78 Chương 78
Sắc mặt Lam Yên trắng bệch, hoàn toàn không nhìn ra là người phụ nữ thanh nhã như trước, người phụ nữ này vậy mà nhanh mồm nhanh miệng như vậy, từng câu từng chữ chọc tới chỗ đau của cô ta, cả người rét run.
- Tiểu thư Lam Yên, sau này còn gặp lại.
Diệp Chân nhìn bộ dáng cô ta cả người phát run, cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại châm chọc cô ta, mà là xoay người rời khỏi toilet.
- Sao lâu như thế mới đi ra?
Tần Duẫn Đông ở cửa chờ Diệp Chân, sờ soạng mặt cô.
- Nếu thân thể không thoải mái, phải nói cho anh biết.
- Vâng, chúng ta đi về thôi.
Diệp Chân đối diện với ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, bỗng nhiên nói.
- Anh nói ngày hôm qua đi đón Sở Diễn, kỳ thật là đi gặp Lam Yên, có phải không?
- Ừ.
Cổ họng người đàn ông lăn lộn, tràn ra thanh âm trầm thấp.
- Vì sao lúc đó không nói cho em biết?
- Không nói cho em, là vì cảm thấy không cần thiết.
- Không cần thiết, có phải là anh cảm thấy tôi đã lên giường với anh, đã mang thai con của anh rồi, cho nên đã không cần thiết, có thể qua loa với tôi?
Lý trí vừa đối mặt với Lam Yên giờ phút này nháy mắt sụp đổ, cô bây giờ cái gì cũng đều không có, chỉ có thể dựa vào một mình anh.
- Nói hươu nói vượn cái gì thế?
Ngữ khí Tần Duẫn Đông bỗng nhiên trở nên âm lãnh, hung hãn.
- Anh cảm thấy không cần thiết nói với em người không quan trọng mà thôi.
- Không quan trọng, ngay cả bạn gái cũ đều không quan trọng sao?
Diệp Chân nghẹn ngào.
- Diệp Chân, em có quá khứ, anh cũng có.
Tần Duẫn Đông nắm bả vai thon gầy của Diệp Chân, ngưng mắt nhìn cô.
- Quá khứ của anh hắc ám phức tạp hơn nhiều sự tưởng tượng của em, đây là sự thật không thể phủ nhận. Chân Chân, em phải học thích ứng.
Anh chẳng những không an ủi cô ngược lại còn cực lý trí mà yêu cầu cô học thích ứng, Diệp Chân ngơ ngác nhìn anh, bị anh nói đến á khẩu không trả lời được.
- Anh hiện tại ghét bỏ tôi từng có quá khứ đi.
Diệp Chân lẩm bẩm mà nhìn anh, ngực bỗng nhiên đau đớn. Chính cô cũng không biết vì sao tủi hờn từ đáy lòng phun trào ra.
- Tần Duẫn Đông, tôi chưa từng cầu xin anh phải yêu tôi muốn tôi. Nếu trong lòng anh còn ngăn cách vì tôi đã từng có người đàn ông khác, vì sao lại còn muốn tới trêu chọc tôi!
- Chân Chân.
Nhìn cô gái trực tiếp chui rúc vào trong sừng trâu, trong lòng Tần Duẫn Đông thở dài, ôm lấy bả vai cô ôm vào trong ngực.
- Anh không có ngăn cách cái gì.
- Buông tôi ra.
Diệp Chân đã không nghe vào, cô thật là khó chịu, ở trong lòng ngực anh không ngừng giãy giụa.
- Anh còn ôm tôi làm gì, dù sao tôi không phải là người phụ nữ tốt đẹp gì.
- Có phải ghen tị không?
Tần Duẫn Đông ôm lấy eo cô, bỗng nhiên phát hiện cô giận dỗi như vậy thật đáng yêu, tựa hồ đã yêu anh không thể rời đi được.
Những lời này đột nhiên bắt được Diệp Chân, cô biết mình đã yêu anh đến độ không thể tự kiềm chế, vậy nên mới mẫn cảm như vậy được. Anh là thiên chi kiêu tử, sao có thể luôn giữ gìn cho cô, một người phụ nữ bình thường, cô nên sớm biết được.
- Tần Duẫn Đông, tôi cầu xin anh, anh thả tôi đi đi.
Diệp Chân bụm mặt không tiếng động nức nở, chưa từng có khó chịu như vậy, hỏng mất mà khóc lớn lên.
Tình yêu khiến người ta điên cuồng, lời này nửa điểm cũng không khoa trương.
Người đàn ông nghe thấy những lời này, đôi mắt thâm thúy nháy mắt trở nên ám trầm, một tấc một tấc mà âm lãnh xuống, nếu ghen lớn như vậy, yêu anh, vì sao lại còn muốn rời xa anh.
Nghe tiếng cô khóc, sắc mặt anh bỗng nhiên lệ khí âm lãnh tụ lại, anh không an ủi cô gái trong ngực mình mà để mặc cho cô khóc không thành tiếng.
Diệp Chân khóc thật lâu, thanh âm nức nở mới chậm rãi nhỏ xuống, chờ khóc xong, hơi thở phiền muộn trong ngực tựa hồ mới tiêu tán ra ngoài, ngực lại như là nản lòng thoái chí lạnh xuống.
Cô bây giờ chỉ muốn rời đi, không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa.
- Khóc xong rồi?
Nhìn cô gái ngốc lăng, khói mù trên mặt Tần Duẫn Đông càng sâu thêm, nâng cô gái mặt đầy nước mắt lên.
- Bây giờ cảm thấy anh không tốt, muốn rời khỏi anh, có phải không?
- Anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Thanh âm Diệp Chân khàn khàn, như là khóc hoàn toàn mệt mỏi rồi, một chút đều không muốn cãi nhau với anh.
Tần Duẫn Đông bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, mang theo hơi thở lạnh nhạt tận xương.
- Bây giờ lại cảm thấy Chương Cao Thành tốt, cũng đúng hắn luôn đối với em nói gì nghe nấy, không giống anh. Muốn quay lại với hắn?
Lại nói tiếp người đàn ông kia bây giờ còn nhớ mãi không quên cô, chẳng sợ lúc trước cô ngoại tình, bây giờ lại có người phụ nữ mới rồi, vẫn là như điên cuồng không quên được vợ cũ. Anh có phải hay không nên nghĩ, người phụ nữ của anh mị lực thật lớn?
Sự ghen tuông kia giống như máu độc chôn sâu trong xương, bỗng nhiên phát ra không thể vãn hồi được.
- Buông tôi ra.
Diệp Chân muốn đẩy anh ra, lại bị anh cường thế mà đè lên tường, người ở toàn bộ lối đi nhỏ đều bị họ dọa cho đi rồi, chuẩn xác mà nói bị người đàn ông này dọa đi rồi.
- Buông em ra, để một lần nữa trở lại dưới thân người đàn ông kia?
Tần Duẫn Đông thấp thấp cười một tràng, hôn hôn khóe môi cô.
- Chân Chân, em có phải quá ngây thơ rồi không, hắn bây giờ nếu còn yêu em cũng không thể vứt bỏ bạn gái nhỏ của hắn, một lần nữa trở về bên em được.
- Buông tôi ra.
- Như thế nào, bây giờ hôn em một chút đều làm em không thể chịu đựng được?
Trái tim Tần Duẫn Đông tựa hồ bị sâu độc cắn một phát, cúi người đem cô đè lên tường hôn.
- Em có còn nhớ trong bụng của em còn có con của anh?
- Ưm ...
Diệp Chân còn đang giận dỗi, bị đầu lưỡi của anh tiến vào, hô hấp dồn dập, không biết hôn bao lâu anh mới buông cô ra, mặt mày âm trầm đến dọa người, hai tay ngang ngược ôm cô rời đi. Diệp Chân không muốn đi theo anh, hai chân không bị trói buộc lại đá lại đá.
- Tần Duẫn Đông, anh buông tôi ra!
Sở Diễn nghe được động tĩnh đi ra, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tần Duẫn Đông mặt mày âm trầm, ôm cô gái hướng cửa nhà ăn đi tới, Diệp Chân còn ở trong lòng anh không ngừng lăn lộn.
- Duẫn Đông.
- Sở Diễn, đem xe đến đây.
Tần Duẫn Đông giữ bả vai cô gái từ phía sau, đem chìa khóa ném cho Sở Diễn, nửa ôm nửa kéo mà đưa cô đi.
- Tần Duẫn Đông!
Diệp Chan thét chói tai.
- Chân Chân ngoan, đừng náo loạn.
- Được.
Sở Diễn xem đến trợn mắt há mồm, đêm nay may mắn nhìn thấy hai người cãi nhau, hóa ra một Diệp Chân ôn nhã thục nữ cũng có lúc lăn lộn người khác như vậy.
Có thể làm Tần Duẫn Đông giận đến như vậy, đúng là một nhân tài.
...
Tần Duẫn Đông lái xe đến nửa đường bỗng nhiên ngừng lại, Diệp Chân khóc lóc xuống xe, mù quáng chạy về một hướng, vừa chạy vừa lau nước mắt.
- Vợ à!
Phịch một tiếng, Tần Duẫn Đông cũng đi xuống xe, chạy theo hướng cô, vài bước đuổi theo, từ phía sau gắt gao ôm lấy Diệp Chân,cánh tay cẩn thận mà ôm lấy eo cô, bị cô tay đấm chân đá như cũ.
- Vợ, em chạy cái gì.
- Anh cái tên khốn kiếp này, anh lập tức buông tôi ra, anh quấn lấy tôi làm gì, trên thế giới này không còn người phụ nữ nào khác nữa phải không?
Diệp Chân thét chói tai.
- Bảo bối của anh, em đừng khóc nữa, là chồng em sai rồi.
Tần Duẫn Đông nhìn thấy Diệp Chân từ trên xe chạy xuống, lập tức cái gì cũng không còn quan trọng nữa, đuổi theo dùng sức ôm lấy dỗ dành cô gái trong ngực.
- Đều là anh sai, anh không nên không dỗ dành em, không nên hung dữ với em như vậy, lại càng không nên để em phải khóc thương tâm như vậy. Em muốn đánh muốn chửi đều được, đừng giận nữa được không?
Anh sợ nhất cô sẽ rời khỏi mình, sợi dây lý trí kia đã bị chặt đứt, lì lợm la liếm mà đuổi theo dỗ dành cô trở về, Diệp Chân vẫn nức nở như trước.
- Là anh sai, về sau không bao giờ chọc giận em nữa. Bảo bối, đừng khóc nữa, khóc đến lòng anh đều nát rồi, nếu anh và Lam Yên có chuyện gì đó, Tần Duẫn Đông anh chết không được tử tế.
Đến cuối cùng Tần Duẫn Đông trực tiếp thề độc, cứ tâm can bảo bối mà dỗ dành, mới đem Diệp Chân khóc thút thít dần dỗ dành trở lại, ở trong lòng anh khụt khịt.