Trở về truyện

Người Mẹ Giáo Sư Thuỳ Mị - Chương 431 Người Mẹ Giáo Sư Thuỳ Mị

Người Mẹ Giáo Sư Thuỳ Mị

431 Chương 431 Người Mẹ Giáo Sư Thuỳ Mị

Cảm nhận thân thể của mình một chút, dược hiệu của thuốc an thần đã biến mất, hai tay và sau lưng vẫn rất đau đớn như trước, nhưng mà cẩn thận cảm giác trong cơ thể mình tựa hồ có từng trận ấm áp khí tức đang tuôn trào, làm cảm giác đau đớn cũng không có khó chống cự như vậy, trong lúc hô hấp phổi cũng hơi đau đớn, đây đại khái là di chứng do ngày đó chính mình hộc máu, xem ra là thật sự làm nội tạng bị thương.

Ngẫm lại chính mình lần này thật sự là mạng lớn, có thể gượng chống chạy tới cổng trường học mới té xỉu, nếu không chỉ sợ là hậu quả khó liệu, ngẫm lại tao ngộ hung hiểm lần này của mình, tôi không khỏi hận nghiến răng, Tề Phong vì mẹ vậy mà có thể ra tay hung ác như thế!

Nghĩ đến mẹ, tôi nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện có vẻ mẹ cũng không ở trong phòng, trên giường bên cạnh còn có một ít quần áo mẹ mang đến, chắc là mẹ đã đi ra ngoài làm chuyện gì đó.

" Tiểu Phong, cháu đi về trước đi, Tiểu Phàm bên này có dì chiếu cố là tốt rồi, chớ vì chuyện của Tiểu Phàm mà làm trễ nải việc học của cháu. "

Tôi đang suy nghĩ miên man làm thế nào để trả thù Tề Phong, nghe được giọng nói của mẹ truyền đến từ đằng xa, từ sau khi dùng cường thân dược tề, thị giác và thính giác của tôi đều được cường hóa tăng lên thật nhiều, cảm xúc tràn đầy trong ngõ hẻm trước đó, hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy ba loại cảm quan khác của mình khẳng định cũng đã đạt được cường hóa, chỉ là cảm giác không có rõ ràng như vậy mà thôi.

Nghe thấy mẹ đang nói chuyện với Tề Phong, tôi lập tức dùng sức chú ý tập trung qua đó.

" Không có chuyện gì đâu dì, hôm nay là cuối tuần nghỉ ngơi, nếu không dì về nhà nghỉ ngơi một chút, hai ngày nay dì đều không ngủ không nghỉ chiếu cố Phàm ca, cũng nên nghỉ ngơi một chút, bây giờ Phàm ca không phải đã thoát khỏi nguy hiểm sao, dì lại mệt bệnh ra đó rồi phải làm sao bây giờ nha, dì trở về nghỉ ngơi đi, cháu ở lại đây trông coi Phàm ca, nơi đây còn có y tá trực ban, chắc có lẽ không có việc gì đâu.

Lần này bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của Tề Phong, đang khuyên bảo mẹ về nghỉ ngơi, nghe thấy mẹ đã hai ngày liền không nghỉ ngơi, trong lòng tôi ê ẩm, lại nghĩ tới lần này tập kích tám chín phần mười chính là hắn bày ra, bây giờ còn ở đây giả mù sa mưa quan tâm mẹ, trong lòng tôi không khỏi dâng lên từng trận lửa giận.

" Dì không có chuyện gì đâu, lần này Tiểu Phàm bị thương rất nặng, dì sao có thể yên tâm đi nghỉ ngơi được…" trong giọng nói của mẹ tràn đầy lo lắng: " Cũng không biết Tiểu Phàm đụng phải chuyện gì, bị đánh thảm như vậy, nếu không phải giáo viên trường học kịp thời đưa Tiểu Phàm đến bệnh viện, lần này Tiểu Phàm sẽ rất nguy hiểm. "

" Đúng nha, không nghĩ tới Phàm ca có thể đụng tới loại chuyện như này, có phải Phàm ca trêu chọc tới người nào hay không, người bình thường cũng sẽ không ra tay ác như vậy. "

Lời nói của Tề Phong nhìn như có vẻ quan tâm, kì thực ám chỉ tôi chọc phải người nào không nên chọc ở xã hội đen, nghe tới đây tôi quả thực là nổi trận lôi đình, thằng ranh này thật sự là âm hiểm xảo trá tới cực điểm! !

" Chắc là không đâu, trước kia Tiểu Phàm mặc dù mải chơi, nhưng cũng sẽ không tiếp xúc với một số người không đứng đắn, nhất là dịp này, vừa học tập chăm chỉ, cũng biết quan tâm chuyện gia đình, làm sao sẽ học cái xấu chứ, vẫn là chờ nó tỉnh lại rồi hỏi cho rõ ràng, nếu để dì biết là ai làm Tiểu Phàm bị thương, dì nhất định sẽ không tha cho hắn! "

Nói câu cuối cùng, giọng nói ôn nhu của mẹ cũng trở lên lạnh lùng.

Lời nói của mẹ làm cho trong lòng tôi ấm áp, xem ra mẹ thật sự tức giận, những năm này mẹ kinh doanh công ty trong tay nhất định là có một chút nhân mạch, cũng không biết có thể tra ra đám người đó là ai hay không.

Đêm hôm đó đám người kia che mặt, cũng không nhiều lời, rõ ràng là vì che giấu tung tích, tố chất so với bình thường lưu manh du côn cao hơn đáng kể, bây giờ nhớ lại, tôi cũng chỉ là thừa dịp bọn chúng chủ quan đánh giá sai thực lực mới hiểm lại càng hiểm trốn thoát, nếu như ngay từ đầu bọn chúng đã cùng lúc xông lại từ hai đầu của ngõ nhỏ, mặc dù khi đó tôi sử dụng cường thân dược tề cũng trốn không thoát.

" cạch"

Trong lúc nói chuyện, mẹ và Tề Phong vừa mở cửa đi vào.

Chỉ thấy trên người mẹ mặc một chiếc váy liền áo màu nhạt, dưới làn váy thật dài lộ ra hai cái bắp chân trơn bóng trắng như tuyết, trên chân xỏ đôi giày cao gót màu xanh nhạt, cả người mẹ thoạt nhìn tươi mát trang nhã, khí chất xuất trần, chỉ là lúc này, mái tóc của mẹ chỉ buộc một cái đuôi ngựa đơn giản ở sau đầu, một khuôn mặt mặt mộc lộ rõ, còn mang theo ủ rũ nhè nhẹ, có chút phá hủy khí chất của mẹ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.