Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký - Chương 98: Xác Nhận

Nạp Thiếp Ký

98 Chương 98: Xác nhận

Tống tri huyện lập tức minh bạch, đằng hắng một tiếng, lệnh cho Cân Ban trưởng tùy lui ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Sau đó, lão hỏi: "Hiền chất, có, có chuyện gì cần, cần bá phụ của cháu giúp, giúp đở, cháu, cháu cứ nói thẳng ra đi."

A a, Dương Thu Trì cười thâm, ta mà cần ông giúp à? Thôi ông giúp liền dùm tôi đi... Tuy nhiên hắn vẫn đi theo đường vòng, nói xa rồi mới nói gần: "Bá phụ, cái án Long tử Tư giết vợ ấy là án oan."

Tống tri huyện sửng sốt, quay đầu nhìn Kim sư gia. Kim sư gia cũng vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Dương quản giam, chuyện loại này ngươi không được nói chơi nghe. Án Long Tử Tư giết vợ đã được Tống tri huyện phí rất nhiều tinh lực, tìm kiếm tra xét nhiều bên, cuối cùng mới xác định được hung thủ. Long Tử Tư sau khi bị bắt về quy án, nhất mực cung nhận không hối, mới gần đây Ninh Quốc phủ đã phê y án tử, đang báo cáo lên trên đấy."

Sắc mặt của Tống tri huyện cũng không dễ coi gì, sa sầm nét mặt không hề nói lời nào.

Kim sư gia nhìn Tống tri huyện, gia thêm trọng lượng lời nói: "Dương quản giam, ta biết ngươi lo lắng cho bá phụ của ngươi, dụng tâm rất tốt, nhưng mà, Kim sư gia này làm chuyện này nhiều năm rồi, gặp qua không biết bao nhiêu là chuyện thị phi. Những người trẻ tuổi có chí đều muốn tiến xa, nhưng mà, chỉ phải tiến từng bước vững chắc, không thể..."

"Vợ của Long Tử Tư không chết, ả đã quay trở lại rồi!" Dương Thu Trì không nóng không lạnh, cắt ngang lời giáo huấn tràng giang đại hải của Kim sư gia.

"Cái gì?" Tống tri huyện không nhịn được bật hỏi ngay, sắc mặt Kim sư gia biến hẳn. Hai người họ đều biết câu nói này hàm nghĩa gì, và từ đó sản sinh ra hậu quả như thế nào, nhưng, bọn họ không tin. Tống tri huyện nhìn kỹ mặt của Dương Thu Trì, dường như xem xét xem Dương Thu Trì đang giởn chơi hay còn mục đích gì khác.

"Vợ của Long Tử Tư là Vương thị đã trở về rồi." Dương Thu Trì lặp lại lần nữa, "Cha mẹ của Vương thì cùng những người hàng xóm đều chứng minh người trở về chính là vợ của Long Tử Tư, cháu sẽ đưa hai người đến đó xem sao."

Không còn nghi ngờ gì nữa, Dương Thu Trì không phải giởn chơi. Tống tri huyện nghe hắn nói như vậy, trong lòng lập tức lạnh đi hết phân nửa. Lão biết bản lĩnh của Dương Thu Trì, nếu hắn đó dám nói như vậy, thì có nghĩa đã nắm chắc mười phần rồi. Nếu như vậy thì có nghĩa là bản án do mình thẩm tra thành án tử này hết tám chín phần là án oan rồi.

Tống tri huyện cảm thấy mồ hôi lạnh đã bắt đầu ứa ra trán. Kỳ thật án này Tống tri huyện biết rất rõ, Long Tử Tư ở đại đường nhất mực không thừa nhận đã giết vợ. Cuối cùng phải dùng đến mấy lần hình phạt nặng, tra tấn suốt cả buổi chiều, Long Tử Tư chịu không nổi mới chịu cung khai.

Kim sư gia nghe Dương Thu Trì khẳng định như vậy, y cũng bắt đầu cảm thấu khẩn trương. Vị tú tài Long Tử Tư này tuy đã khai nhận ở đại đường sau khi thụ hình, nhưng có thể sau khi bị giam lại, nhất mực hàm oan. Chẳng lẽ án kiện này thật có điều gì oan uổng hay sao?

Tống tri huyện không dám tưởng tượng hậu quả của sự tình này. Nếu như án tử này quả thật là oan , Long Tử Tư lại chính là do bản thân định tử tội, thì lão đã cấu thành "Nhập nhân tội" (tội đổ oan) rồi. Án chiếu theo quy định của Đại Minh luật, phạm tội này phải bị cách chức, mũ cánh chuồn ô sa không còn nữa. Liệu có thể ẩn giấu chuyện này đi, đã sai thì làm cho nó sai luôn, giết phứt Long Tử Tư không? Chuyện này lại càng không được, nó trở thành "Cố ý nhập nhân tội" (cố ý đổ tội oan cho người) thì càng thêm thảm nữa. Tốt nhất là thành khẩn hợp tác, hay nói cách khác, nếu như bị cáo vô tội mà bị kết án sai, rồi bị hành quyết, thì quan chủ thẩm phải "Để dĩ tử tội", phải đền mạng cho người bị oan.

Tống tri huyện nghĩ đến bao nhiêu là hậu quả này, tức thời thân người run cầm cập, mồ hôi lạnh tươm đầy, nhưng trong lòng vẫn còn một hi vọng tối hậu: "Hiền chất, chuyện này trọng đại, cháu, cháu không thể nói bừa nghe?"

Dương Thu Trì mỉm cười: "Nếu như cháu không biết chuyện này trọng đại, sẽ không lén lén lút lút đi tìm bá phụ thương lượng. Chúng ta cứ đến xem coi nương tử của Long Tử Tư là chân hay giả, sau đó sẽ thương thảo tiếp coi án tử này nên xử trí như thế nào, bá phụ thấy sao?"

"Như thế còn gì bằng!" Tống tri huyện vô cùng cảm kích Dương Thu Trì, không ngờ hắn nghĩ chu đáo đến như vậy.

Ba người đến nhà của Long Tử Tư, Dương Thu Trì nhanh chân chạy vào trước, dài giọng hô: "Tri huyện đại lão gia đến...."

Khắp nhà đầy người, nghe nói có huyện đại lão gia đến, liền loạt xoạt quỳ xuống, miệng đều xưng khấu kiến đại lão gia.

Tống tri huyện và Kim sư gia vào trong ngồi, Dương Thu Trì ngồi kế bên.

Tống tri huyện hỏi: "Vương Thị vợ của Long Tử Tư ở đâu?"

Một thiếu phụ trung niên cúi người bước lên hai bước quỳ mọp xuống: "Dân nữ Long Vương thị, khấu kiến đại lão gia." Mặt của người thiếu phụ này dường như có vài vết máu và vết bầm, miệng còn lưu huyết, dường như mới vừa bị người đánh.

Đầu Tống tri huyện liền nổ đánh sầm một cái, ngồi ngây ra ở đó. Hết rồi!

Người này chính là Vương thị vợ của Long Tử Tư, mình trực tiếp thẩm phán vụ này, báo lên quan trên một án oan, lại còn định tử tội. Như thế này nhất định là cái mão ô sa trên đầu nhất định sẽ bay mất rồi.

Kim sư gia thấy Tống tri huyện ngồi ngây ra đó, người trong nhà đều chờ lão lên tiếng hỏi, nhưng lão cứ trơ mắt nhìn Vương thị. Kim sư gia đương nhiên biết, hiện giờ Tống tri huyện chẳng phải có hứng thú gì với thiếu phụ trung niên này, mà là đang lo sợ cho tương lai bị bãi quan của mình.

Kim sự gia cũng cười không nổi, vì án này y cũng có phần. Tuy y không phải là quan lại, không phải lo bị triệt chức, nhưng là một sư gia tinh thông hình luật, lại không trợ giúp gì cấp trên tra xét cho rõ án tình, ngược lại còn hại cho quan mất chức. Chuyện này mà truyền ra ngoài, cái vị trí sư gia này của y không một ai dám động tới nữa, y cũng sẽ cuốn gói cút đi mà thôi.

Nghĩ đến điều đó, trên đầu Kim sư gia bắt đầu tươm mồ hôi. Y hắng giọng một tiếng, hỏi: "Ngươi xác thật là vợ của Long Tử Tư - Long Vương thị?"

"Đúng là dân phụ."

"Ngươi...., ngươi vì sao mà trốn khỏi nhà?"

Vương thị quay nhìn một nam tử hơn ba mươi tuổi ở phía sau, rồi ngoảnh đầu trả lời: "Dân phụ không muốn tiếp tục sống qua ngày nào với thư sinh nghèo Long Tử Tư một ngày nào nữa. Hắn không có nửa điểm bản lãnh, suốt ngày cứ biết xoay đầu gật gù xem sách, không phải là người biết rũ lòng yêu thương, ăn không no mặc không ấm thì làm sao mà sống? Tôi yêu cầu hắn bỏ tôi, hắn không chịu, tôi không còn cách nào khác mới len lén cùng Mặc Đấu bỏ đi."

"Phì....! Ngươi là con đồ đê tiện xấu xa!" Các lão phụ nhân đứng lên chạy đến trước mặt Vương thị, đưa tay véo tát vào mồm ả, "Ngươi còn cảm thấy chưa đủ xấu hổ à? Còn ở đây ong ỏng cái chuyện xấu xa đó ra? Cái mặt già này cũng vì người mà nhục nhã quá trời luôn rồi!"

Vương thị không chống cự, cứ để mặc cho các bà hàng xóm già tha hồ bứt tóc cào mặt, và thế là trên mặt ả lại thêm vài vết rách ứa máu.

"Mẹ, mẹ tha cho chúng con đi, con và nàng ấy thật lòng thương yêu nhau." Vị nam tử hơn ba mươi tuổi ấy dập đầu nói.

"Phì...!" Bà già kia phun một bãi nước bọt vào mặt nam nhân, "Ai là mẹ của ngươi, tên tặc tử nhà ngươi rủ rê con gái ta trốn đi, làm mất cái mặt già này, ngươi nói coi ta còn mặt mũi nào gặp người khác nữa? Ta làm sao mà sống nữa a!" Vừa nói, bà ta vừa bứt véo lỗ tai mình.

Xem ra, bà lão này là mẹ của Vương thị, xem ra cũng rất đanh đá. Còn nam tử hơn ba mươi tuổi kia nhất định là người tư thông với Vương thị - Mạc Đấu Kiều.

Mặc Đấu Kiều không hề lau vết nước bọt trên mặt. Y vừa quỳ vừa lếch tới vài cái, cất giọng khẩn cầu: "Mẹ, con cầu xin mẹ mà, con không thể không có nàng ta, sống chết gì con cũng muốn ở cùng một chỗ với nàng ta."

Một cái bạt tai của lão phụ nhân được phóng ra, kèm theo đó là vài cú đạp, những người khác đều bước tới khuyên giải.

Trong phòng loạn thành một đoạn, Kim sư gia thấy Tống tri huyện vẫn ngồi ngây ra ở đó, liền nhíu mày quát lên: "Được rồi! Đại lão gia còn ở đây, các ngươi dám phóng túng như vậy sao? Muốn chết hả?"

Mọi người nghe thế đều quỳ cả xuống, không dám nói gì nữa.

"Cha của Long Vương thị đâu? Có đến chưa?" Kim sư gia nhìn quanh quất trong đám người quanh đó.

Một lão đầu nấp sau lưng người khác ở một góc e dè bước ra, khom lưng bước tới quỳ xuống khấu đấu, khẩn trương đến nổi không nói thành lời.

Kim sư gia vừa thấy lão, lòng lập tức lạnh ngắt. Người này y biết, lúc thẩm án Long Tử Tư, lão từng được lý chánh dẫn đến nha môn lãnh xương về an táng, xác thật là phụ thân của vợ Long Tử Tư. Kim sư gia tuy vậy vẫn muốn xác nhận lại lần nữa: "Ngươi là phụ thân của vợ Long Tử Tư - Vương thị phải không?"

"Dạ." Lão hán run rẩy đáp.

"Ngươi cẩn thận nhìn nhận lại xem, phụ nhân này có phải là con gái Vương thị của ngươi không?"

Lão hán quay qua nhìn Vương thị đang quỳ dưới đất, gật đầu xác nhận: "Là con gái của tôi, không sai chút nào."

"Vậy ngươi lúc trước vì sao nói cái xương khô kia là con gái của ngươi?" Mặt Kim sư gia sầm xuống, cố thử xem coi có thể tìm được con dê thế tội hay không.

Lão nhân vốn sợ gặp quan, vừa nghe câu này người liền run lẫy bẫy, làm gì còn nói được tiếng nào.

Một lão giả bước đến khom người thưa: "Tiểu nhân là lý chánh ở nơi này, tôi có thể chứng minh phụ nhân này đích xác là vợ của Long Tử Tư tên là Vương thị. Lúc trước bộ xương trắng kia căn bản không nhận ra được là của ai, chỉ bất quá Vương thị thất tung quá lâu, cha mẹ cô ta tưởng nhớ trong lòng, nghe người khác nói cái xương trắng đó chính là con gái mình, nên tin làm vậy. Hiện giờ xem ra đích xác là nhìn lầm rồi." Vài nam nữ quỳ phía sau y cũng lên tiếng phụ họa.

Lý chánh là người đứng đầu chính quyền sơ cấp ở hương thôn, tương đương chức trưởng thôn hay tổ trưởng tổ dân phố ở thời hiện đại, chịu trách nhiệm xử lý các việc trong thôn.

Vị lý chánh này rất giảo hoạt, không hề nói rõ ai là người nói xương khô kia là Vương thị, nhưng nghe lên thì ai cũng hiểu là nha môn nói, trong lời nói của y còn ám chỉ: "Các người nói cái xương khô đó chính là Vương thị, chúng ta đương nhiên tin các người, nên mới lãnh đem về." Bằng cài câu đơn giản mà đã đem trách nhiệm trả lại trên đầu người của nha môn.

Kim sư gia còn định nói nữa, Tống tri huyện đã thở dài sườn sượt, đứng dậy bảo: "Không, không cần hỏi nữa, đi thôi." Nói rồi chuyển thân ra khỏi phòng, Dương Thu Trì cũng đi theo.

Kim sư gia đứng dậy: "Mặc Đấu Kiều, Long Vương thị, hai người các ngươi thông gian, y theo Đại Minh Luật phải đem hai người đánh 80 trượng, kéo ra đường diễu hành thị chúng. Bất quá hiện giờ đại lão gia không rảnh, hai người phải hứa thật thà ở tại nhà không được chạy lung tung, chờ sự triệu tập của nha môn." Rồi quay đầu nói với lý chánh, "Hai người họ giao cho ngươi, phải trông coi sao cho tốt, sống để chờ đại lão gia kết thúc mọi chuyện sẽ trở lại xử lý vụ này." Giao phó xong, y cũng nhanh chóng ra khỏi cửa.

Thấy Huyện lão thái gia đã đi rồi, lão phụ nhân kia đang quỳ dưới đất chợt nhỏm dậy, nhào lại chộp lấy đầu tóc của Vương thị kéo ghịt liên hồi, miệng không ngừng mắng nhiếc: "Ngươi là con tiện tỳ thối tha, hư hỏng, làm cho chúng ta mất mặt, ngươi bảo chúng ta làm sao mà sống đây, ông trời ơi, ông thu lại cái con đang bà dâm đãng không biết thẹn này đi a..."

Vương thị bị mẹ nắm đầu nắm tóc mắng như tát nước, một hàng lệ chảy dài xuống má, ánh mắt vẫn nhất mực nhìn gã thợ mộc Mặc Đấu Kiều. Mặc Đấu Kiều vẫn quỳ dưới đất, mặt mày đầy nước mắt nước mũi, luôn miệng khẩn cầu.

------------o0o---------------

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.