Trở về truyện

Nhân Gian Nổi Sóng - Chương 120: Em Đã Thuộc Về Anh.

Nhân Gian Nổi Sóng

120 Chương 120: Em đã thuộc về anh.

Giây lát sau trên thân thể trắng nõn của Đoan Nghi bốc lên từng luồng khói đen, thậm chí còn có tiếng lách tách vang lên, giống như hạt mưa rơi xuống ngọn lửa.

Nói đúng ra thì phải là tinh dịch chứa Thần Khí của Thiên Tú tưới lên con Thực Khí Quỷ. Rất nhanh càng lúc càng nhiều khói đen bốc ra từ trong cơ thể Đoan Nghi rồi tập trung lại một chỗ, hợp thành một gã đàn ông đói rách đang rít gào không cam lòng. Cùng lúc đó Thiên Địa Huyền Băng bao quanh cũng sắp tan gần hết, Tú bèn lấy áo của mình đắp cho Đoan Nghi còn mệt rũ nằm ngây dại trên giường. Một tay cậu ôm lấy nàng, một tay cậu vận Thần lực nắm cổ con quỷ rồi nhảy ra khỏi Thiên Địa Huyền Băng. Ra khỏi đó xong, tiện tay Tú quăng con Thực Khí Quỷ vào Địa Ngục Nghiệp Hỏa. Trong Địa Ngục Nghiệp Hỏa vô cùng tận đám khói đen ấy bị tinh lọc hoàn toàn. Dưới hai tầng lực tác dụng của Nghiệp Hỏa và mầm mống tinh hoa sinh mệnh của Thiên Tú, ác linh rốt cuộc đã tiêu tan, đồng thời Đoan Nghi cũng mất đi tri giác làm Tú hoảng sợ.

Nhìn nàng đang nằm bẹp dí, rốt cuộc đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của ác linh. Đầu lông mày nàng cuối cùng đã giãn ra, thoạt trông cô nàng ngủ rất ngon. Hai bầu vú quá khổ rất ngạo nghễ, vòng eo nhỏ nhắn dịu dàng, bờ mông đầy đặn mượt mà, đôi chân thon dài săn chắc, lỗ thịt âm đạo tuyệt diệu kia còn có tinh dịch chảy rỉ ra ngoài. Xem ra tiêu diệt một con ác linh cũng khá mệt mỏi.

Đối mặt với giai nhân tuyệt sắc đến mức khiến người ta say mê khiến côn thịt Thiên Tú lại rục rịch ngóc đầu dậy. Nhưng đúng vào lúc này Đoan Nghi lại từ từ tỉnh dậy, Thiên Tú thoáng cái trở nên luống cuống. Đôi mắt nàng ngây dại mở to nhìn Thiên Tú tự hỏi liệu cậu có chịu trách nhiệm với nàng không. Vừa mới bị "súng chọc thủng" khiến nàng đi lại không hoạt bát cho lắm, nhưng nàng ta vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả khi đứng dậy. Thiên Tú vội đến dìu nàng.

Thiên Tú ngó Đoan Nghi, lòng vô cùng lo lắng. Cuối cùng nàng mở miệng, nói một câu run run: "Hai ta đã như thế này rồi, liệu anh có thể..."

Trúng bài tủ, Thiên Tú nghiêm mặt nhìn nàng nói: "Anh hứa, suốt cuộc đời này anh chỉ có mình em không ngoài ai khác."

Nghe Tú nói thế, vẻ mặt Đoan Nghi đầy hạnh phúc, nước mắt lăn dài trên má hồng, dưới hạ thể kẹp chân, còn hơi đau đau: "Anh hứa rồi đó nhé. Em đã hiến dâng lần đầu tiên quý giá của mình cho anh rồi."

"Tiểu thư xinh đẹp hoàn toàn có thể yên tâm, ngài ấy tuyệt đối là người chung tình." Không biết từ khi nào Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đã lặng lẽ xuất hiện. Đoan Nghi nhất thời giật nảy mình, thoáng cái lủi ra đằng sau Thiên Tú, hai tay nàng khép chặt cái áo Thiên Tú đang khoác trên người mình nhưng chẳng đủ che hạ thể phía dưới còn lộ ra nhúm lông mu, nàng vô cùng sợ hãi hỏi: "Ban nãy liệu có phải bị họ trông thấy hay không?"


"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nhìn lén đâu. Nếu chúng tôi muốn nhìn thì hà tất phải nhìn hai người chứ. Trình độ không cao, kỹ xảo thiếu thốn, chúng tôi muốn xem bình thường đều xem trong này." Thôi Phán Quan mỉm cười nói. Bỗng nhiên y hất tay lên, không gian trước mặt truyền tới một trận dao động như gợn sóng, một hình ảnh khiến người ta khiếp sợ bỗng xuất hiện.

Thôi Phán Quan vung tay lên, trước mặt họ xuất hiện một hình ảnh khiến người ta khiếp sợ. Đó là một không gian mênh mông vô hạn, nơi nơi đều là vật dơ bẩn nhìn mà ghê người. Mà ở ngay trên máu tươi và vật dơ bẩn có vô số nam nữ đang chịch với đủ mọi tư thế.

Họ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt đờ đẫn không có bất kỳ cảm tình nào, chịch hệt như chiếc máy vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Mỗi một đôi đều là một tư thế riêng, những tư thế này có cái đã biết có cái không biết, thoáng nhìn giống như phim dạy đạo làm vợ chồng.
Rất nhanh Thiên Tú và Đoan Nghi nhìn thấy có đàn ông phóng ra, có phụ nữ không nhịn nổi kích thích phun ra mãnh liệt. Có đàn ông vì bị vắt khô mà cả người khô quắt co giật không thôi, có phụ nữ vì quá độ mà dẫn tới xuất huyết. Sự việc vốn rất tuyệt diệu ở nơi đây lại trở thành hình phạt nghiêm khắc, biến thành đau khổ.

Thôi Phán Quan nói: "Sao nào? Với chuyện về phương diện này chúng tôi sớm đã không có hứng thú rồi, cho nên tuyệt đối sẽ không nhìn lén hai người đâu."

"Đây là cái gì?" Đoan Nghi tò mò hỏi. Hiện tại nàng đã chai sạn rồi, mọi chuyện xảy ra hôm nay đã hoàn toàn thay đổi quan điểm trước đây của nàng.

Thôi Phán Quan giới thiệu: "Đây là một trong số mười sáu địa ngục nhỏ trong Hàn Băng Đại Địa Ngục, chuyên phụ trách trừng phạt những đôi nam nữ thông dâm và quả phụ tái giá khi còn sống. Vì để theo kịp thời đại, gần đây chúng tôi còn tăng thêm ly hôn tái giá. Hai người đều là lần đầu tiên nhưng không thể sống với nhau cả đời, những điều này ở Địa Phủ là bất trung do đó phải tiếp nhận hình phạt kia. Nếu họ đã thích chịch thì ở đây họ không cần làm gì cả, có thể chịch đến kiệt sức hoặc mệt mỏi mà chết, sau đó họ sẽ sống lại lần nữa rồi cứ tiếp tục chịch không ngừng nghỉ, thời hạn hình phạt là một vạn năm. À đổi thành cách tính của Dương gian thì hẳn là năm tỷ năm."
Đoan Nghi thoáng cái liền trợn tròn mắt, sợ tới mức run rẩy cả người, dúi đầu vào lưng Thiên Tú không dám nhìn tiếp. Tú đương nhiên biết vì sao Thôi Phán Quan nói những điều này với Đoan Nghi. Đội ba người đáng khinh xem như hết lòng giúp đỡ với cậu, có điều cậu lại biết rõ đạo lý cố quá thì quá cố, đã chiếm đoạt trinh tiết người ta thì càng không nên ép buộc người ta nữa. Đương nhiên Tú nhất định sẽ có trách nhiệm với Đoan Nghi, cô bé có dung nhan tuyệt sắc cỡ này ai mà chẳng thích, Tú đương nhiên sẽ không ngoại lệ. Cho nên cậu quyết định về đến Dương gian sẽ nhất định nghiêm túc theo đuổi Đoan Nghi, thêm nàng vào dàn hậu cung của mình. Có lần đầu tiên làm cơ sở, điều này chính là ưu thế tuyệt đối của Thiên Tú.

"Tiểu thư xinh đẹp, chúc mừng cô hoàn thành một cuộc chuyển biến quan trọng nhất cuộc đời ở Địa Phủ. Có điều dù sao cô cũng là một người sống sờ sờ, ở đây lâu sẽ nhiễm tử khí, tôi thấy tốt hơn hết là mau chóng đưa cô về thôi. Còn về Ngài King of Heroes, cậu ấy phải chịu đựng Địa Ngục Nghiệp Hỏa thiêu đốt, trừ hết lệ khí của ác linh từng bám trên người cô." Thôi Phán Quan rất có uy tín nói.

Đoan Nghi nhìn thoáng qua Thiên Tú lại liếc qua Nghiệp Hỏa hừng hực, yếu ớt hỏi một câu khiến Tú mở cờ trong bụng: "Anh ở lại ráng chữa cho hết nhé."

Tú biết nàng đang quan tâm mình, đau lòng mình. Cậu vội vàng nói: "Em yên tâm đi, có đau đớn hơn chăng nữa, vì em anh cũng có thể chịu đựng."

Nhưng lời này nhất thời khiến Đoan Nghi đỏ mặt. Nàng thấp giọng nói: "Bản thân anh hãy cẩn thận nhé, em về trước đây. Em nghĩ không cần nói cảm ơn với anh chứ?"

"Đương nhiên, hai ta có quan hệ thế này còn khách sáo gì nữa." Thiên Tú đắc ý nói.

Đoan Nghi lườm cậu, xoay người nhìn về phía Thôi Phán Quan. Thôi Phán Quan vung tay lên, Đoan Nghi liền biến mất tại chỗ, sau đó Tú nghe thấy vô số oan hồn đang khóc lóc, lệ quỷ đang rít gào đinh tai nhức óc. Bởi vì Đoan Nghi là sống lại trở về Dương gian, mà oan hồn lệ quỷ lại phải chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng.
Nghe tiếng khóc lóc rít gào hâm mộ và ghen tỵ của những oan hồn ác quỷ kia, Thiên Tú chợt nhớ tới một việc. Cậu vội vàng kéo Thôi Phán Quan nói: "Đúng rồi Thôi Phán Quan này, mấy ngày trước tôi nhìn thấy một con Thực Phẩn Quỷ ở Dương gian.

"Thực Phẩn Quỷ?" Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đều sửng sốt, chỉ nghe Thôi Phán Quan nói: "Rất lâu từ ngày xưa đây là trừng phạt dành cho những người vợ ăn vụng thức ăn sau lưng người chồng. Nhưng theo thời đại thay đổi, Âm Ty vì theo kịp thời đại cũng đã sửa hình luật rất nhiều lần, thậm chí xóa bỏ vài địa ngục nhỏ, loài quỷ này ngay cả Âm Tào Địa Phủ đều không có, sao Ngài lại gặp được chứ?"

"Nhưng tôi đã gặp được rồi. Nó vừa xuất hiện thì khiến người ta nôn mửa. Nếu không phải tôi ra tay kịp thời thì chỉ e người nọ sẽ hư thoát mà chết, đây rõ ràng chính là thủ đoạn của Thực Phẩn Quỷ trong truyền thuyết." Thiên Tú nói rất quả quyết.
Thôi Phán Quan vốn tưởng rằng giúp Thiên Tú tóm gọn Đoan Nghi rồi thừa cơ lôi kéo làm quen, thương lượng đi Dương gian chơi bời một hồi, đâu ngờ lại gặp phải vấn đề hóc búa này. Hiện Thập Điện Diêm Vương đang học lớp bồi dưỡng ở trường Tiên Quan Cao Cấp trên Thiên Đình, Địa Tạng Vương đang tham dự pháp hội của Đức Phật Vô Lượng Thọ ở cõi Cực Lạc, duy chỉ còn Minh Quân Đại Đế ở lại Địa phủ nhưng do dạo này bận học thi ở Dương gian nên lúc nào rảnh mới về trông coi Địa phủ, do vậy Đại Đế mới cất nhắc Thôi Phán Quan làm chủ quản tạm thời những lúc Đại Đế vắng mặt.


Vấn đề mới do Tú mang tới khiến y không dám chậm trễ. Trong tay lóe hào quang, Sinh Tử Bộ trong truyền thuyết liền xuất hiện trong tay y nhất thời khiến Thiên Tú kích động, cậu muốn tra rõ danh tính và nhân duyên của các cô gái mà cậu đã chịch.
Song, cậu vốn là Bán Thần chẳng phải người của Địa phủ nên cậu không có quyền được xem. Cho dù Thôi Phán Quan mở Sinh Tử Bộ ở ngay trước mặt cậu thì cũng chỉ có thể nhìn thấy cũng chỉ là một bộ sách không chữ mà thôi. Cho nên cậu không còn giữ ý nghĩ đó nữa, mọi chuyện cứ xuôi theo tự nhiên.

Thôi Phán Quan lật xem Sinh Tử Bộ, y rất quả quyết rằng đám Thực Phẩn Quỷ cuối cùng cũng đã đầu thai chuyển thế vào một trăm năm trước rồi. Thế giới này tuyệt đối sẽ không có loài Thực Phẩn Quỷ nguyên thủy này nữa.

Tiếp đó Thôi Phán Quan lại đi tới phòng hồ sơ hỏi thần thú Đế Thính, bước lên Vọng Hương Đài kiểm tra Nhân giới, quả nhiên cảm nhận được hơi thở của con Thực Phẩn Quỷ kia. Điều này lập tức làm cho họ coi trọng, hoàn toàn không còn ý niệm thừa cơ lãnh đạo vắng mặt mà đi Dương gian giải trí.
Tuy Thiên Tú rất muốn trở về nhân gian tìm cách gần gũi với Đoan Nghi, nhưng bây giờ hiển nhiên không đi được. Cậu đi theo Thôi Phán Quan lật hết điển tịch sách cổ, mười đại Diêm La Địa Ngục, mười tám A Tỳ Địa Ngục, một trăm lẻ tám Vô Gián Địa ngục, ba trăm sáu mươi địa ngục nhỏ tra toàn bộ một lần. Chuyện này khiến cho Thiên Tú muốn rợn người dù cho cậu có là Bán Thần, rốt cuộc biết thế nào gọi là khủng bố, thế nào là đau khổ rồi. Cho nên nói con người tốt hơn hết phải hành thiện tích đức, dùng hết sức mình không được ăn hiếp kẻ yếu. Bởi vì một ít ác tính nho nhỏ, chẳng hạn như chửi mắng, cãi vã to tiếng với cha mẹ, bạn cảm thấy không tính là gì cả, chỉ là chuyện thường ở huyện. Nhưng trải qua những chuyện như vậy, xuống Địa Phủ sẽ phải chịu các hình phạt tàn khốc như rút lưỡi móc mắt, moi tim…
Đám bọn họ gần như lật tung cả Địa Phủ cũng không tìm thấy bất kỳ một con Thực Phẩn Quỷ nào. Địa Phủ khi đó đều đã kiến thiết lại, cuối cùng thực sự bế tắc Thôi Phán Quan liền gọi điện cho đại ca Minh Quân Đại Đế thì được biết Địa phủ sắp gặp tai kiếp và sẽ lan rộng đến Nhân gian khiến chúng sinh sắp khổ họa tới nơi. Tin này khiến cho đám Thôi Phán Quan và Tú cũng phải giật mình hoảng kinh. Thì ra chyện con Thực Phẩn Quỷ xuất hiện ở nhân gian thì Đại Đế sớm biết chuyện đó nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua vì đó số kiếp đã ấn định.

Bọn họ lúc này không biết tính làm sao, cuối cùng Thôi Phán Quan nói: "Ngài King of Heroes, lần này số kiếp đã ấn định, dù cho cõi Địa phủ hay Nhân gian cũng không thể thoát khỏi tai họa. Cho nên nếu gặp vấn đề gì muốn giúp cứ việc gọi cho chúng tôi."
Tú gật đầu: "Được." Rồi tiếp: "Thời gian còn dài, để cảm tạ các vị giúp tôi chuyện lúc nãy nên tôi sẽ đưa các vị đi quẫy ở nightclub bậc nhất ở Sài Gòn."

Thôi Phán Quan và Hắc Bạch mắt sáng rỡ cùng nhau đồng thanh: "Toẹt vời."

Thế là cả đám khởi hành đi liền.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.