90 Chương 90
- Ưm.
Lúc tắm rửa sạch sẽ xong, Diệp Chân cả người trần truồng bị đặt lên giường, khăn trải giường nguyên bản đã ướt một lần cũng đã được thay sạch sẽ.
- Chồng ơi.
Bị anh một lần nữa đè lên. Diệp Chân vươn tay ôm lấy cổ anh, ngọt ngào cùng anh nằm trên giường dây dưa với nhau.
- Anh đã xem các con chưa?
Bị anh hôn sâu, tiếng nước tí tách vang lên, Diệp Chân rên rỉ hỏi anh.
Mấy ngày nay ba mẹ cùng mẹ chồng đều xuất ngoại đi du lịch. Tần Duẫn Đông để ba người đi ra ngoài giải sầu, bọn họ đối với hai vợ chồng cô dặn dò ngàn vạn chuyện mới yên tâm đi du lịch.
- Xem rồi a, các con ngoan lắm.
Tần Duẫn Đông duỗi tay lấy chăn đắp lên cho hai người, gắt gao ôm lấy cô gái trong ngực mình.
- Quả nhiên là bảo bảo do bảo bối ngoan của anh sinh ra, hai bảo bảo đều rất ngoan, giống như mẹ của hai bảo bảo, làm người ta yêu đến không chịu được.
- Chán ghét, miệng lưỡi trơn tru.
Diệp Chân hờn dỗi nhìn anh, trong lòng thực ngọt.
- Chồng ơi, chúng ta có phải nên gặp qua ba anh ở bên kia, lại tổ chức hôn lễ a.
Diệp Chân mềm nhũn dựa vào người anh, một bàn tay ở trên ngực anh lên xuống trêu đùa, thích bắt để tay đặt ở trên eo rắn chắc cùng mông anh.
Hai bảo bảo trước sau sinh ra chỉ hơn kém nhau 5 phút đồng hồ, là hai chị em, hai vợ chồng đặt tên là Thịnh Hoan và Thịnh An, hy vọng bọn họ một đời bình an sung sướng.
Mỗi lần nằm trong lòng người mình yêu nhìn hai chị em, Diệp Chân đều có một loại tâm lý hoảng hốt, cô vậy là đã hoàn toàn chuyển biến rồi?
Nếu Tần Duẫn Đông không có tìm cô trở về, cô khả năng sẽ cùng Chương Cao Thành mơ màng hồ đồ qua cả đời, hiện tại ngẫm lại còn có cảm giác mạo hiểm, nhân sinh của mỗi người đều không thể tự làm chủ được.
May mắn anh đã trở lại, may mắn nhân sinh của cô kịp thời thay đổi, chẳng sợ là đã qua một đoạn quá khứ, vẫn kịp thời bị Tần Duẫn Đông kéo lại.
Mà hiện tại cô chân thật nằm trong lòng ngực người mình yêu, không còn ai có thể tách hai người ra được nữa. Cô đã danh chính ngôn thuận trở thành bà Tần.
- Được, đều nghe vợ.
Tần Duẫn Đông hôn khuôn mặt mềm mại của cô, bàn tay nhịn không được xoa lên bầu ngực cô, tựa hồ xoa thế nào cũng không đủ, cũng không bóp đủ, anh yêu thảm mỗi tấc da thịt trên người cô rồi. Mỗi lần xoa xoa, anh tựa hồ luôn có xu thế bóp biến thành chuyện cá nước thân mật, cố tình anh còn có một bộ dáng miệng lưỡi rất có lý.
- Chồng giúp em xoa xoa nhiều vú mới lớn được.
Cô tin anh mới là lạ.
- Chồng ơi, em ngủ đây.
- Ngủ đi, bảo bối.
Ngủ ngon.
Lúc Trần Mai tới nhà chơi, cố ý mang theo bao lì xì cùng đồ chơi trêu đùa hai chị em. Cô chị tương đối hoạt bát, cảm giác được trong tay được nhét đồ chơi liền nắm chặt, trong miệng còn ê a kêu lên.
- Nha, tối qua lại bị bắt nạt hả?
Trần Mai nhìn Diệp Chân má đào, trên xương quai xanh là dấu hôn như ẩn như hiện, cười xấu xa nói.
- Làm kịch liệt như vậy? Bất quá cũng đúng thôi, người đàn ông của bạn chính trực tráng niên, khẳng định là đòi hỏi vô độ, trừ bỏ ban ngày xử lý những sự vụ đó, tinh lực trên người khẳng định là tiêu hao trên người vợ hết mới thoải mái được.
- Nếu để người khác nghe thấy, bạn có xấu hổ không hả?
Diệp Chân không thích đem chuyện khuê phòng ra nói để người khác nghe thấy, Trần Mai cũng không nói nữa.
- Được rồi, mình đi xem bảo bảo.
So với cô chị tương đối hoạt bát, cậu em có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn một hướng. Lúc Trần Mai trêu đùa cậu, cậu chỉ duỗi tay nhỏ nắm lấy ngón tay Trần Mai.
- Thịnh An khẳng định là giống chồng bạn, còn nhỏ mà đã trầm ổn như vậy.
Trần Mai trêu ghẹo một câu.
- Thịnh Hoan xác thật giống mình một chút.
Diệp Chân cúi người xuống, mặt tươi cười đùa con trai nằm trong nôi.
- Thịnh An, tiểu Thịnh An.
Thịnh An tựa hồ nghe hiểu Diệp Chân đang gọi mình, cái miệng nhỏ cười một cái, hai ngón tay nâng lên ở giữa không trung vẫy vài cái.
- Em trai mở mắt sau chị một ngày, lúc mở mắt lần đầu tiên cũng không nháo, liếc nhìn mình một cái, giống như biết mình và Tần Duẫn Đông là cha mẹ của cu cậu, vẫn luôn nhìn chúng ta.
- Đứa trẻ ngoan ngoãn lại an tĩnh, thật là quá làm người ta thích, mình trước kia đều bị những đứa trẻ đầu gấu kia dọa sợ, bạn sinh hai đứa con này lại làm mình muốn sinh con.
Trần Mai duỗi tay sờ sờ mặt đứa bé, nói ra ý nghĩ trong nội tâm.
- Tiểu Chân, bạn thật hạnh phúc.
- Đúng vậy.
Diệp Chân nhìn hai con nằm trong nôi, duỗi tay lắc lắc, cũng cảm thấy hết thảy đều làm người ta không thể tưởng tượng được, như một giấc mộng đẹp không rõ ràng.
- Ngày mai, mình chuẩn bị cùng Tần Duẫn Đông trở về gặp bố anh ấy.
- Cái ông già cố chấp đó, sẽ không làm gì với bạn và thị trưởng Tần đi?
Trần Mai nhíu mày.
- Bạn và thị trưởng vui vẻ ở bên nhau là được, bọn họ mấy người già đó không chừng thật nghiêm khắc, đến lúc đó lại làm bạn không vui vẻ.
- Nào có đến nỗi như vậy.
Diệp Chân ngồi xuống,
- Anh ấy có ba mẹ, có ông bà, có nhà, mình muốn anh ấy vứt bỏ gia đình mình giống cái gì a, không thể luôn để anh ấy nhân nhượng mình được.
Diệp Chân không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, cùng với 5 năm trước, Tần Duẫn Đông cùng ba mình có ân oán gì, có phải có quan hệ với chính mình không.
Diệp Chân biết mẹ chồng thật yêu con trai bà, đối xử với mình cũng như con gái, dũng cảm vì bọn họ đi ra, chịu áp lực cực lớn từ Tần gia để cô và Tần Duẫn Đông thuận lợi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Cô tự nhiên cũng sẽ không sợ hãi, nguyện ý vì người đàn ông mình yêu, đối mặt với hết thảy khó khăn.
Tần Duẫn Đông tuy rằng không có nói qua, nhưng cô biết mấy năm nay anh rất vất vả.
Năm năm nay anh rốt cuộc sống như thế nào, từ lúc trước hai bàn tay trắng nghèo túng chật vật, trưởng thành một người đàn ông hoàn toàn che nắng che mưa cho cô.
Cô thật đau lòng.
- Cũng tốt.
Trần Mai biết tính tình bạn tốt của mình, lúc quật cường lên thì chín con trâu cũng không kéo nổi, hơn nữa Diệp Chân nói rất đúng, bọn họ cuối cùng vẫn phải đối mặt với vấn đề của Tần gia.
Buổi tối, lúc Tần Duẫn Đông trở về, áo khoác trên người có mùi rượu cùng mùi thuốc thật nồng, mới từ một tiệc rượu đi ra.
Diệp Chân nhận lấy áo khoác của anh, rót cho anh trà giải rượu.
- Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?
Diệp Chân vừa mới dựa qua đã bị anh kéo vào ngực, thân mật ôm cô trong lòng, anh bê chén trà giải rượu lên uống một ngụm.
- Duẫn Đông.
- Buổi chiều có một bữa tiệc, ở trên bàn tiệc uống chút rượu, để trợ lý lái xe đưa về.
Tần Duẫn Đông nhìn cô gái ngửa đầu nhìn mình, cười một cái.
- Chân Chân lo lắng cho chồng em?
- Đương nhiên là lo lắng.
Diệp Chân lẳng lặng mà dựa vào ngực anh, anh rời đi một lát cô đã bắt đầu lúc nào cũng nhớ đến anh rồi.