Trở về truyện

Nhật Ký Ngoại Tình Của Người Vợ - Chương 2: Đi Quán Bar

Nhật Ký Ngoại Tình Của Người Vợ

2 Chương 2: Đi quán bar

Hạ Tư Tư kéo khăn tắm qua quấn lên người, ra ngoài liếc nhìn di động. Bạn tốt Trần Phương Kỳ đã đến dưới lầu nhà cô.

Trần Phương Kỳ là bạn thời đại học của cô, sau khi tốt nghiệp, cô kết hôn với chồng mình, còn Trần Phương Kỳ lại trở thành nhân viên công sở trong một doanh nghiệp. Thỉnh thoảng hai người cũng hẹn hò, nhưng số lần không nhiều, vì cô ấy cũng bận.

Niềm vui lớn nhất của Trần Phương Kỳ chính là chơi đùa ở nơi như quán bar. Mỗi lần gọi Hạ Tư Tư, cô đều không muốn đi. Dần dà, Trần Phương Kỳ cũng không gọi cô nữa.

Hạ Tư Tư cảm thấy những nơi như vậy quá hỗn loạn, cô không muốn đi. Nếu chồng cô biết thì cũng sẽ mắng cô.

Nhưng bây giờ, cuộc hôn nhân của họ đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Cô chó chút tò mò đi chơi bar sẽ có cảm giác gì, cũng có ý mượn rượu giải sầu.

Khi Trần Phương Kỳ lên lầu bấm chuông cửa, đúng lúc Hạ Tư Tư đang thay quần áo. Cô mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, cộng thêm một chiếc váy lửng bằng lông cừu. Trông đôi chân lộ ra bên dưới váy vừa thon lại vừa trắng.

Hạ Tư Tư mở cửa, nhìn thấy Trần Phương Kỳ, bèn nở một nụ cười với cô ấy: “Tớ còn chưa trang điểm đâu, cậu vào uống trà trước đã, chờ tớ một lát.”

“Ai, ai, ai.” Sau khi Trần Phương Kỳ bước vào cửa, vội vã gọi cô lại: “Sao cậu lại ăn mặc như sinh viên thế vậy? Như thế tới quán bar, sẽ không ai tới bắt chuyện với cậu đâu.”


Hạ Tư Tư không chỉ có dáng người đẹp, mà vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Nếu không làm sao một nhân vật phong vân trong trường như chồng cô lại sẽ trồng cây si ở chỗ cô nhiều năm như vậy chứ?

“Tớ chỉ muốn đi dạo một chút.” Hạ Tư Tư có hơi thẹn thùng nói.

“Đừng đùa.” Tay Trần Phương Kỳ túm lấy ngực cô, mắt thấy chỗ đó trên bộ ngực này đã phồng lên một cục thịt mềm mại. Cô ấy còn ác ý niết một chút, thấy Hạ Tư Tư hốt hoảng tránh né, sợ hãi hô lên hai tiếng ‘ưm a’ mà vui không tả nổi: “Dáng người cậu tốt như vậy, không bày ra đúng là phí của giời. Nào, cho tớ xem tủ quần áo của cậu, tớ chọn một bộ cho cậu.”

Hạ Tư Tư trước giờ không biết cách từ chối người khác lắm, cứ thế bị kéo vào trong phòng.

Trần Phương Kỳ mở cánh cửa tủ quần áo của cô ra, liếc nhìn trang phục bên trong một lượt, gắng gượng chọn ra một chiếc váy dài hai dây. Đó là quà chồng cô tặng lúc sinh nhật, nhưng cô cảm thấy quá hở hang, trừ hôm nhận quà cô từng mặc ra, thì ngày thường cũng không hề động tới.

“Cái này, chính là cái này.” Trần Phương Kỳ quay đầu thấy Hạ Tư Tư vẫn còn đang rối rắm, trực tiếp đưa tay lột quần áo của cô. Trông thấy bụng nhỏ bằng phẳng của cô, cô ấy không khỏi ngưỡng mộ: “Rốt cuộc cậu bảo dưỡng như thế nào vậy?”

Nói xong, cô ấy cũng lột luôn cả váy của cô, bắt ép Hạ Tư Tư mặc chiếc váy dài lên người.

Hai tay Hạ Tư Tư đan chéo ôm lấy cánh tay mình, hai vai hoàn toàn lộ ra, khiến cô cảm thấy hơi kỳ quái, như thể trần truồng, cực kỳ khó chịu.


Trái lại, Trần Phương Kỳ rất hài lòng, kêu cô đi trang điểm.

Trước giờ, cô chưa từng làm ra những hành động quá mực. Bất kể là công việc hay trang điểm, dù bị ép mặc chiếc váy hai dây, nhưng cô vẫn kiên quyết trang điểm nhạt, không muốn quá bắt mắt.

Trang điểm xong, Hạ Tư Tư rất hài lòng, trông bản thân trong gương có vẻ rất xinh đẹp và trẻ trung. Vóc dáng hoàn toàn không thua kém lúc 18 tuổi, thậm chí càng quyến rũ hơn năm mười tám một chút, càng lẳng lơ, nhiều thêm một vẻ đẹp xen giữa thành thục cùng ngây thơ.

Nhưng cô vẫn hơi thấp thỏm lo âu, trước kia Hạ Tư Tư luôn là một cô gái ngoan. Thời đi học nghe lời ba mẹ, kết hôn lại nghe theo chồng, đây vẫn là lần đầu tiên cô giấu chồng đi ra ngoài chơi.
Dưới sự thúc giục của Trần Phương Kỳ, cuối cùng cô vẫn đi theo cô ấy. Đến khi tới quán bar, trái lại cô cảm thấy không còn rất kỳ lạ nữa, có vẻ bên ngoài sáng đèn hơn mà thôi.

Lúc này đã là hơn 11 giờ đêm, là thời điểm bắt đầu cuộc sống về đêm.

Trần Phương Kỳ nói muốn gửi tin nhắn cho đối tượng hẹn hò, bèn đi tới bên cạnh gửi tin.

Hạ Tư Tư cảm thấy người qua đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô. Cô hơi xấu hổ, nhưng lại chút vui vẻ lạ kỳ. Ngày nào cô cũng chỉ ở nhà làm bà chủ gia đình, đã lâu rồi không có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như thế này.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.