Trở về truyện

Nhân Gian Nổi Sóng - Chương 65: Thần Côn Biểu Diễn. Thiên Tú Ra Tay

Nhân Gian Nổi Sóng

77 Chương 65: Thần côn biểu diễn. Thiên Tú ra tay

Thiên Tú rất cảm khái, cô gái tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại là người có bối cảnh thế này, không ngờ làm nhiều việc từ thiện như vậy, trên kệ TV để giấy chứng nhận dày cộp, nhưng đã đọng đầy bụi, điều này chứng minh nàng không hề coi từ thiện thành công cụ khoe khoang, ngược lại ảnh chụp với những đứa trẻ, người già kia thì được lau sạch sẽ, điều này mới là đáng quý.

Lúc này cậu đã phát hiện con quỷ ở góc sô pha, đang nhìn hai vị "đại sư" kia biểu diễn.

Hai người qua một hồi chuẩn bị đã đưa ra kết luận thống nhất, đó chính là căn nhà này quả thật có quỷ, hơn nữa quỷ khí ngất trời, pháp lực cao cường, cho dù là họ cũng không dễ đối phó.

Lời như vậy là lời dạo đầu của mỗi một thần côn, là pháp bảo lừa tiền lớn nhất, Thảo Nguyên cũng không ngoại lệ, bị lời của họ dọa quá chừng, khẩn cầu rất hiển nhiên: "Mong hai vị đại sư cao nhân mau mau làm phép, nhất định phải giúp tôi."

Hòa thượng vẻ mặt khó xử hai tay chắp chữ thập nói: "Chà, quỷ này sở dĩ hiển hình nhân gian chính là vì nó có oan khuất, oán niệm không tiêu tan, không thể đầu thai. Nếu ta cố làm phép, mở đường đến chốn cực lạc, siêu độ với nó, ta sẽ có nguy hiểm hình thần câu diệt. Cái này, khó khó khó lắm thay!"

Hòa thượng nói liên tiếp ba chữ khó, có lẽ bình thường nhiều lắm chỉ nói một chữ, nhưng do Thảo Nguyên thuộc lại siêu giàu, cho nên nhiều thêm hai chữ giá tiền cũng tăng gấp bội theo.

"Ánh sáng của Thần sẽ chỉ chiếu rọi cho những tín đồ trung thành của người…" Lời thần sứ đơn giản nhất, nhưng "trung thành" này thì phải tự nghiền ngẫm.

Hiện tại Thảo Nguyên đã không còn tâm tư suy nghĩ nữa, chỉ gật đầu lia lịa, nữ trợ lý bên cạnh nàng lập tức rút ra smartphone bấm nhắn tin cho ai đó, chừng lát sau một gã đàn ông khác xuất hiện ở cửa phòng đi vào, hai tay mang hai vali tới chỗ Thảo Nguyên, hắn đặt xuống và mở vali ra: đầy ắp tiền trong đó.


Thiên Tú ở không xa chú mục nhìn, nếu cô bé bị hai tên giả danh này lừa thì cậu đều thấy có lỗi với Thiên Đạo.

"Ngươi nhìn thấy không? Hai người này đều là cao nhân đắc đạo, họ lập tức muốn làm phép thu phục ngươi đó, có sợ không?" Thiên Tú nhếch miệng nhìn con quỷ khinh mạn nói.

Khuôn mặt đáng sợ của con quỷ lộ ra răng nanh, nó liếc Thiên Tú đáp: "Ta còn khuya mới sợ, nhưng tại sao ngươi có thể nhìn thấy ta? Ngươi không phải là con người ư?"

Thiên Tú nhìn nó bằng nửa con mắt, nói gọn: "Cứ cho là ta có năng lực thần kỳ đi."

Con quỷ ngó Thiên Tú chốc lát như thể đang đánh giá cậu vậy, rồi không nói gì, nó tiếp tục nhìn hai tên buôn thần bán thánh diễn trò.

Thiên Tú không nỡ lòng để Thảo Nguyên bị gạt, càng không muốn nhìn thấy kẻ lừa bịp đạt được ý đồ. Cho nên cậu quyết định hoàn toàn hóa giải nguy cơ bóng đè lần này, đồng thời khiến hai vị "đại sư" này tăng thêm chút ít kinh nghiệm làm việc.

Đúng vào lúc này, hai vị "đại sư" đã nhận lấy hai vali tiền, vẫn là hòa thượng kia động thủ đầu tiên, gã mở nắp một chiếc hồ lô cắp trên người, trong hồ lô chứa đầy chất lỏng quái lạ, thoạt nhìn rất đục, rót vào trong chén, ngậm vào trong miệng, hai tay chắp hình chữ thập, vái về phía Tây. Đột nhiên, gã há miệng phun chất lỏng ra, vừa vặn đón ánh mắt trời chói chang bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trong hơi nước gã phun ra xuất hiện một dải mây đỏ…

Đây là hiện tượng ánh sáng chiết xạ và phản xạ xảy ra trên hơi nước, xuất hiện màu chính là cầu vồng, đây là nguyên lý hiện tại ai học cũng biết, nhưng ở trong miệng vị hòa thượng đại sư, ánh cầu vồng này chính là cây cầu thần tiếp dẫn vong linh đi thông thế giới cực lạc, chỉ có người đạo hạnh cao thâm mới có thể triệu hoán cầu thần, siêu độ vong hồn.

Nghe gã giải thích xong, Thiên Tú hận không thể tiến lên đá gã hai phát. Mẹ nó, phun nước miếng vào ánh mặt trời thì có thể lừa được một vali đầy ắp tiền, nếu ông đây vẩy nước tiểu đón gió phải chăng có thể trở thành tỷ phú?!

Theo hòa thượng ra tay, tên thần sứ kia cũng động thủ, lừa tiền dễ nhất vẫn phải thuộc về gã, hắn chỉ giẵm nát, giẵm bẹp từng nhánh tỏi rắc đầy nhà khi nãy, mùi hăng tràn ngập đầy phòng, thế là ok.

Có thể bắt được quỷ hay không Thiên Tú không biết, nhưng chắc chắn có thể diệt vi trùng. Hơn nữa thằng cha này trước khi làm thần côn chắc đã từng làm tạp vụ trong nhà bếp khách sạn!

Hòa thượng từ ngoài tới biết niệm kinh này, thần sứ người nước ngoài giẵm tỏi này. Tiếp đó họ muốn làm chính là mau mau rời đi rồi biến mất ở thành phố này!
Hai người ai nấy đều thực hiện xong việc trừ tà của mình, dặn dò hai câu đơn giản, không nhận bất cứ sự phục vụ nào liền muốn rời đi.

Lúc này Thảo Nguyên và nữ trợ lý bên người đều nhìn thấy hết, vừa là nước vừa là lửa, đặc sắc quá, nhất là bé Nguyên, như chim sợ cành cong, hiện tại nàng đương nhiên tin chắc không nghi ngờ với những điều này.

Mắt thấy ba tên thần côn cất tiền muốn đi, Thiên Tú từ góc tường bỗng đứng dậy, hô to: "Các vị đại sư xin dừng bước."

Hai người sửng sốt, nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn cũng có việc cầu đại sư. Dù sao bây giờ người tin quỷ thần quá nhiều, người trẻ tuổi ngóng trông thần linh phù hộ một đêm trúng đậm, không làm mà hưởng, phụ nữ trông chờ thần linh phù hộ giữ mãi vẻ thanh xuân, xinh đẹp như hoa, người già hy vọng thần linh phù hộ sống lâu trăm tuổi,…
Chính bởi ý nghĩ tham lam trong lòng mọi người mới tạo nên thần côn. Họ dừng lại, muốn xem phải chăng Thiên Tú lại cho họ cơ hội kiếm tiền. Thảo Nguyên cũng nhìn về phía Thiên Tú, dù sao đêm qua cậu cũng nhìn thấy quỷ, nàng cảm thấy cậu cũng có nhu cầu tìm đại sư phá giải nhưng nàng đâu hay, Thiên Tú mặt đầy mỉm cười chỉ vị trí góc tường đằng sau mình, nói: "Hai vị đại sư biểu diễn đặc sắc quá, ở đây có một anh bạn nhỏ là fan của hai người, muốn hai vị ký tên dùm nó, có thể chụp ảnh chung thì càng tốt!"


Thiên Tú nói xong, liền nhẩm thần chú, một con quỷ chen ra từ đằng sau cậu, nó để đầu húi cua, sắc mặt xanh mét, đôi mắt trống rỗng, đôi môi xanh tím nhếch lên, hai răng nanh lòi ra, lấp lóe huỳnh quang đáng sợ…

Con quỷ dâm dục kia đi ra từ đằng sau Thiên Tú, bộ dạng đáng sợ giống như một dòng nước lạnh trong nháy mắt đóng băng cả căn nhà, không khí thoáng cái đông đặc lại, mọi người trợn trừng mắt, thậm chí quên cả hô hấp.
Đầu tiên phản ứng lại vẫn là Thảo Nguyên, một tiếng hét toáng của nàng gần như chấn vỡ thủy tinh, sợ hãi hét to: "Là hắn, chính là hắn…"

Nữ trợ lý office lady bên người Thảo Nguyên thốt đều không thốt một tiếng, trực tiếp trợn trắng mắt ngất đi, lúc ngã xuống đất vạt váy mở toang ra, lộ hết!

Hai thần côn kia lồi cả mắt, không dám tin vào mắt mình, con quỷ dường như không ngại điều gì, cứ từng bước đi tới. Ở trước mắt nó là một bộ bàn trà bằng cẩm thạch, nó coi như không có gì, thân thể gầy yếu xuyên thẳng qua, thân thể nó rất mơ hồ, gần như trong suốt, duy chỉ có khuôn mặt đáng sợ kia vô cùng rõ ràng.

"A…" Hai tên thần côn hét to sợ hãi như cha chết mẹ chết, lập tức quên mất mình là ai. Nào là Phật châu, tỏi hết thảy đều mất tác dụng, nhất là thần sứ ném tỏi kia, trực tiếp bị dọa đái ra quần. Hòa thượng phịch một tiếng quỳ trên đất, dập đầu như giã tỏi, không ngừng cầu xin: "Tha mạng, tha mạng, tôi sau này không mặc áo cà sa dẫn gái đi thuê phòng nữa…"
"Hai vị đại sư đừng kích động, ông bạn này là fan của các vị, chỉ muốn chụp ảnh với các vị mà thôi." Thiên Tú ở bên cười hềnh hệch nói, còn lấy smartphone ra, chụp thật một tấm, nhưng khi cậu đưa ảnh chụp cho họ xem, thì nhất thời dọa bay ba hồn bảy vía của họ. Tấm ảnh kia rõ ràng chụp lại ảnh hai người họ nhưng trong bức ảnh lại hoàn toàn không có con quỷ này…

"À, đúng rồi, hai vị đại sư, ông bạn này nói muốn lấy vali trong tay các vị làm quà tặng, không biết các vị có chịu tặng cho cậu ấy hay không?" Thiên Tú nói.

Rầm rầm… Hai người đều sợ choáng váng, không nói hai lời ném vali xuống như sợ bỏng tay vậy. Ngay sau đó, con quỷ nhìn về phía Thảo Nguyên khiến cô bé hét toáng như nổi điên, người đẹp trợ lý lộ hàng nằm trên mặt đất được đánh thức bởi tiếng hét của Thảo Nguyên tỉnh lại lồm cồm bò dậy, thần sứ bị dọa vãi đái ra quần, bốc mùi gắt mũi, hòa thượng dập đầu đến chảy cả máu trán,...
Hết thảy những điều này đã chứng tỏ con quỷ kia thật sự xuất hiện!

"A… Người đâu, cứu mạng, quỷ muốn hại người rồi!" Trong phòng, Thảo Nguyên tinh thần vốn đã cực kỳ suy nhược hét lên điên cuồng, thậm chí đều quên chạy trốn. Con người trong cơn sợ hãi cực độ, lời gì đều dám nói. Giống như Thảo Nguyên, dường như muốn một hơi nói ra sự tiếc nuối của cả cuộc đời mình: "Tôi với ông không oán không thù vì sao muốn tới hại tôi chứ, tôi xây trường học, cất bệnh viện, làm đều là việc thiện, không cầu ghi danh sử sách chỉ cầu không thẹn với lòng. Tôi chưa từng hại người bao giờ, trong nhà tôi còn có cha mẹ đang ở nhà, tôi còn chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa kết hôn, chưa có nam nhân, tôi không muốn chết đâu!"

Wow! Trong mắt Thiên Tú ánh lên sao nhỏ. Không ngờ rằng, cô bé nhà giàu cực phẩm này lại vẫn chưa nói chuyện yêu đương. Ngó nàng co ro trên ghế sô pha, mặc một bộ áo váy màu lam đậm, lúc này vạt váy cuộn vào đùi, đôi chân dài thon dài đẹp mê người, cổ áo buông thấp, lộ ra một vệt trắng muốt, khiến người ta hoa cả mắt. Cho dù là muôn vàn sợ hãi vẫn không che nổi vẻ quyến rũ trời sinh của nàng.
Con quỷ cười rợn người, nói: "Đừng lo, ta sẽ là nam nhân của em, sẽ là người yêu và là chồng của em. Chấp nhận ta nhé."


Dứt lời, con quỷ đi tới chỗ Thảo Nguyên khiến nàng run cầm cập không nói nên lời. Thấy thế Thiên Tú rất kích động, nói lớn: "Đủ rồi, giờ thì mày nên kiếm chỗ khác chơi đi con quỷ kia."

Con quỷ dâm dục tức khí lên, nó lớn giọng: "Mày là ai, sao lại dám cản đường tao?"

Thiên Tú nhếch mép: "Đâu cần phải biết, mày chỉ cần biết lát nữa là mày về Địa phủ là được."

Con quỷ hét lớn: "Đừng có tự cao thằng nhóc. Xem đây."

Nói xong, con quỷ lao tới Thiên Tú, lúc này sau lưng cậu không gian như bị nứt ra tạo thành hình tròn phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, từ trong lỗ không gian nứt ra đẩy ra một vật giống như chuôi kiếm, Thiên Tú với tay ra sau cầm chuôi kiếm kéo ra một thanh kiếm. Ánh mắt cậu chứa đầy sát khí khiến Thảo Nguyên, nữ trợ lý, đám vệ sĩ và bọn thần côn cảm thấy sợ dựng tóc gáy, cậu cất tiếng: "Đồ sâu bọ, chớ có lớn tiếng. Máu thịt của ngươi chắc cũng đáng để Thiên Hoa Thần Kiếm của ta nếm thử."
Con quỷ nghe nói đến Thiên Hoa Thần Kiếm vội khựng lại, nó sợ hãi lắp bắp: "Phải... phải chăng... ngươi... ngươi... chính là... Ngài King of Heroes..."

Thiên Tú cầm kiếm đằng đằng sát khí tiến tới: "Nếu đúng... thì đã sao?"

Con quỷ sợ hãi, nó quỳ xuống xin Thiên Tú tha mạng, cậu tiến tới vung kiếm xuống chặt đầu con quỷ không ngần ngại, cái đầu con quỷ rụng xuống, trên mặt nó còn hằn nỗi sợ hãi, thân quỷ ngã xuống, máu từ cổ nó phun ra như suối. Ai thấy cũng đều xám mặt, đơ người, mắt mở to. Giây lát, thân thể con quỷ và máu của nó tan biến đi không để lại vết tích gì. Thanh kiếm trong tay Thiên Tú hóa thành những bụi vàng lấp lánh và biến mất đi.

Rồi Tú đi tới, vỗ nhẹ Thảo Nguyên đôi mắt vô thần, đang thì thào lẩm bẩm, nói: "Được rồi, không ai nói muốn làm chuyện đó với cô đâu."
"Người không nói nhưng quỷ nói." Thảo Nguyên vô ý thức nói.

Thiên Tú cười khổ nói: "Được rồi, cô đừng kêu nữa, con quỷ đã bị tôi giết rồi, có chút hiểu lầm với cô mới quấn quýt lấy cô thôi!"

"Vì sao phải quấn lấy tôi, tôi lại chẳng hại ai bao giờ…" Thảo Nguyên sợ hãi thét.

"Không phải đã nói rồi sao, vì cô đẹp và có tấm lòng nhân hậu nên con quỷ đó mới quấn lấy, ai mà chả muốn có một cô gái như vậy làm vợ chứ?" Thiên Tú kiên nhẫn giải thích cho nàng hiểu.

"Vì sao tôi phải tin anh, anh rốt cuộc là ai?" Thảo Nguyên hơi bình tĩnh lại, trong mắt khôi phục một ít sắc thái, ngờ vực hỏi.

Thiên Tú sửa sang lại quần áo của mình, nghiêm trang nói: "Hôm qua chẳng phải đã nói cho cô rồi mà, tôi là một nhà tư vấn tâm lý, không chỉ tư vấn cho người, thỉnh thoảng còn khuyên bảo cho một vài quỷ hồn chết oan!"
"Tôi không tin, tôi không tin, nào có ai có thể tư vấn tâm lý cho quỷ, anh nhất định đang lừa tôi, anh không phải cũng là quỷ đấy chứ?" Thảo Nguyên sợ hãi đến cực điểm, hoài nghi hết thảy.

Thiên Tú chán nản nói: "Tôi là người sống sờ sờ, cô xem xem, tôi có chân có bóng còn có nhiệt độ, không tin cô sờ đi!"

Nói xong, Thiên Tú vươn tay ra, kéo bàn tay lạnh buốt của Thảo Nguyên đặt lên bụng mình, chỉ kém hai, ba cm liền chạm đến côn thịt của cậu, hơn nữa là cậu cố ý.

Tú chỉ mặc một chiếc T-shirt thuần vải, thoáng cái gần như da thịt dán sát vào nhau, cảm giác bàn tay mịn màng lạnh buốt đặt lên bụng, khó có thể diễn tả bằng lời á.

Thảo Nguyên cảm nhận được sự ấm áp đến từ Thiên Tú, hơn nữa là mang tới sự ấm áp vào lúc nàng sợ hãi tuyệt vọng đến cực điểm, điều này khiến nàng tin lời cậu, thậm chí nhìn thấy nơi sờ đến nàng vẫn còn e thẹn, dùng sức rút tay về, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn cậu, yếu ớt nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."
Thiên Tú mỉm cười đáp: "Không có chi."

Thảo Nguyên nhìn vào đôi mắt chân thành của Thiên Tú, khuôn mặt trắng bệch của nàng không nhịn được đỏ lên và đôi môi mọng hơi mấp máy của cô bé khiến Thiên Tú không nhịn được phải hôn lên môi nàng một cái. Bị bất ngờ nên Thảo Nguyên vội vàng đẩy cậu ra. Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, hít sâu một hơi, gật đầu với Thiên Tú…

Sau đó, Tú quay lại nhìn bọn thần côn. Hiện giờ cậu trong mắt hai tên thần côn hệt như ma quỷ, Tú cất bước, họ lập tức chạy điên cuồng, khóc như cha chết mẹ chết, đái cả ra quần. Họ giống như cơn gió lao vụt ra khỏi cửa, suýt nữa đâm chết hai vệ sĩ vạm vỡ ngoài cửa, uy lực không hề thua kém xe thể thao của họ.

Cậu "hừ" một tiếng, cậu cầm hai vali trả lại cho Thảo Nguyên, nàng cảm ơn vì cậu đã vạch trần bản chất lừa đảo của bọn thần côn, nàng định tặng cậu một cái vali nhưng Tú nhã nhặn từ chối, chỉ cười nói: "Chỉ cần cô đến tắm rửa thường xuyên ở nhà tắm của tôi thì coi như đã đền ơn tôi rồi đấy."
Thảo Nguyên cười ngượng: "Ha ha... khi nào có nhu cầu tôi sẽ tới đó."

Rồi Thiên Tú mỉm cười gật đầu chào nàng rồi cất bước rời khỏi...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.