Trở về truyện

Người Giải Mã Hầm Ngục: Xây Dựng Harem Tại Dị Giới - Chương 22: Bức Tranh.

Người Giải Mã Hầm Ngục: Xây Dựng Harem Tại Dị Giới

22 Chương 22: Bức tranh.

"Chúng tôi đã phát hiện ra một căn phòng trước đó, nó từa tựa như một cái nhà cầu nguyện, cửa ra vào có thể được chặn lại nên chúng ta có thể nghỉ ngơi qua đêm ở đây." Anh chàng vẽ bản đồ lên tiếng đề nghị.

Chủ hội liền vỗ vỗ lưng Ryũ: “Cậu ổn chứ? Phép thuật cậu vừa sử dụng, nó đã làm tổn thương các Thây Ma và điều đó thực sự giúp chúng ta rất nhiều, cậu có thể làm lại được không?"

Ryũ cho anh ta một cái nhìn đầy bất đắc dĩ: “Có thể, nhưng có lẽ tôi sẽ ngất đi sau đó, đó cũng là lúc mà mana của tôi không còn."

Anh ta liền gật đầu: “Mọi người! Chúng ta sẽ chuẩn bị đi tới nhà nguyện, khi Ryũ sử dụng phép thuật của mình, chúng ta sẽ đẩy bọn chúng ra phía sau và tiêu diệt toàn chúng."

"Hehe.. tôi sẽ bế Ryũ bé nhỏ của chúng ta nếu cậu ấy ngất đi." Cô nàng lực lưỡng trong nhóm cất tiếng, nháy mắt với Ryũ.

Ryũ thực sự không làm bất cứ điều gì để cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy, cậu thực sự không muốn trở thành món đồ chơi của cô gái đó.

À thì, Ryũ muốn sống sót ngay bây giờ, vì vậy cậu tình nguyện tán ngược lại, nhưng biểu hiện của Ryũ gần như là rất tệ.

Ryũ không quen với những tình huống sinh tử như thế này. Ngay cả tâm lý chơi game cũng có giới hạn trong việc bảo vệ tâm trí Ryũ khỏi căng thẳng.


May mắn thay, những nhà thám hiểm này hiểu quá rõ rằng Ryũ chỉ là một tân binh, ngay cả khi họ gọi Ryũ là anh hùng của thị trấn.

"Cậu có thể làm được!" Chủ hội giơ ngón tay cái lên với Ryũ, sau đó hướng về đám người: “Sẵn sàng chưa ? Chúng ta lập túc xuất phát!"

Ryũ cắn chặt răng của mình.

Cả nhóm giờ phụ thuộc vào Ryũ, vì vậy Ryũ sử dụng phép chữa thương số nhiều như trước đó.

Ánh sáng trắng lại bùng nổ. Lần này, Ryũ thực sự chạm đến giới hạn của mình.

Ý thức của Ryũ mất dần đi khi Ryũ ngã xuống sàn. Ryũ thực sự hy vọng bọn họ sẽ ổn. Ryũ nhận ra rằng bản thân đã đặt rất nhiều niềm tin vào những người mà cậu hầu như không quen biết.

Sau một thời gian ngắn trôi qua, mắt Ryũ mở ra và đầu cậu rất đau nhói.

Ryũ cảm thấy như mình đang treo ngược trên cây vậy, cậu khó chịu hầm hì một tiếng, Ryũ cố gắng ngồi dậy nhưng không thể làm gì khác ngoài ngã ngửa ra sau.


"Cạn kiệt mana." Một giọng nói bên cạnh Ryũ vang lên "Đây, ít nhất chúng tôi nợ cậu điều này."

Một cái lọ được đưa xuống miệng Ryũ, nó giống như lọ mana mà Ryũ vẫn mang trên người. Ryũ chưa bao giờ nghĩ đến việc uống nó sớm hơn.

Ryũ hoàn toàn có thể tránh được tình trạng cạn kiệt năng lượng, nhưng bộ não của Ryũ đã không nghĩ về những điều đó. Khi chất lỏng ngọt ngào đi xuống cổ họng, Ryũ cảm thấy sức lực của mình đang hồi phục.

"Cảm giác đó thế nào?" Người đang đẩy thứ chất lỏng ấy xuống cổ họng Ryũ chính là hội trưởng.

“Tôi vẫn còn hơi đau đầu." Ryũ cố gắng ngồi dậy nói.

“Không sao, ngay cả việc chữa lành cũng không giúp cậu thoát khỏi tác dụng phụ đó. Hãy nghỉ ngơi một tiếng. Cố gắng ăn một chút gì đó. Nó sẽ giúp ích đấy." Chủ hội tận tâm khuyên bảo.

Nói xong, anh ta giúp Ryũ đứng dậy, và Ryũ ngồi quanh đống lửa không có ánh sáng.


Mọi người xung quanh Ryũ khá u sầu. Họ đã bị lừa tiến vào một cái bẫy và giờ đang bị mắc kẹt trong một ngục tối, nơi mà cái chết hoàn toàn có thể xảy ra.

Mặc dù Ryũ đã có khẩu phần ăn của riêng mình, nhưng họ vẫn đặt một bát toàn đồ ăn ngon miệng trước mặt Ryũ. Đó là một loại súp có vị đậm đà với mì và thịt bò. Ryũ thực sự rất thích nó.
Vừa lúc Ryũ ăn xong, đúng như dự đoán của hội trưởng, cơn đau đầu của Ryũ đã đỡ hơn.

Căn phòng Ryũ đang ở có hai lối ra, và cửa của cả hai đều đang được đóng kín. Những cánh cửa lớn bằng đá bịt kín như một ngôi mộ.

Căn phòng có một mức độ nghệ thuật tinh tế nhất định. Họ đã gọi nó là một nhà thờ lớn và với những băng ghế dài và bàn thờ ở phía trước, nó chắc chắn tạo ra ấn tượng về một nhà thờ. Tất cả các mạng nhện và những thứ xung quanh khiến nó trông như một cái nhà thờ bị bỏ hoang.

Ryũ đi quanh phòng chỉ để duỗi chân khi mắt Ryũ chú ý tới một vật gì đó khá thú vị.

“Tôi có thể mượn chiếc đèn không ?" Ryũ hỏi một nhà thám hiểm đứng gần đó.

“Tất nhiên.” Anh ấy đưa cho Ryũ chiếc đèn lồng trên mặt đất và Ryũ đưa nó lại gần bức tường hơn.
"Cậu có tìm thấy gì không, cậu nhóc ?" Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ phía sau.

"Vâng, nó trông hơi giống.. một bức tranh ?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.