18 Chương 18: Chương 08 (Phần 2)
Anh muốn gọi Zetes quay trở lại. Muốn ông nói với cha anh rằng anh ân hận đến thế nào. Anh muốn xin lỗi cha mẹ vì tất cả những gì mình đã gây ra.
Mình không thể chết nếu không thể cho cha mẹ biết điều đó.
“Ngài không thể làm thế !” Zetes hét to, ngay lập tức cánh cửa đóng sập sau lưng ông.
Valerius quay sang tên đầy tớ. “Đưa tình nhân của ta tới đây.”
Ngay lập tức người đầy tớ quay người bỏ đi, Valerius quay sang Kyrian. Gã thở dài ra vẻ thất vọng. “Có vẻ như thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng đã đến lúc kết thúc rồi. Nếu cha ngươi quá mong chờ sự trở lại của ngươi, thì trước sau gì ông ta cũng sẽ cho người tiến đánh bọn ta lần nữa. Ta chắc chắn là không thể cho lão cơ hội để giải thoát mi rồi, vậy ta nên làm gì đây ?”
Kyrian nhắm mắt quay mặt không muốn nghe cái giọng nói tự mãn của Valerius. Trong đầu anh chỉ toàn là những hình ảnh của cha vào cái ngày cuối cùng định mệnh đó, khi hai người họ đứng đối diện nhau ngay giữa phòng hội nghị hoàng gia.
Julian đã gọi hôm đó là ngày của các Titan. Cả anh và cha không ai chịu nghe ai, tất cả những gì họ làm là la hét vào mặt đối phương.
Nhưng anh vẫn nhớ những lời anh đã nói với cha trước khi bỏ đi. Đó là những lời mà không đứa con nào được phép nói trước mặt cha mẹ.
Sự thống khổ đó còn đau đớn hơn trò tra tấn của Valerius gấp mấy lần.
Trong khi còn đang gặm nhấm nỗi ân hận dày vò, cửa ra vào phòng tra tấn mở toang, Theone bước vào. Ả bước vào phòng, đầu ngẩng cao như một nữ hoàng. Ả bước đến đứng cạnh Valerius, nhìn hắn mỉm cười nồng ấm và quyến rũ.
Kyrian trừng mắt nhìn ả, sự phản bội của ả chính là đòn chí mạng giáng thẳng vào anh. Ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng. Thần Dớt vĩ đại, đừng để điều này là sự thật. Nó còn đau đớn hơn cả nỗi đau do các khớp xương gãy vụn, linh hồn anh thật không thể chịu đựng nỗi sự giày xéo này.
“Mày biết không, Kyrian,” Valerius vừa nói vừa choàng tay ôm Theone, nuzzle her neck. “Để tao cho mày biết ý kiến của tao về việc mày chọn vợ. Cô nàng quả là một vưu vật trên giường, phải không ?”
Đó là ngón đòn tra tấn độc ác nhất đối với anh. Theone bắt gặp tia nhìn của Kyrian, ả vẫn ngẩng đầu không chút xấu hổ trong khi Valerius vòng tay ra sau lưng ả, ôm trọn bầu ngực trong đôi bàn tay to lớn và bắt đầu nhào nắn. Trên mặt ả không có chút biểu cảm của tình yêu. Cũng không chút ăn năn hối hận. Không có gì cả. Ả chỉ đưa mắt nhìn anh trừng trừng như thể anh là một kẻ xa lạ. Linh hồn anh như bị xé vụn, tan nát rã rời.
“Đến đây, Theone. Hãy cho chồng em thấy hắn đã phá bĩnh điều gì khi tự nhiên lại chạy sộc về nhà vào giữa đêm giữa hôm như thế.”
Valerius cởi bỏ bộ áo váy ả đang mặc trên người vứt xuống sàn. Gã kéo cái thân thể trần truồng sát lại gần mình và vồ vập hôn lên đôi môi cô nàng.
Trái tim Kyrian nhói lên uất nghẹn khi nhìn thấy Theone cởi bỏ bộ giáp trên người Valerius, cong người háo hức chào đón những đụng chạm xác thịt của gã.
Anh nhắm mắt, quay đầu đi không muốn chứng kiến hơn nữa cảnh tượng trước mặt. Nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ. Nghe tiếng rên rỉ van xin của người vợ, xin gã hãy mau chóng tiến vào, hoàn toàn chiếm hữu ả. Anh vẫn còn có thể nghe rõ tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của cô nàng. Và khi cô ta hoàn toàn thỏa mãn, gục trong vòng tay kẻ thù, anh cảm thấy trái tim dần khô héo và chết rụi.
Cũng may Valerius đã đánh gãy xương trong người anh.
Nỗi đau xác thịt có thể phần nào dịu đi đau đớn của trái tim. Hãy cứ để nỗi đau này quét trôi tất cả mọi thứ cho đến khi anh không còn cảm thấy gì nữa cả. Không còn gì ngoài tàn phá và hủy diệt hoàn toàn.
Sau khi xong việc, Valerius bước tới chỗ anh, đặt bàn tay ướt đẫm lên mặt Kyrian từ từ lau khô nó trong khi Kyrian thầm nguyền rủa mùi hương quen thuộc tỏa ra từ bàn tay ấy.
“Mày có biết tao thích mùi hương của vợ mày trên cơ thể tao đến thế nào không ?”
Kyrian nhổ nước bọt vào mặt gã.
Valerius tức giận rút một con dao găm nằm trên bàn, chọc thẳng vào bụng Kyrian. Kyrian thở hổn hển khi anh cảm nhận miếng kim loại lạnh lẽo xộc thẳng vào trong cơ thể. Valerius xoay cổ tay mạnh mẽ, khiến con dao xoắn chặt, đi thẳng vào sâu hơn trong khoang bụng anh.
“Nói cho ta biết, Theone,” Valerius nói, đôi mắt không rời Kyrian trong khi bàn tay nhanh chóng rút con dao ra, thích thú nhìn địch thủ thở hổn hển không ra hơi. “Ta có nên giết chết chồng nàng không ? Ta có nên chặt đầu gã như chặt đầu một vị hoàng tử không ?”
“Không,” cô ả vừa trả lời vừa quấn lại chiếc áo quanh người và cẩn thận cài lại bằng chiếc trâm Kyrian đã tặng ả trong ngày cưới. “Hắn là linh hồn và xương sống của quân phiến loạn Macedonian. Đừng cho hắn cái cơ hội được trở thành một kẻ tử vì đạo. Nếu thiếp là ngài, thiếp sẽ đóng đinh hắn như một tên kẻ trộm xấu xa thấp hèn. Hãy để cho tất cả kẻ thù của người La Mã lấy đó làm gương, để bọn chúng biết tấn công La Mã thì không có vinh quang cũng càng không chút danh dự gì cả.”
Valerius mỉm cười tàn độc. “Ta thích suy nghĩ của nàng,” gã hôn nhẹ lên má ả, rồi tự mình mặc lại giáp bào.
“Hãy nói tạm biệt với chồng nàng lần cuối trong khi ta sắp xếp mọi chuyện.” Gã bước đi để lại hai người bọn họ với nhau.
Kyrian phải cố vật lộn để có thể thở được trong nỗi đau đớn cùng cực. Theone cuối cùng cũng bước đến bên cạnh anh. Cơ thể anh trào lên cảm giác thịnh nộ và dày xéo. Nhưng ả vẫn nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng, vô hồn và lạnh lẽo.
“Tại sao ?” anh hỏi.
“Tại sao ư ? Ả lập lại. “Thế anh nghĩ là tại sao ? Ta chỉ là một đứa con gái không tên không tuổi của một ả gái điếm. Ta lớn lên trong đói khát và nghèo khổ, ta không được tự lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ có thể phục vụ bất kỳ người đàn ông nào thấy ta hợp mắt.”
“Ta có thể che chở cho nàng.” Anh giận dữ rít lên giữa đôi môi đẫm máu. “Ta yêu nàng. Ta có thể đảm bảo an toàn cho nàng, không ai có thể làm hại nàng được.”
Ả nhíu mày nhìn anh. “Ngươi cứ tung hoành ngoài kia đánh nhau với bọn La Mã trong khi ta cứ phải ru rú trong nhà lo lắng không biết khi nào bọn chúng sẽ kéo đến phá tan nhà ta để bắt ngươi đi. Ta không muốn có kết cục như vợ của Julian, chết ngay trên giường của chính mình hay bị bán đi làm nô lệ. Ta không muốn quay trở lại cuộc sống bần cùng đói khát trước kia, phải bán thân nuôi miệng. Ta muốn một sự bảo đảm và ta sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ những thứ mà ta có được.”
Đó là những lời đau đớn nhất, không gì có thể tổn thương anh hơn thế nữa. Ả chưa bao giờ nhìn thấy điều gì khác ở anh ngoại trừ việc anh là một anh chàng giàu có.
Không, anh không thể tin được điều đó. Anh không muốn tin. Chắc chắn phải có lúc nào đó, dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi, nàng thực sự quan tâm cho anh. Chắc chắn là phải thế, anh đâu thể nào lại là một kẻ mù lòa không thể nhận biết được bất cứ điều gi.”
“Đã có bao giờ nàng yêu ta chưa ?”
Kyrian đau đớn mỉm cười nhưng trong lòng đầy thịnh nộ.
“Chết tiệt, Theone,” Valerius nói khi gã quay lại. “Lẽ ra ta nên để nàng tra khảo hắn. Ta không thể nào lại có thể khiến hắn đau đớn đến thế.
Mấy tên vệ binh bước vào tron tay khiêng một cây thánh giá lớn. Chúng đặt cây thánh giá lên sàn, ngay cạnh cái bàn rồi cắt dây thả Kyrian.
Tứ chi đều bị gãy, anh ngã bệt xuống sàn.
Bọn chúng thô lỗ kéo anh đứng thẳng dậy buộc chặt vào cây thánh giá.
Kyrian vẫn không rời mắt khỏi Theone. Ngay cả đôi hàng chân mày của ả cũng không mảy may xao động vì mặc cảm hay thương cảm. Yếu đuối không bao giờ là điểm quyến rũ của ả.
Một lần nữa, gương mặt tức giận và đau khổ của cha mẹ vào chính ngày đám cưới của anh hiện về. Bên tai anh văng vẳng lời nói của Zetes.
Kyrian đã phản bội hết tất cả mọi người. Vậy mà ả lại không hề có chút gì hối hận vì những gì mình đã làm. Không chút hối hận vì đã bán gia đình anh và cả đất nước anh cho kẻ thù.
Anh là hy vọng cuối cùng có thể ngăn ngừa sự tấn công và cai trị đầy chuyên chế của bọn La Mã. Anh là người duy nhất dám đứng lên chiến đấu cho con người và cả những người nô lệ.
Chỉ vì sự phản bội và dối trả của ả, mà tất cả giấc mơ tự do của bao người tan thành tro bụi.
Tất cả chỉ vì ả là một kẻ xuẩn ngốc phù phiến.
Những lời nói cuối cùng của cha vang lên bên tai anh. Đứa con gái đó không yêu con đâu, Kyrian. Trên đời sẽ chẳng có người phụ nữ nào yêu mày cả đâu, nếu mày cứ tin tưởng vào những thứ như thế thì mày chính là một thằng ngốc !
Vệ binh đặt một miếng kim loại trên cổ tay anh, giữ chặt nó trong khi một tên khác cầm một chiếc búa nặng trịch giơ cao.
Một tên lính La Mã gõ mạnh chiếc búa xuống một cái đinh.
Amanda giật mình tỉnh giấc, vẫn còn đang la hét kinh hoàng khi cô cảm nhận cơn đau chạy dọc suốt cánh tay. Cô ngồi dậy, nắm chặt tay để tin chắc tất cả chỉ là một giấc mơ.
Cô nắm chặt cổ tay, nhìn chằm chằm. Mọi thứ vẫn như cũ nhưng…
Giấc mơ quá thật. Không đó chính là sự thật, cô biết rõ điều đó.
Trong vô thức, cô rời khỏi phòng chạy đi tìm Kyrian. Cô chạy dọc khắp ngôi nhà tối tăm, bình minh đang dần ló dạng, cô chạy lên cái cầu thang bằng gỗ gụ, đi theo một hành lang dài. Theo bản năng, cô mở một cánh cửa nằm phía tây ngôi nhà.
Không chút do dự, cô mở lớp cửa thứ hai, bước thẳng vào một căn phòng ngủ to gấp đôi phòng cô. Một cây đèn cầy leo lét cháy bên cạnh một chiếc giường quây màn kiểu cổ điển, ánh sáng từ ngọn đèn cầy hắt lên bức tường phía bên kia phòng. Những bức màn màu nâu vàng đính chặt vào các góc giường được buộc lại trong khi một tấm vải mỏng màu kem buông lơi quây quanh chiếc giường. Dù vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy Kẻ Săn Đêm đang quằn quại đau đớn trên chiếc giường phủ ga màu nâu đỏ nhàn nhạt, như thể anh cũng vừa trải qua cơn ác mộng giống hệt cô. Tim cô trĩu nặng, cô vội chạy đến bên chiếc giường.
Ngay khi Amanda dịu dàng đặt bàn tay mát lạnh lên ngực Kyrian, anh giật mình choàng tỉnh. Anh mở mắt, nhận ra cô đang ngồi trên giường, ngay cảnh mình. Đôi mắt cô nhìn anh thất thần, và lo sợ, hàng lông mày nhíu lại ngầm quan sát.
Anh cau mày nhận thấy bàn tay cô không ngừng lang thang vuốt ve bờ ngực mình, như thể cô không hề nhìn thấy anh, như thể cô đang trong trạng thái bị thôi miên hoàn toàn.
Anh nằm yên trên giường, im lặng tuyệt đối, choáng váng hoàn toàn trước sự hiện diện của cô.
Cô kéo tấm chăn bằng lụa, chạm vào vết sẹo ngay bên trái rốn.
“Gã thọc dao vào chính chỗ này,” cô thì thầm, vuốt ve vết sẹo mỏng tang.
Và rồi cô nắm cổ tay anh, dịu dàng xoa nhẹ những vết sẹo ngang dọc. “Bọn chúng đã đóng đinh lên đây, và cả đây nữa.”
Kế đó, tay cô tìm kiếm bàn tay anh, cọ sát ngón tay cái lên những ngón tay anh. “Bọn chúng còn rút móng tay của anh.”
Cô vươn người, khum tay trên những cọng râu lởm chởm vươn trên má. Ánh mắt cô chiếu ra muôn nghìn tia cảm xúc, đôi mắt xanh thẳm dịu dàng khiến anh như ngừng thở.
Chưa từng ai lại nhìn anh như thế.
“Kẻ Săn Đêm đáng thương,” cô thì thầm. Nước mắt lăn dài trên mặt, anh vẫn còn chưa hiểudđang xảy ra chuyện gì thì cô đã kéo hẳn tấm chăn sang một bên, cả cơ thể trần trụi của anh hiện ra trước mắt. Ngay lập tức, cả người anh khuấy động, cơ thể anh rộn ràng theo từng tia nhìn của cô.
Cô chạm vào đùi anh, chính nơi Valerius đã dí miếng sắt nóng đỏ để lại một vết sẹo không bao giờ lành.
“Ôi trời ơi,” cô thở hổn hển, những ngón tay lướt dọc trên làn da dúm dó. “Là sự thât. Bọn chúng thực sự đã làm thế…”
Cô ngước nhìn anh, mắt ầng ậc nước. “Em đã trông thấy anh. Em đã cảm nhận được anh.”
Kyrian nhíu mày. Có thể như thế hay sao ?
Anh đang nằm mơ, giấc mơ về những cảnh tra tấn trước đây thì cô đến, đánh thức anh. Chẳng lẽ năng lực của cả hai đã hợp thành một và anh có thể tiếp cận với cô ngay cả khi đang ngủ.
Đúng là một suy nghĩ đáng sợ. Nếu đó là sự thật, thì sự liên kết giữa họ còn cao hơn cả những nối kết thân thể.
Nghĩa là …
Anh không thể tiếp tục suy nghĩ đó. Không thể nào lại có thể là tâm linh tương thông, nhất là từ rất lâu anh đã là kẻ không có linh hồn. Không thể như thế được.
Amanda nhìn anh chăm chút, trái tim cô đau nhói, nỗi đau cho những gì mà người đàn ông đang ở trước mặt cô đã từng phải trải qua. Làm thế nào anh có thể chịu nổi sự tra tấn và phản bội đó ?
Anh đã phải mang nỗi đau đó suốt bên mình hằng bao nhiêu thế kỷ. Chỉ một mình cô độc. Luôn luôn chỉ có một mình. Lúc nào cũng đau đớn và đầy khiếm khuyết, không có bất cứ một sự giải thoát nào.
Cũng không có cả hy vọng.
“Quá nhiều đua đớn,” cô thì thầm.
Cô ước gì Theone phải trả giá cho những gì ả đã gây ra. Nhưng hơn hết thảy, cô muốn xoa dịu nỗi đau của anh. Muốn làm dịu đi những dày vò thống khổ trong tim anh, xóa sạch đi những đau đớn trong quá khứ.
Cô muốn mang đến anh chút gì đó để mà hy vọng.
Cô muốn cho anh những đứa trẻ mà anh luôn ao ước và một người phụ nữ một lòng một dạ yêu anh.
Thượng đế lòng lành, cô chính là muốn trở thành người phụ nữ đó.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô cúi xuống, dùng môi mình chiếm trọn đôi môi anh. Anh rên rỉ khi đôi môi họ chạm vào nhau, rồi đưa tay giữ chặt đầu cô, mãnh liệt đáp trả.
Đó là cảm giác mà Amanda chưa từng nếm trải ở bất kỳ người đàn ông nào trước đây. Lưỡi họ như đang nhảy múa, cô có thể cảm nhận được anh từ trong sâu thẳm linh hồn. Cô không phải dạng phụ nữ bạo liệt trên giường. Nhưng cô chưa từng có ham muốn với bất cứ người đàn ông nào như cảm giác mà cô đang có với anh.
Cô muốn hoàn toàn có được anh và cũng muốn toàn vẹn hiến dâng.
Nước mắt không ngừng rơi khi Amanda đặt nụ hôn lên xương đòn, miết nhẹ lên những vết thẹo mà chiếc nhẫn của Valerius đã để lại.
Quá mãnh liệt. Quá nồng nàn. Cô có thể làm tất cả để gặp được một người đàn ông yêu cô như cách mà anh yêu vợ mình.
Hơn hết thảy, cô muốn Kẻ Săn Đêm yêu cô. Cô muốn có trái tim của anh. Cô muốn có người đàn ông này, anh là người hiểu rõ thế nào là yêu, là người hiểu rõ lời thề gắn kết lâu bền và lòng trắc ẩn.
Cho dù anh có thừa nhận hay không, anh vẫn cần có cô.
Không ai có thể vĩnh viễn cô đơn. Không ai đáng phải chịu đựng nỗi đau anh đã từng chịu đựng. Nhất là khi tội lỗi duy nhất của anh chính là yêu thương một người hơn chính bản thân mình.
Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau khi cô trườn lên ngồi trên bụng anh.
Kyrian rên rỉ, anh nhận ra bên trong lớp áo thun, cô hoàn toàn không mặc gì cả. Đùi cô nóng bỏng và ẩm ướt khi cô trườn lên chạm vào vùng bụng trần trụi của anh, cơ thể anh như thổi bùng lên một ngọn lửa đam mê và ham muốn.
Đẩy cô đi.
Nhưng anh không thể. Đêm nay thì không. Không thể được, nhất là sau cơn ác mộng vẫn còn đang ngập tràn đau đớn.
Đúng sai cũng mặc, cái anh cần là nguồn an ủi. Anh muốn lại được cảm nhận tình yêu. Anh muốn cảm thấy bàn tay dịu dàng của phụ nữ vuốt ve trên da thịt. Anh muốn mùi hương của Amanda vương trên cơ thể.
Kyrian run rẩy khi cô cúi xuống, vòng tay ôm trọn anh. “Ôi trời,” hơi thở anh mơn man đôi môi cô. Suốt hai ngàn năm nay chưa từng ai chạm vào anh như thế.
Toàn bộ cơ thể anh rung lên rộn ràng đầy khao khát khi cô vuốt ve cái phần đang cương cứng muốn trồi lên.
Hôm nay anh sẽ có cô. Giờ thì không thể đẩy cô ra xa anh được nữa.
-----------
Người dịch cười thỏa mãn, dừng ở đây thôi, để mọi người tha hồ phát huy và tưởng tượng.
Ôi nóng hết cả mặt khi dịch mấy cảnh này
Hơi thở trở nên gấp rút hơn, cả người anh run lên theo từng cái vuốt ve của những ngón tay. Bàn tay cô không yên phận cứ mơn man dọc theo bộ phận nam tính của cơ thể anh, rồi dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất, dịu dàng khép chặt. Những ngón tay lướt nhẹ đùa cợt khiến phần cơ thể vốn đã nảy sinh phản ứng càng căng cứng hơn, nóng bỏng cho đến khi anh chỉ muốn nổ tung.
Anh cũng chầm chậm đưa tay dọc theo thân thể cô, thưởng thức những đường cong gợi cảm. Cảm nhận làn da mềm mại bên dưới lớp áo thun nóng lên theo từng sự ve vuốt của những ngón tay. Anh rúc vào cổ cô và lần đầu tiên kể từ khi trở thành Kẻ Săn Đêm, anh cảm thấy một mong muốn mãnh liệt được ăn tươi nuốt sống một người.
Tiếng mạch máu trong cơ thể cô gõ nhịp dội vào tai anh. Năng lượng nguyên thủy trong cơ thể cô quẫy đạp thúc giục mời gọi. Anh muốn hút cạn cuộc sống của cô.
Nhưng đó là điều cấm kỵ. Không Kẻ Săn Đêm nào được phép hút máu con người. Khi lưỡi anh tiến sâu vào trong cổ họng cô, sự ham muốn như thiêu đốt anh.
Khi những chiếc răng nanh của anh lướt qua cổ cô, anh phải cố kiềm chế bản thân không thử nhấm nháp dòng máu đang run lên bên dưới môi mình. Anh cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể cô, đầu vú bên dưới tay anh nảy lên phản ứng đáp trả.
Cố nén tiếng rên, anh chiếm giữ môi cô, cuồng nhiệt đặt lên đó một nụ hôn dài đầy bạo liệt trong khi bàn tay anh không ngừng dịch chuyển xuống rồi lại xuống, len lỏi vào cái vùng tam giác hỗn mang nằm giữa hai chân cô.
Anh rên lên, cảm nhận những sợi lông nhỏ đang trêu đùa những ngón tay không yên phận. Anh cẩn thận tách chúng ra, và lần đầu tiên, thực sự chạm vào vùng mời gọi đó.
Cô cong người ngạc nhiên, rồi rên lên chào đón. Cô nhanh chóng áp chặt cái vật nam tính đã cứng ngắt của anh.
Kyrian thật không tin nổi, bên dưới cô đã rất ẩm ướt. Thánh thần ơi, anh thật rất muốn có cô. Muốn được nhấm nháp từng phân vuông cơ thể đó. Muốn chìm sâu hoàn toàn trong ngọn lửa cuồng nhiệt tỏa ra từ cô.
Nhưng anh cố kìm lại, anh muốn kéo dài hơn nữa giây phút này. Anh muốn chậm chạp, từ từ, từng chút từng chút một tìm hiểu cô, khám phá cô.
Ước chi buổi sáng này có thể kéo dài mãi mãi.
“Em thật tuyệt,” anh thì thầm trong khi đôi tay nhanh chóng kéo chiếc áo thun qua khỏi đầu cô, ném lên sàn. Đôi môi anh từ cổ trượt dần xuống ngực.
Amanda uốn lưng khi đầu vú cô cảm nhận sự quấy rối của chiếc lưỡi và những chiếc răng nanh nhọn hoắt. Cảm giác sắc nhọn của những chiếc răng ấn trên da thịt như có một dòng nham thạch chảy qua.
Lại một lần nữa, những ngón tay của anh tìm xuống bên dưới cơ thể, chạm vào cái vùng nhạy cảm của người phụ nữ. Những ngón tay xoa nhẹ xung quanh, đùa cợt, vuốt ve âu yếm khiến cô như cháy bùng lên. Mỗi khi tay anh chạm vào vùng nhạy cảm đó, cảm nhận được thân nhiệt từ cơ thể cô, sâu thẳm trong anh cũng muốn cùng cô bộc phát, tận hưởng ái tình dịu ngọt.
“Em muốn anh, Kẻ Săn Đêm,” cô thì thầm mơn man môi anh. “Em chưa bao giờ lại muốn ai như thế này trước đây.”
Anh mỉm cười, phô hàm răng nhọn hoắt, ôm lấy cô đặt bên dưới mình bằng một sức mạnh đáng kinh ngạc.
Amanda rên lên cảm nhận cơ thể trần trụi căng cứng bên trên mình. Cả trọng lượng cơ thể đè lên người khiến cô như ngừng thở, cô đưa chân vòng quanh hông anh.
Bằng tất cả sự dẻo dai, anh không ngừng thúc ép chà sát cơ thể cô.
Mỗi động tác chuyển động của anh khiến những cơ bắp rắn rỏi hoàn hảo như nhảy múa xung quanh cô. Với sức mạnh không hạn định, anh như một con sư tử say mồi sẵn sàng tấn công đối thủ.
Nhưng cô vẫn không ngừng đòi hỏi. Cô muốn có cái cảm giác sưng thấu khi anh ở trong cô. Đó là cảm giác mà cô biết suốt hai ngàn năm nay chưa từng có người phụ nữ nào có được ở anh. Cô khát khao trái tim của người đàn ông này.
Thậm chí, cô muốn hoàn toàn có được anh theo cách mà chưa từng người phụ nữ nào từng có được. Cô muốn được trở thành tất cả những gì anh khao khát. Hơi thở của anh, trái tim của anh, và hơn hết thảy là linh hồn đã bị đánh mất của anh.
Cô muốn mang nó trả lại cho anh. Muốn giải phóng anh khỏi đau khổ. Muốn anh tự do bước ra khỏi quá khứ đau buồn.
Amanda uốn lưng, hôn anh nồng nhiệt như một lời tự thú cho những suy nghĩ đang quẩn quanh trong tâm trí. Anh có nhận ra cảm xúc của cô lúc này không ? Cô không chút nghi ngờ rồi sẽ có lúc anh đẩy cô ra xa.
Nhưng đó là điều cuối cùng cô muốn thấy. Giờ thì tập trung toàn bộ sức lực cho sự tiếp nhận mới mẻ này. Đây chính là lần đầu tiên của anh suốt hơn một thập kỷ, cô phải đóng chặt tâm trí mình, không để cho anh đọc được chút gì phòng trường hợp năng lực của anh vẫn chưa được bài trừ.
Hôm nay cô sẽ là nguồn an ủi của anh.
Kyrian gầm lên khi cảm nhận cơ thể Amanda ngay bên dưới mình. Đã rất lâu rồi anh không để bản thân tin tưởng bất cứ người phụ nữ nào như thế này.
Mồ hôi túa ra khi anh rời khỏi ngực cô, tiến dần xuống xương sườn, rồi hông cô và sau đó tiến dần ngược lên trên.
Anh muốn cô, bạo liệt muốn chiếm giữ cô, sở hữu cô. Đó là những ham muốn không tên. Muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, giữ cô bên cạnh, không phải chỉ là trong suy nghĩ mà là cả con người cô.
Và chính là lúc này đây.