Trở về truyện

Nạp Thiếp Ký - Chương 543: Chỗ Dựa Cứng Mạnh

Nạp Thiếp Ký

543 Chương 543: Chỗ dựa cứng mạnh

Tên lưng gù mắt tam giác đó phẫy tay, dùng giọng the thé bảo: "Ngừng tay đi!"

Ba người ấy lập tức thu đao kiếm lui lại, những vẫn vây Dương Đạp Sơn vào giữa.

Gã lưng gù hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra đi biết đầu còn có đường dễ thương lượng."

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ sự tình nếu như đã làm lớn chuyện như vậy, bọn Thành Tử Cầm lại không tiến vào, xem ra chỉ còn đánh trước rồi tính sáo. Hắn vênh mặt nói: "Ta là bộ khoái trong tri phủ nha môn của Khánh Dương phủ, đặc biệt đến đây tham tra hành vi tội ác của các ngươi. Các ngươi trốn ở đây làm những chuyện thương thiên bại lý, còn muốn giết ta diệt khẩu, bộ không sợ vương pháp hay sao?"

Gã lưng gù nhíu mày: "Ta hỏi tính danh của ngươi, người ở đâu, vì sao muốn đến tra xét chúng ta?"

"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Các ngươi ỷ nhiều ăn hiếp ít, con mẹ nó, tính là hảo hán gì chứ!" Dương Đạp Sơn nói đông nói tây định kéo dài thời gian chờ viện binh.

Lão giả cao ốm đứng cạnh lão lưng gù từ từ rút trường kiếm ra, dùng giọng the thé bảo: "Vậy được, một mình ta đấu với ngươi! Ta nếu đánh bại ngươi, ngươi có thể nói ra rốt cuộc ngươi là ai không?"

Dương Đạp Sơn phất đoản kiếm chỉ lão giả cao ốm: "Thắng ta trước rồi nói!"

Lão giả cao ốm cười lạnh, phóng người xuống nguyệt đài, không nói không rằng phóng kiếm đâm tới. Lão giả này có võ công còn cao hơn lão giả lúc nãy, Dương Đạp Sơn dù sao niên kỹ còn nhỏ, sau mấy chục hiệp thì lão giả ấy đã dùng giọt đanh nhọn quát: "Buông kiếm!"

Liền nghe một tiếng keng, đoản kiếm của Dương Đạp Sơn đã bị kiếm của lão hất bay rơi ra ngoài.

Lão giả cao ốm đắc ý cười: "Sao hả? Như vầy nói được rồi chứ?"

Dương Đạp Sơn hừ một tiếng: "Đánh rơi kiếm của ta thì ta còn binh khí khác, không tính là thua!" Nói xong lùi ngay một bước, móc đôi bao tay màu trắng đao thương không phạm trong người ra đeo vào tay.

Lão giả cao ôm thấy đôi bao tay này ồ lên một tiếng, quay lại nhìn lão giả lưng gù và lão còn lại. Mặt lão lưng gù biến thành vẽ khó coi vô cùng, lạnh lùng nói: "Không cần đánh nữa, nhà chúng ta đã biết ngươi là ai rồi."

Nhà chúng ta? Đó là cách xưng hô của nhà nào vậy? Dương Đạp Sơn dường như có chút ấn tượng về điều này, nhưng lại không rõ là nghe được từ đâu.

Lão lưng gù thở dài: "Ngươi là Dương Đạp Sơn, năm nay 17 tuổi, phải không? Hé hé, thật là nước lớn lùa vào miếu long vương rồi, người nhà mà không nhận ra người nhà sao a. Dương công tử, ngươi sao chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm bộ khoái vậy?"

Dương Đạp Sơn vừa kinh vừa mừng, bản thân mang mạng che mặt mà tên xưng là người nhà này lại nhận ra hắn sao? Nói không chừng chúng biết được xuất thân lai lịch của hắn a! Chỉ có điều nhìn mặt lão tiểu tử này âm hiểm như vậy, không cần gấp, từ từ hỏi thôi. Dương Đạp Sơn tháo mạng che mặt, cười cười: "Ta che mặt mà ngươi vẫn có thể nhận ra, bội phục bội phục."

"Ngươi dùng loại đoản kiếm đó trong thiên hạ này chỉ có mẹ ngươi, dì năm là cẩm y vệ Tống phó chỉ huy sứ và ngươi, không còn ai khác. Nhà ta đây tuy không có võ công, nhưng hai hộ vệ này tuy võ công không bằng mẹ ngươi, nhưng chút nhãn lực nhìn nhận ra vẫn có. Võ công của ngươi đã tiết lộ thân phận của ngươi. Hơn nữa, đôi bao tay bạc đao thương bất nhập này ở kinh thành ai mà không biết a. Đó là bảo bối của nhà Dương trấn quốc công, là thứ ông ta tặng cho đại công tử rồi."

Dương Đạp Sơn vui mừng khôn xiết: cẩm y vệ? Dù năm ta là cẩm y vệ Tống phó chỉ huy sứ? Cha ta là Trấn quốc công?

Lão lưng gù cười âm hiểm: "Dương công tử, cha ngươi đưa tay ra hơi bị dài đó, ngay sự tình của chúng ta mà cũng muốn quản?"

"Sự tình của các ngươi?" Dương Đạp Sơn cười lạnh, "Các ngươi dẫn nhiều nông phụ tới để họ có mang như vậy, đến năm sáu tháng rồi thì phá thai cho họ sanh non, năm sáu tháng này hài tử mới vừa hình thành, sanh ra là sống không nổi rồi. Ta không biết các ngươi muốn có nhiều thai nhi mới vừa thành hình này làm cái gì? Ta chỉ muốn hỏi, các ngươi làm như vậy không sợ thiên lôi đánh hay sao?"

"Dương công tử, cẩm y vệ của các ngươi lo tốt chuyện của các ngươi đi, đưa tay ra dài quá có ngày bị kẹp, muốn rút về thật khó đó nha!"

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ lão già lưng gù này nói gì về cẩm y vệ vậy? Nghe khẩu khí của lão dường như chẳng nễ nang gì cẩm y vệ, như vậy chỗ dựa xem ra rất chắc. Nếu như cha của hắn thật sự là cẩm y vệ chỉ huy sứ, như vậy không nên gây chuyện phiền phức cho cha. Huống chi tình huống thật tế của án này chẳng liên quan gì cẩm y vệ, cho nên hắn nói: "Ta không quản gì cẩm y vệ hay không cẩm y vệ, ta đường đường là bộ khoái Khánh Dương phủ của Minh triều, các ngươi làm chuyện thương thiên hại lý trên đầu ta như vậy, lại còn hại chết nhân mạng, ta không thể không quản rồi. Ngươi đừng có nói nhăng nói cuội nữa! Án ta tra không liên quan đến cha... đến cẩm y vệ chút nào. Khai mau, nông phụ Ngô thị có phải là do các ngươi giết không?"

"Ngô thị? Hà hà, trong phủ của nhà ta có nhiều nông phụ như vậy, ta sao biết được ả nào là Ngô thị!"

Dương Đạp Sơn chỉ vào trung niên nam nhân mũi có nốt ruồi đen to: "Là hắn mua từ dân đói năm rồi! Sau khi có thai năm sáu tháng, các ngươi làm thủ thuật phá thai đâm xuyên vách tử cung của nàng ta, dẫn tới xuất huyết rất nhiều, sau đó các ngươi dùng đá xanh đập đầu, đánh chết nàng ta, cởi bỏ y phục quẳng ở con lạch ngoại thành!"

"Vậy à...!" Lão lưng gù gật đầu, "Thật có người đó, ả không muốn phá bỏ đứa con, giũa giụa loạn, kết quả bị đâm thủng rồi cũng không sanh được ra, chỉ còn bóp nát đầu em bé kéo ra. Sau đó ả còn to gan la hét định chạy trốn, do đó chúng ta nắm đầu ả cụng mạnh vào nền đá xanh, ả thế là đi đời luôn."

Nói đến đây, lão gù quay sang nhìn nam nhân mũi có nốt ruồi đen: "Hồng quản gia, tất cả đều do các ngươi! Người ta bảo các ngươi khiêng ả đi chôn, thế mà đám tiểu tử các ngươi lại cởi truồng ả đem quăng ở bãi tha ma hào lạch gì đó, nói không chừng là để chó tha rồi Dương công tử nhà chúng ta phát hiện được, như vầy thì tính sao đây? Ha ha ha."

Những người khác cũng lớn tiếng cười.

Dương Đạp Sơn thấy y nói chuyện này dường như là đề cập đến quẳng chó mèo chết vậy, thần tình lạnh nhạt còn mang chút trào phúng, thật đúng là chẳng coi nhân mạng vào đâu, không khỏi bốc giận điền cuồng, rống lên: "Im miệng! Các ngươi là bọn súc sinh không có tính người!"

Lão gù thu lại nụ cười, mỉa mai: "Được rồi, người ta đã thành thật khai ra như vậy, Dương công tử, ngươi chuẩn bị làm sao đây? Có phải là muốn báo cừu cho ả?"

"Ngươi sai rồi! Ta không muốn báo thù, ta là bộ khoái, ta muốn bắt các ngươi hỏi tội! Các ngươi tự bó tay chịu trói, hay là để ta động thủ?"

Trong cơn thịnh nộ, hắn đã quên là bản thân một mình trong vòng vây của chúng, đây chính là tính không sợ của trâu nghé mới ra ràng!

Lão gù ngẩn người đưa mắt nhìn những kẻ khác, rồi ngữa mặt cười dài: "Dương công tử, ngươi thật là biết nói đùa a, ngươi muốn bắt chúng ta à? Hà hà, chúng ta còn đang chuẩn bị bắt ngươi đây."

Dương Đạp Sơn lùi muốn bước, đưa tay thủ thế.

Lão lưng gù lạnh lùng nói: "Tuy lệnh tôn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, nhưng nếu như ngươi đã nhúng tay vào chuyện cơ mật đại sự này, chúng ta chỉ còn biết lưu ngươi lại tống về kinh thành giao cho hoàng thượng, để cho lệnh tôn đến chỗ hoàng thượng lãnh người thôi!"

Hoàng thượng! Đám người này liên quan đến hoàn thượng? Chẳng lẽ kẻ đứng sau trong chuyện này chính là hoàng thượng luôn sao?

Dương Đạp Sơn cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, nếu như chuyện này liên quan đến hoàng thượng thì phiền rồi, cho dù cha hắn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, thì cũng không thể át quá hoàng thượng được.

Lão giả cao ốm và lão giả nói giọng như kim khí va chạm nhau cùng đưa cao binh khí, từ từ tiến lại gần Dương Đạp Sơn.

Lòng Dương Đạp Sơn trầm xuống, hắn không phải là đối thủ của bất kỳ kẻ nào trong hai người này, cho nên dưới sự vây công của hai lão, muốn chạy cũng chạy không được. Hắn chỉ còn biết liều mạng đột vây, rất may là chúng biết hắn là công tử của cẩm y vệ chỉ huy sứ, nhất định không dám hạ độc thủ.

Trong lúc suy nghĩ, lão giả cao ốm đã đâm một kiếm vào vai hắn, Dương Đạp Sơn vươn tay trái chụp lấy trường kiếm, tay phải đập vào mặt của lão giả.

Lão giả này tuy biết đôi bao tay của Dương Đạp Sơn đao thương không nhập, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu giao thủ với loại binh khí này, không ngờ đối phương chụp luôn cả kiếm, cho nên chút lúc ngẩn ngơ đã bị Dương Đạp Sơn dùng lực đánh một chưởng cực mạnh. Trường kiếm trên tay phải của lão đã bị chụp giữ, không có gì ngăn, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đưa tay trái ra đối chưởng với hắn.

Đây chính là điều mà Dương Đạp Sơn hi vọng. Chỉ nghe một tiếng phịch, Dương Đạp Sơn mượn lực đạo phản chân đã như lưu tinh bay ra ngoài vòng quay, lăn nhanh tiếp đó chồm dậy chạy, nhưng trước mặt chợt hoa lên, đường chạy đã bị lão giả nói giọng kim khí dùng kiểm chặn, hai người lập tức đấu với nhau.

Cùng lúc đó, lão giả cao ốm vừa đấu chưởng với Dương Đạp Sơn rú thảm một tiếng thu tay trái về, đưa dưới đèn xem thì chưởng tâm đã máu me đầm đìa. Thì ra đôi bao tay đao thương bất nhập của Dương Đạp Sơn còn có mũi nhọn, khi đối chưởng, thì lão giả cao ốm lập tức thụ thương. Lão lo trong mũi nhọn bao tay của hắn có chất kịch độc, nhưng sau khi quan sát kỹ thấy máu ứa ra có màu đỏ, bấy giờ mới yên tâm.

Dương Đạp Sơn có đôi bao tay không sợ đao thương đó, trong khi đối phương không dám làm hại tính mạnh hắn, cho nên hắn đánh với lão giả kia hơn trăm chiêu mà không phân thắng phụ. Nhìn thấy tình cảnh đó, lão gù đứng trên nguyệt đài nhíu mày, ra dấu với lão giả cao ốm đã thụ thương, bảo lão tham chiến.

Lão giả cao ốm này vừa gia nhập trận chiến là biến thành hai đánh một, trong khi võ công của hai người cao hơn Dương Đạp Sơn một bậc, còn hắn thì làm lão bị thương, cho nên lão ra tay rất nặng, dĩ nhiên không dám làm hại đến tính mạng hắn, nhưng muốn đâm vài kiếm vài tay vào đùi hắn để giải hận là điều có thể thực hiện.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.