62 Chương 62
- Chân Chân.
Diệp Chân ở trong bóng đêm hỗn độn, bỗng nhiên nghe thấy anh đang gọi mình, tiếng nói mang theo ôn hòa vô tận, để cô nhịn không được muốn đến gần.
Nước ấm áp đưa đến gần miệng, Diệp Chân tựa như lâu hạn gặp mưa rào, hé miệng, nước đưa vào đều nuốt xuống hết. Nước rót xuống yết hầu, cảm giác giọng nói dễ chịu rất nhiều.
Vừa mở mắt, Diệp Chân phát hiện mình nằm trong ngực anh, thân mình mềm như bông không có sức lực, Tần Duẫn Đông tự cho cô uống nước, chăm sóc mình.
- Chân Chân, em tỉnh rồi?
Tần Duẫn Đông để ly nước xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Diệp Chân, cúi xuống hôn trán cô, Diệp Chân sốt cuối cùng cũng lui xuống, nhưng sắc mặt vẫn rất kém cỏi.
Nhìn Diệp Chân sắc mặt tiều tụy, trên trán Tần Duẫn Đông gân xanh ẩn hiện, xem ra Chương Cao Thành vẫn coi trọng chính mình quá.
Nếu không phải anh kịp thời đuổi tới, Chân Chân của anh còn không biết muốn chịu nhiều ít tội.
- Duẫn Đông, anh ...
Tiếng nói của cô thực khàn khàn, vừa mở miệng ra đã bị ngón trỏ của anh ngăn lại, trên môi Tần Duẫn Đông mang theo ý kiến nói.
- Chân Chân, em mang thai.
Cái gì?
Cô sao có thể có thai.
- Em ...
Diệp Chân trợn tròn đôi mắt nhìn anh, nhìn môi mỏng đang gần ngay trước mắt đang lúc đóng lúc mở, đầu óc trống rỗng, tay vô ý thức sờ lên bụng dưới.
Mang thai.
Những lời nặng nề này đánh vào trái tim Diệp Chân, cô chưa chuẩn bị bất kì tâm lý gì, thậm chí không thể tin được mình có con, bởi vì mỗi lần làm cô đều uống thuốc tránh thai.
- Bảo bối Chân Chân, em mang thai, chúng ta sắp có con rồi.
Tần Duẫn Đông nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, tay trùm lên tay cô.
Trước đó hai người làm tình nhiều lần, cũng không phải là không có kết quả gì.
- Nhưng rõ ràng, em đều uống thuốc tránh thai...
Diệp Chân máy móc nói, nghĩ rằng mình uống nhiều thuốc tránh thai như thế khẳng định sẽ không tốt với bé con.
- Anh cho em uống không phải thuốc tránh thai mà là vitamin.
Thanh âm trầm thấp của anh vang lên, lúc đó Diệp Chân chưa ly hôn, nguyên bản anh nghĩ rằng Diệp Chân có con khẳng định sẽ ly hôn, không đến mức sẽ lại luyến tiếc cái gì.
- Chân Chân, về sau không cần nghĩ đến Chương Cao Thành nữa, em có bé con rồi, về sau mang bé con cùng anh sống tốt, được không?
Chân Chân, không cần nghĩ tới người đàn ông khác nữa.
Anh hôn sườn mặt cô, dần dần không ngừng đi xuống.
Diệp Chân vuốt ve bụng nhỏ, mặc cho anh dịu dàng hôn môi mình, dựa vào trong ngực anh không biết suy nghĩ cái gì, cô còn chưa có từ chuyện có bé con lấy lại tinh thần.
Tần Duẫn Đông nhìn cô gái trong lòng ngực mình thật lâu, trong lúc nhất thời không phân biệt được là cô vui sướng hay phẫn nộ vì có bé con.
- Duẫn Đông.
- Hả?
Thanh âm của anh trầm thấp ám ách, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cùng biểu tình biến hóa của cô, thấp giọng dò hỏi.
- Chân Chân, em không thích đứa bé này sao?
- Không, em thích nó.
Diệp Chân nhắm mắt lại, toàn thân ỷ lại vào người đàn ông cô thích, tuy rằng cô chưa từng nghĩ sẽ làm mẹ, nhưng giờ khắc này có sinh mệnh mới, làm cô vô cùng hạnh phúc.
- Ừ, thích là tốt rồi.
Tần Duẫn Đông nhìn kĩ biểu tình trên khuôn mặt cô, sắc mặt không còn căng chặt như vừa rồi, bên môi thậm chí nhiều ra ý cười dễ dàng nhìn ra.
Bởi vì quan hệ của Tần Duẫn Đông, vụ án của Diệp Chân thật nhanh bị phá. Lúc Tần Tuyết cùng ba Diệp sốt ruột biết con gái được cứu ra mới an tâm lại.
Cùng lúc đó cha mẹ cuối cùng cũng biết Diệp Chân ngoại tình với Tần Duẫn Đông, thậm chí biết con gái mang thai con của anh. Tần Tuyết cũng biết vì cái gì mà con gái kiên trì ly hôn, thậm chí không màng gì mà tay không rời nhà.
Nghĩ đến hành vi ngoại tình làm bậy của hai người, Tần Tuyết rất là đau đầu, nhưng đối phương là người quyền cao chức trọng, các phương diện khác cũng không bắt bẻ được, bà cũng chỉ có thể trách con nhà mình kiến thức hạn hẹp, dễ dàng bị đàn ông dụ dỗ.
Tần Duẫn Đông cho người đem đồ vật của Diệp Chân dọn ra khỏi nhà mang tới biệt thự của mình, lại thuận tiện dàn xếp cha mẹ Diệp, đem mọi việc xử lý tốt.
Đến nỗi Chương Cao Thành bị Tần Duẫn Đông đánh, Diệp Chân vẫn là nghe mẹ Diệp nói mới biết.
Tần Duẫn Đông xụ mặt đi vào văn phòng của ba mình, đem Chương Cao Thành đang báo cáo tình hình xách lên, không nói hai lời đem người đánh bay trên mặt đất. Chương Cao Thành bị đánh mặt mũi bầm dập, bí thư của văn phòng vội vàng khuyên can, lại rất nhanh tản ra.
Ngũ quan anh hung ác nham hiểm căng chặt, mỗi nắm tay đều mang theo lực đạo tàn nhẫn trí mạng, lôi kéo cổ áo Chương Cao Thành nện lên trên ót hắn.
- Mày tính là cái thứ gì, dám động đến cô ấy?
- Ai cũng không thể động tới vợ con tao được!
Nghe được những lời này, Chương Cao Thành ngây ngẩn cả người, thế nhưng còn cảm giác trái tim đau như bị xé rách, Diệp Chân vậy mà có con với Tần Duẫn Đông.
Lời này vừa nói xong, người trong cả văn phòng đều hiểu được.
Hóa ra thị trưởng Tần vì một người phụ nữ mà vung tay đánh nhau với người đàn ông kia.
Tuy rằng thật là cẩu huyết hai nam một nữ, nhưng là có nữ bí thư nhịn không được tâm động không thôi, đánh nhau đều tàn nhẫn như vậy, mà có thể làm không thô lỗ, cũng thật là chỉ có thị trưởng Tần.
Nhưng mà, sắc mặt của chủ tịch Tần so với người khác càng khó coi.
Tuy rằng Tần Duẫn Đông buông lỏng tay kiềm chế Chương Cao Thành ra, để hắn ngã ở trên cửa sổ sát đất, tựa hồ khôi phục lại hình tượng thành thục trầm ổn phía trước, bước nhanh ra khỏi văn phòng, để lại một mảnh hỗn độn.
Tần Tuyết biết chuyện này sau, khúc mắc với Tần Duẫn Đông lại ít đi một ít, hiện tại đã như vậy, người cũng chỉ có thể nhìn về phía trước. Diệp Chân bây giờ vừa bị bệnh vừa mang thai, Tần Duẫn Đông yêu chiều cô không được, có thể là ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rơi, ngày đêm cực nhọc, không nghỉ ngơi yên ổn mà chăm sóc Diệp Chân, thân thể cùng tâm tình Diệp Chân mới chuyển biến tốt đẹp, bé con mới có ba tháng, bụng Diệp Chân còn chưa hiện lên.
Hôm nay, Diệp Chân vừa mới ăn xong điểm tâm người giúp việc mang lên, nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, đã bị người đàn ông trên người bá đạo quấn lấy không ngừng hôn.
Mang thai về sau thân thể Diệp Chân càng trở nên mẫn cảm, hơi bị anh chạm vào một chút là đã muốn rồi, nhưng Tần Duẫn Đông nhớ tới thân thể cô còn chưa tốt lại, luôn không chịu đi vào, gấp đến độ mỗi lần cô đều muốn cào anh.
- Bảo bối ngoan, gần đây nhất định là thèm hỏng rồi đi.
Hai người hôn sâu, anh nâng mặt cô lên, mắt mang ý cười mà nhìn cô gái trong ngực mị nhãn như tơ.
- Không cần.
Trên mặt Diệp Chân hiện lên sắc đỏ, quần lót đã sớm bị ướt đến rối tinh rối mù, lại vẫn khẩu thị tâm phi mà đẩy anh ra.
Tần Duẫn Đông đã sớm nhìn ra khác biệt của cô, đùi cắm vào giữa hai chân cô, tách ra cởi quần lót cô ra, dùng hạ thân như thép cọ vào nơi riêng tư của cô.
Cái đồ vật vừa dài vừa cứng tựa như muốn chui vào cơ thể cô, khoái cảm nháy mắt tràn ngập toàn thân, một tia nóng bỏng từ bụng dưới xông lên.
- Ưm a a ưm...
Diệp Chân cảm thụ được dương vật căng chặt như thép của anh, da thịt toàn thân đều nhiễm một tầng ửng đỏ, đặc biệt là hai đầu vú nở rộ ra màu sắc diễm lệ.