Trở về truyện

Người Máy Mất Khống Chế Đã Hắc Hoá - Chương 2: Người Máy Không Nghe Lời (H)

Người Máy Mất Khống Chế Đã Hắc Hoá

2 Chương 2: Người máy không nghe lời (H)

Tóc mái Tiêu Tiêu rất dài nhưng cô không cắt đi, nó xõa xuống vừa vặn che đi gương mặt của cô.

Hôm nay, toàn bộ người trong nhà tù đều không làm việc trong thùng xe, các cô bị đưa đến một nơi vây quanh đều là tường để quét dọn vệ sinh, phải bò lên trên bậc thang bằng sắt cực kỳ cao, hành lang được rào lại bằng tấm lưới sắt, phía dưới được chạm rỗng, cách mặt đất ước chừng hơn mười mét.

Đây là nhà tù cách nhà tù Nam Sơn gần nhất, bên cạnh là quảng trường của nhà tù Nam Sơn, cho dù cách rất xa đi nữa thì đa số tù nhân nam nhìn thấy mấy tù nhân nữ đều phát ra đủ loại tiếng hi hi ha ha và tiếng huýt sáo.

Tiêu Tiêu coi như không nghe thấy, bởi vì cô sợ độ cao, không rảnh đặt tâm tư lên đám tù nhân nam kia.

Toàn bộ nhà tù Bắc Sơn đều là xi măng, còn chỗ này khác với nhà tù Bắc Sơn là mặt đất ở đây đều được lát gạch men sứ, sáng sủa, sạch sẽ.

Lúc dọn dẹp, mấy tù nhân nữ đều dùng giẻ lau để lau mặt đất, lau từng viên từng viên một.

Ở đây có rất nhiều tù nhân nữ đang làm việc, không chỉ có mỗi mấy quản giáo là nữ đang trông coi mà còn có thêm quản giáo là nam.

Đã quỳ trên mặt đất 3 tiếng đồng hồ để lau, có mệt mấy cũng không thể ngẩng đầu, không thể nghỉ ngơi, chỉ cần ai đó ngẩng đầu thì nhất định sẽ bị ăn một gậy, cho dù chỉ dùng lực nhẹ đi nữa thì đánh người bằng dùi cui cực kỳ đau.


Lau xong hành lang trong nhà, Tiêu Tiêu và người cùng phòng trong tù bị đưa đến một chỗ mới, là WC, vẫn phải dùng giẻ để lau. Đứng ở cửa WC, bên trong truyền đến âm thanh vật lộn, cửa WC bị đυ.ng vang lên từng tiếng ầm ầm.

“Mẹ nó, con đĩ này, sao hả? Có sướиɠ hay không? Hả? Nói chuyện? Ông đây làm mày sướиɠ không?” Âm thanh thô bạo của người đàn ông vang lên, vừa dùng sức đâm vào vừa túm lấy tóc người phụ nữ kia hỏi.

Người phụ nữ kia chịu đựng đau đớn, thở hổn hển nói: “Sướиɠ, quá sung sướиɠ.”

“Sướиɠ chỗ nào?”

“Côn, côn ŧᏂịŧ lớn, bị đâm sướиɠ, thật sâu, thật sướиɠ ——”

Vừa dứt lời, liền nghênh đón va chạm càng lúc càng mãnh liệt của người đàn ông kia, người phụ nữ đó rêи ɾỉ một cách thống khổ.

Tiêu Tiêu bị người phía sau đẩy mạnh lên trước, một đám người mặc kệ không lên tiếng bắt đầu làm việc.

Trong WC quanh quẩn âm thanh thô bạo của người đàn ông và tiếng nén thống khổ của người phụ nữ, tựa như ma chú ám lên người Tiêu Tiêu.


Cô máy móc lau sàn nhà, bên tai đều là âm thanh va chạm phần thân dưới của người đàn ông và người phụ nữ kia, từng tiếng từng tiếng một vang lên.

“Người đằng kia, không lau ở đây à?” Tiêu Tiêu bị người ta va phải, là người phụ nữ chung nhà tù tên là Thụy Mẫn, Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng làm bộ ra sức lau sàn của Thụy Mẫn, theo giọng nói nhìn lại.

Người đàn ông kia mặc quần áo của quản giáo, còn người phụ nữ thì mặc áo quần tù nhân, áo cô ta bị xé rách lộ ra đôi gò bồng đảo đầy đặn, phần dưới bị dươиɠ ѵậŧ thô đen cắm vào, dâʍ ɖị©ɧ tràn dính đầy trên lôиɠ ʍυ.

Bị người đàn ông kia sai bảo, Tiêu Tiêu chậm rãi bò về phía WC chỗ hai người giao hợp, gắt gao cắn môi lau sàn, trên sàn có vệt nước bọn họ giao hợp với nhau đọng lại, âm thanh va chạm thể xác vang lên trên đỉnh đầu cô, Tiêu Tiêu chịu đựng cảm giác ghê tởm muốn nôn, lau khô một bên, sau đó chậm rãi bò từ giữa háng hai người bọn họ bò qua, lau bồn cầu ở bên kia.

“Chỉ một cái giẻ lại lau nhiều chỗ như vậy? Có bẩn không cơ chứ?” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh thở hổn hển của người đàn ông kia, Tiêu Tiêu khựng lại, từ dưới háng hai người kia bò ra, giặt sạch giẻ lau, lại từ dưới háng bọn họ bò vào, lau bồn cầu.

Đột nhiên, người đàn ông kia rút dươиɠ ѵậŧ từ trong người phụ nữ kia ra, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ vuốt vài cái, nhắm ngay đầu Tiêu Tiêu mà bắn ra, Tiêu Tiêu ngay lập tức cảm giác được trên lỗ tai nóng lên, sau đó mùi tanh tưởi cực kỳ nồng đậm của tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó Tiêu Tiêu liền nôn ra.

Người đàn ông phát ra tiếng cười châm chọc, giống như đây là một chuyện chơi rất vui, dùng qυầи ɭóŧ lau khô dươиɠ ѵậŧ, lại nhét qυầи ɭóŧ vào trong miệng người phụ nữ kia, sau đó bỏ áo vào quần gài thắt lưng, làm lơ từ nhân nữ đang quỳ trên mặt sàn, đứng trước gương WC sửa sang lại quần áo rồi rời đi.


Tiêu Tiêu dùng nước máy xối sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên tóc, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài theo ống thoát nước, cảm giác ghê tởm kia lại lần nữa ập tới, Tiêu Tiêu che miệng lại, cố gắng kìm nén cái loại cảm giác này xuống.

Trở về lại nhà tù Bắc Sơn, Tiêu Tiêu ép mình ăn hết cơm tối, về phòng giam, trèo lên giường, co người lại, nhắm mắt cố gắng đưa bản thân vào giấc ngủ.

Tiêu Tiêu gặp ác mộng, cô mơ thấy chính bản thân mình suốt ba năm cấp ba đều bị người đàn ông kia đè trên người mà cưỡng bức, khóc lóc cũng vô dụng, sau đó cô không khóc nữa, cô đau muốn chết, đau đến nỗi thân thể run lẩy bẩy, đau mấy cô cũng buộc phải chịu đựng, ngực còn đang phát dục, bình thường chạm vào thôi đã đau, lại bị người đàn ông kia mạnh mẽ bóp lấy mà vuốt ve, bên trên đau phía dưới cũng đau.

Lối ra vào, phòng bếp, phòng khách, phòng vệ sinh, trên sô pha, trên bàn, mặc kệ là ở nơi nào, người đàn ông kia đều động dục.

Cô rất muốn chạy trốn, nhưng mà mỗi khi bị bắt về, người đàn ông đó lại không đánh cô mà chơi cô, dươиɠ ѵậŧ hắn không cương được liền dùng dươиɠ ѵậŧ giả, may mắn, người đàn ông đó có lẽ sợ thô to quá sẽ khiến chỗ đó nới lỏng nên đều dùng loại nhỏ, có lẽ đây dường như là may mắn duy nhất của cô.

Một lát sau Tiêu Tiêu bừng tỉnh, cô lại không có cách nào ngủ tiếp, hình ảnh trước mắt luôn quấn lấy cô… đuổi thế nào cũng không chịu biến mất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.