí thứ 7
Nhưng dù là linh hồn của Hoàng Thi Di thì Quan Kiện cũng nóng lòng muốn gặp.
Từ từ, nhẹ nhàng, anh bước đến phía sau nàng. Anh do dự không biết có nên vỗ vai nàng hay không?
Nếu nàng quay lại thì mìnhsẽ nhìn thấy gì?
Khuôn mặt méo mó vì quá đau đớn? anh mắt phẫn nộ và tuyệt vọng? khặp ngực đầm đìa máu tươi?
Anh đã giơ tay ra rồi lại rụt về, anh không muốn đối mặt với những hậu quả như thế. Liệu có phải lẩn tránh là cách duy nhất để không bị tổn thương
Tổn thương, phải chinh phục, mơ hồ và nghi hoặc, phải tìm cách để hiểu rõ.
Thử đặt tay lên vai nàng
Nàng quay ngay lại
Ôi
Quan Kiện kêu lên.
Một cô gái không giống Thi Di. Cô có làn da trắng hơn, đôi môi xinh hơn, đôi mắt cũng nhỏ và dài hơn. Nhưng ánh mặt kinh ngạc và sợ hãi thì rất giống Thi Di. Trong giáo đường ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt của cô hơi u ám. Cô cảnh giác nhìn Quan Kiện
Xin lỗi, rất xin lỗi đã làm phiền cô. Tôi ... trot nhìn nhầm ... mogn cô đừng sợ. tôi hoàn toàn không có ác ý gì
Quan Kiện lúng túng giải thích, hai tay xua xua tỏ ý phủ định, đôi chân tấp tểnh muốn bước đi mau thoát khỏi cảnh bẽ bàng này
Nhìn điệu bộ khổ sở của anh, nét sợ hãi trong mắt cô gái tiêu tan ngay, thậm chí còn nhoẻn cười. Quan Kiện sững sờ. Tại sao lúc cô ấy bình tĩnh cũng lại có ánh mắt giống Thi Di đến thế?
Chắc chắn là tại vì ấn tượng ban đầu
Anh sao vậy? anh không sao chứ?
Thấy anh cứ như người mất hồn, cô khẽ hỏi
Vâng, không sao. Anh thuận miệng đáp. Rồi trở lại vẻ bình thản.
Cô gái tủm tỉm cười, hết sức trong sáng : em đoán rằng anh đã tưởng em là bạn gái của mình, đúng không?
Tại sao em biết? Quan Kiện lập tức nhận ra mình hỏi câu hỏi này quá thộn
Quả nhiên cô ta nói luôn : Dễ hiểu thôi mà. Vừa nãy anh đặt tay lên vai em rất nhẹ nhàng. Nếu chỉ là để gọi một người bạn bình thườngthì anh đã không dịu dàng như thế. Đủ thấy em đọc mãi conan cũng không phí hoài chút nào
Quan Kiện sửng sốt : em cũng thích Conan à
Đâu chỉ thích. Em rất mê... cô định nói tiếp điều gì, nhưng lại giơ tay xem đồng hồ, hình như nhớ ra điều gì đó – thôi em phải đi, chào anh nhé
Quan Kiện nói rối rít : xin lỗi, xin lỗi. Cô gái đang rảo bước ra, bỗng quay người alị nói : Nếu anh có nhiều nỗi niềm băn khoăn, khó xử hay hối hận thì cứ đến đây ngồi tĩnh lại, sẽ thấy khá hơn. Đó là kinh nghiệm của em
Chẳng rõ cứ thế ngồi bao lâu, quan Kiện cảm thấy tâm trạng đã ổn hơn rất nhiều. chỉ thấy hơi tiếc rằng mình vẫn chưa quyết định có nên từ chối ông yama****a Yuji không? Lý do thì rất sẵn : đang bận thực tập, đã bắt đầu làm đồ án tốt nghiệp, thi cử, thi kết thúc bộ môn, lựa chọn môn thi ... tuy nhiên nói là viện cớ đối với ông yama****a yuji nhưng đúng ra là viện cớ cho mình
Anh sải bước ra khỏi nhà thờ,đi trên đường phố ngập nắng, đầu óc vẫn đang cố suy nghĩ, suýt va phải người đi ngược lại. Người ấy là cô gái lúc nãy gặp trong nhà thờ. Dưới ánh nắng, mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt nhu mì và nụ cười hiền hậu của cô rất hấp dẫn
Quan Kiện cười lcịh sự : Kìa thật khéo quá, rồi cúi đầu bước tiếp
- Xin lỗi, em muốn phiền anh mach giúp. Đến Đại học Giang Kinh đi lới nào ? Cô hỏi từ phía sau
- Đại học Giang Kinh quá rộng. Em định đến học viện nào, ký túc xá nào?
- Chung cư giáo viên ngoại ngữ
- Thế à? Tôi đang học ở đại học Y kề bên, chugn cư ấy khá gần. tôi đang định về trường, nếu có không ngại gì thì tôi xin dẫn đường, chúng ta ngồi xe buýt, chỉ hai bến là đến nơi
Cô gái cười gật đầu cảm ơn : Thầy khách khí quá, dẫn đường choe m, em lo thầy ngại thì mới phải chứ
Quan Kiện thấy ngượng nghịu vì được gọi là thấy, vội nói : Không sao. Tôi là Quan kiện, chỉ là sinh viên ... nên đừng gọi là thầy
Cô theo anh đi về bến xe buýt, hơi nghĩ ngợi rồi nói : em cảm thấy anh có nét buồn bã ... buồn thật sự
Quan kiện kh6ong nói gì. Hà tất phải nói kỹ về mình với một người lạ. mấy ai có thể thật sự hiểu được nỗi đau đớn vì mất người yêu của mình
Hình như cô gái hiểu rõ tâm tư của anh, bèn nói : có lẽ anh chỉ gặp chuyện tạm thời không suôn sẻ trong cuộc sống. em cũng từng có một thời gian như thế, hồi đó cha em vừa mất ...
- ôi, thế ư? Thật là ... Anh không biết nên nói gì, nhưng nỗi cảm thông và ái ngaị vì cùng cảnh ngộ dâng lên rõ rệt
- nhưng đó là chuyện cahc1 đây mấy chục năm. Hồi đó em mới lớn, người cha thân yêu ra đi, em khóc mãi, khóc liền mấy ngày. Rồi cũng bình tĩnh trở lại, tính tình trở nên trầm lặng, nghĩ ngợi : tại sao lại là cha mình phải từ giã cõi đời? người khác sẽ nghĩ gì về mình? Sẽ thương hại, hay tỏ ra có ưu thế hơn mình ... Toàn là những ý nghĩ ấu trĩ. Cô kể lại từ tốn, vẻ hơi buồn buồn toát ra từ những câu nói bình thản
quan Kiện càng trầm mặc. tại sao Thi Di lại bị giết tàn độc như thế, tại sao mình phải chấp nhận cuộc hẹn gặp, ? Nếu thời gian có thể trôi ngược, nếu tất cả có thể làm lại từ đầu thì mình sẽ luôn ở bên nàng, tuyệt đối không để cho bi kịch có thể xảy ra. Nhưng liệu mình có thể ngăn chặn những chuyện đó không, kẻ nào đã đứng sau đạo diễn tất cả những chuyện tàn nhẫn này
Buổi chiều sau khi đã chỉ đường cho cô gái ấy, Quan Kiện vào quán nhỏ ở cổng trường ăn tạm bát mỳ rồi lên xe buýt đi đến nghĩa trang van quốc
Ngày thứ 7, người đến đây đôn hơn mọi hôm nhưng quan kiện dường như chẳng bận tâm, anh chỉ cần đứng trước mộ Thi Di, giữa đất trời này chỉ có anh và Thi di dưới nấm mồ thầm lặng giao lưu với nhau
Nếu đúng là mình có khả năng đặc biệt như người ta nói thì tại sao đã nhiều lần đến đây, chỉ cách nhau vài thước mà vẫn không thể đối thoại với nàng
Hay là cái thứ lý luận kia đã đúng? Linh hồn Thi Di vẫn ở lại nơi bị hại là khu nhà giải phẫu cũ của Đại học y Giang Kinh
Ngày mai mình có nên đến Trung Tâm Nghiên cứu không?
Lý do để xa lánh tổ điều tra ấy cũng rất đầy đủ : lý luận thì hão huyền, mấy con người bí hiểm ấy định trông chờ ở mình để phá án? Hay là họ có ý đồ gì khác?
Nhưng dù sao đây vẫn là cơ hội
Thi Di, em thấy đúng không?
Liệu em có thể nói cho anh biết kẻ đó là ai không?
Đúng lúc này thì đôi mắt kia lại xuất hiện
Đôi mắt của Thi Di
Ánh mắt lúc sắp chết, đầy kinh hãi và phẫn nộ, không thể tin rằng trên đời này lại có hạng cầm thú đội lốt người tàn bạo như thế
Ánh mắt anh nhòa lệ, nhưng ánh mắt Thi Di thì vẫn rõ nét
Vào thời khắc này, anh hiểu ra một điều : vào lúc Thi Di sắp lìa đời, nàng muốn anh từ ánh mắt của nàng mà nhận ra nguyên hình kẻ thủ ác
Anh đã hạ quyết tâm.